Trộm Hôn: Ngoan Nào Bé Cưng

Chương 57: Về thôi



Mấy người kia cũng chẳng cần biết ai đúng ai sai, có một tên bước ra rồi lớn tiếng mắng:

“Chen hàng có tí thì làm gì phải căng? Thằng ẻo lả!”

Ba chữ này trực tiếp chọc điên Cung Duật, mặc dù anh không phải dạng người đô con như mấy thanh niên tập gym miệt mài, nhưng cũng khỏe mạnh đàn ông, bị mắng thế này sao nhịn nổi?

Anh hít sâu một hơi, nói với Tô Kỳ ở bên cạnh:

“Em lui ra đi.”

“Chú!” Tô Kỳ hơi sợ giữ tay anh. “Đừng đánh nhau! Nha? Lỡ chú bị gì thì sao…”

“Đừng lo, ngoan.” Cung Duật dỗ dành cô gái của mình.

Trong lúc đó, anh cũng rút điện thoại ra rồi gọi cho người của mình. Thấy Cung Duật gọi thêm đồng bọn tới, đám bên kia lập tức phát điên xông qua. Tô Kỳ sợ bản thân gây rắc rối nên vội vàng lui về sau, Vương Thái Vũ thấy sếp cũng muốn tham gia thì hăng hái trở lại.

Nói gì thì Cung Duật cũng không phải kẻ dễ chọc, tên đầu tiên xông tới chỗ anh vung nắm tay lên đấm thẳng vào mặt anh. Động tác của hắn ta hơi chậm, bởi vì đang say nên cũng không kiểm soát được cơ thể. Cung Duật nghiêng người né qua, nắm đấm của tên kia đánh hụt vào không khí, cú đấm này lướt sát qua bên gò má của anh, suýt chút nữa dọa Tô Kỳ hét lên.

Cung Duật phản ứng nhanh nhạy lập tức đưa tay phải ra kẹp cổ đối phương, kết hợp với một cú gạt chân, anh dùng sức quật mạnh hắn về phía sau.

Rầm.

Người đàn ông ngã mạnh xuống, lưng và sau đầu tiếp xúc thân mật với đống cát trắng, bởi vì va đập quá mạnh mà ông ta cảm giác như trời đất quay cuồng.

Đây là lần đầu tiên Tô Kỳ nhìn thấy Cung Duật ra tay với người khác, trước giờ cô nghĩ anh không biết đánh nhau, cũng không phải kiểu người như thế!

Cung Duật quăng ngã một người rồi thừa thắng xông lên, dùng kinh nghiệm mấy năm học nhu thuật của mình xử đẹp hết đám người kia.

Động tác uyển chuyển linh hoạt, hơn nữa tràn ngập lực lượng, âm thanh rầm rầm khi mấy người đàn ông bị quật ngã thật sự rất chấn động, trái tim đang đập điên cuồng vì lo lắng của Tô Kỳ dần bình ổn lại.

Chẳng mấy chốc, bảo vệ đã đuổi tới bên này. Lúc Cung Duật đứng lên lui về thì phe đối lập đang phun nước bọt chửi đổng, tuy rằng nặng lời, mặt hất lên trời nhưng lại không hề dám bước tới gần, có vẻ đã bị đánh cho sợ.

Tô Kỳ từ đầu tới cuối đều nhìn chăm chú vào Cung Duật, cảnh tượng kia thật sự khiến cô thấy anh rất ngầu, rất rất ngầu đó!

Lúc này, một tốp bảo vệ xông về phía họ rồi lớn tiếng hỏi:

“Mấy cô cậu làm gì thế hả?”

Cung Duật nhấc điện thoại lên, ấn nút gọi rồi nhỏ giọng hỏi:

“Đi tới đâu rồi?”

“Vâng, sếp, tôi đã ở ngay cổng rồi.”

“Nhanh chân lên.” Cung Duật hơi mất kiên nhẫn.

Việc Cung Duật gọi điện thoại ra ngoài đã làm mấy tên bảo vệ chú ý, họ nhìn qua quần áo trên người anh trước, quan sát xong thì nhận ra đây không phải người dễ chọc, vội hạ giọng:

“Mời mọi người đi theo tôi ra ngoài làm việc.”

Cung Duật bình tĩnh phủi bụi trên tay rồi đáp:

“Chờ thêm ba phút, sẽ có người đến làm việc với các anh.”

Mặc dù anh nói là ba phút nhưng còn chưa được ba mươi giây sau thì từ xa đã truyền đến tiếng hô hoán rất lớn, mọi người lại được một phen khiếp vía.

“Chuyện gì vậy? Sao hôm nay náo nhiệt thế không biết!”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau mọi người, Tô Kỳ bất giác tiến tới gần Cung Duật, được anh ôm vào lòng. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đội trưởng đội bảo vệ cúi đầu nói:

“Chào anh hai.”

“Chuyện gì xảy ra? Ai gây sự với sếp của anh?” Người của Cung Duật hùng hổ hỏi.

Tô Kỳ: “...”

Vương Thái Vũ: “...”

Tố Trân: “...”

Quần chúng: “...”

Đây thật sự là ức hiếp người quá đáng!

Chuyện cần xử lý đều đã có người xử lý, Cung Duật không cần quan tâm, ôm vai Tô Kỳ rồi vỗ nhẹ và nói:

“Về thôi.”

Mặc dù hoang mang nhưng Tô Kỳ vẫn đi theo anh về phía trước, phải mất một lúc cô mới sắp xếp lại được đầu óc của mình:

“Chú… Sao chú biết bảo vệ sẽ đến là ai mà gọi anh trai của người ta tới vậy?”

“Trước khi đến đây tôi có nói chuyện với cấp dưới, cậu ta bảo em trai đang làm bảo an ở lễ hội này.”

Vì vậy đây là lý do Cung Duật bình tĩnh mặt không đổi sắc quật đám người kia tơi tả? Nhắc lại thì mới nghĩ tới ?ấy đòn tấn công đó không phải hạng xoàng đâu, nhìn thôi cũng thấy rất chuyên nghiệp rồi.