Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 64



Sở Thức Sâm chỉ ngủ được hai tiếng, lúc tỉnh lại khẽ nhúc nhích, lòng bàn tay đang phủ lên vai cậu trượt ra sau lưng, sau đó Hạng Minh Chương cũng tỉnh lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều nhập nhèm, bầu trời bên ngoài cửa sổ xám xịt tối đen, Hạng Minh Chương nói: “Đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu, ngủ thêm chút nữa đi.”

Khóe mắt khô khốc, Sở Thức Sâm dụi mắt nói: “Anh ngủ đi, tôi không buồn ngủ nữa.”

Hạng Minh Chương cũng không còn buồn ngủ: “Tôi mơ thấy đi công tác ở Chiết Giang nhưng không dẫn em theo.”

“Chiết Giang?” Sở Thức Sâm bình tĩnh lại, cố ý tập trung tinh thần vào nửa sau của câu nói, “Không dẫn tôi theo mới tốt, nếu như ngay cả trong mơ cũng không cho tôi nghỉ, cấp trên như anh quá hà khắc rồi.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy em có mơ gì không?”

Sở Thức Sâm chống người dậy, giơ tay vuốt mớ tóc lộn xộn sau đầu, bịa đặt nói: “Mơ thấy giám đốc Bành, chắc là do nhớ anh ấy quá.”

Hạng Minh Chương cau mày: “Cái gì?”

Sở Thức Sâm trở mình xuống giường, cười nói: “Tôi nóng lòng muốn bàn giao với anh ấy, không được sao?”

Hai người thu dọn một chút rồi trở lại bộ phận tiêu thụ ở tầng 9, Sở Thức Sâm trau chuốt lại bản báo cáo đã hoàn thành đêm qua một lần nữa, in ra rồi đánh dấu vạch ra những điểm mấu chốt.

Bành Hân đến từ sớm, vui mừng khôn xiết khi biết được báo cáo đã hoàn thành, lập tức đến phòng thư ký để nghe Sở Thức Sâm giải thích nội dung.

Bản báo cáo với độ dày này giống như nước cờ đầu, Bành Hân kích động nói: “Thà sớm còn hơn muộn, văn phòng của Hồ Tú Sơn có tầng tầng kiểm soát, hôm nay tôi sẽ liên hệ.”

Sở Thức Sâm nói: “Có thể hẹn được với ông ấy hay không, giám đốc Bành, đều trông cậy vào anh.”

“Không, phải trông cậy vào báo cáo.” Bành Hân nói, “Thư ký Sở, cậu ra tay vất vả rồi, tôi có lòng tin sẽ thành công.”

Sở Thức Sâm vui vẻ nói: “Được, có tin tức gì xin hãy báo cho tôi ngay lập tức.”

Sự việc tạm thời đã qua tay, Sở Thức Sâm đã có thể thở phào, trong nhà lo lắng cậu làm việc cả đêm nên đã cử tài xế đến đón, cậu tưới nước cho hoa kiếm lan rồi khóa cửa tan ca.

Hạng Minh Chương vừa đúng lúc từ văn phòng đi ra, trên người đã thay một bộ tây trang dự phòng, rất cầu kỳ, như thể sắp đến một cuộc hẹn.

Sở Thức Sâm thuận miệng hỏi: “Hạng tiên sinh, anh không về nhà nghỉ ngơi sao?”

Cùng nhau bước ra ngoài, Hạng Minh Chương nói: “Có hẹn với một vị trưởng bối uống trà buổi sáng.”

Sở Thức Sâm ngầm cho rằng là trưởng bối nhà họ Hạng, hoặc là ban quản trị của Hạng Việt cũ nên không hỏi thêm, đi thang máy xuống tầng 1. Đại sảnh giờ cao điểm buổi sáng náo nhiệt hẳn lên, cậu và Hạng Minh Chương tách nhau ra rời đi.

Về đến nhà, bà Sở rất đau lòng, bảo chị Tú hầm một món canh bổ dưỡng rồi đưa Sở Thức Sâm đi xoa bóp.

Sở Thức Sâm chỉ muốn ngâm nước nóng, uống xong canh liền lên lầu, dì Đường đã xả đầy nước vào bồn tắm và nhỏ một ít tinh dầu thực vật rất phô trương, có thể vừa thư giãn vừa an thần, cậu cũng không hiểu nhưng dù sao ngửi cũng không tệ.

Sau khi ngâm mình trong nước nóng rồi chuyển sang lạnh, Sở Thức Sâm ra khỏi bồn tắm, quấn áo ngủ lên, tóc cũng đã khô một nửa, cậu do dự cầm máy sấy tóc lên, bật lên hướng về phía đầu mà cử động qua lại, không quen lắm, thôi bỏ đi.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, yên tĩnh vừa đúng lúc để ngủ bù, nhưng Sở Thức Sâm không lên giường, cầm điếu xì gà vòng ra sau bàn ngồi xuống.

Vừa định châm lửa, cậu đưa tay lên ngửi mùi tinh dầu còn sót lại trên da, không nỡ để mùi khói phá hỏng nó nên dập lửa, châm điếu xì gà đặt lên bàn.

Đồng hồ tích tắc, Sở Thức Sâm nhìn lên giường, trái tim trong lòng âm thầm đập loạn.

Lúc ngủ bù trong phòng nghỉ, cậu nghe thấy tên của phụ thân mình, Thẩm Tác Nhuận.

Nhất định là một giấc mơ, cũng chỉ có thể là một giấc mơ, nhưng cậu sợ mơ thấy Thẩm Tác Nhuận.

Mùa thu hai cha con vĩnh biệt, trời âm u lạnh lẽo, thời điểm bỏ mạng chính xác của Thẩm Tác Nhuận được che giấu, thi thể bị nhốt trong công quán, cứng đờ, phải chờ đến khi mục rữa rồi mới đem đi an táng.

Mãi đến năm ngày sau, nhà họ Thẩm mới thông báo chính thức với bên ngoài.

Những chuyện này chỉ có người quản gia già mới biết rõ, ngay cả mẫu thân và em gái đã ra nước ngoài cũng không biết.

Vì vậy nên Sở Thức Sâm sợ hãi.

Trong quá khứ là quyết định của cậu, là mưu kế của cậu, bây giờ cậu không dám dễ dàng nhớ lại đoạn thời gian đó, cậu cả đời này đều cắn rứt lương tâm.

Nếu như phụ thân xuất hiện trong giấc mơ, cậu căn bản không biết phải đối diện thế nào.

Sáng sớm lúc Hạng Minh Chương hỏi cậu, nỗi khiếp sợ dấy lên cuồn cuộn, trốn trong lớp ngụy trang trong thời hoà bình của mình, cũng không biết sẽ bị nhìn thấu bao nhiêu.

Sở Thức Sâm nên thấy cắn rứt lương tâm, nhưng nghĩ đến Hạng Minh Chương, cậu thế nhưng lại nhảy sinh chút ý đồ tìm kiếm sự an ủi.

Mở máy điện thoại lên, Sở Thức Sâm ngây ngốc nhìn ô nhập tin nhắn, nhập vào xoá đi mấy lần, vụng về gửi một tin để hỏi: Anh xong việc chưa?

Ở trà quán Đường Minh Cư, trong một gian phòng riêng ngoài trời ở đình phía Tây.

Trên bàn gỗ mun có đặt sáu ngăn kéo điểm tâm và một hũ trà linh sam phượng hoàng, Hạng Minh Chương ngồi nghiêm chỉnh, đẩy một phần quà tinh xảo qua bên kia nói: “Mấy ngày nay làm phiền nhiều quá, đây là một chút lòng thành của tôi, xin ngài nhận lấy.”

Ngồi đối diện bàn là vị giáo sư già, hai bên tóc mai đã bạc, đôi mắt sáng ngời, thần thái không thua gì một người trẻ tuổi, nói: “Hạng tiên sinh khách sáo quá, những tài liệu kia có thể dùng được là tốt rồi.”

Hạng Minh Chương thẳng thắn: “Hữu dụng, nhưng vẫn chưa đủ.”

Vị giáo sư già hỏi: “Hạng tiên sinh còn muốn hiểu thêm về phương diện nào nữa?”

Hạng Minh Chương cho biết: “Về Thẩm Tác Nhuận, và nhân vật thần bí bị xóa thông tin.”

Mấy ngày nay, Hạng Minh Chương liên tục tìm kiếm và xác minh, nhưng đều không tìm thêm được thông tin gì nữa, vốn dĩ đã muốn từ bỏ, nhưng tối hôm qua phản ứng của Sở Thức Sâm khi nghe thấy cái tên “Thẩm Tác Nhuận” thực sự rất không bình thường, anh luôn cảm thấy giữa hai người này tồn tại quan hệ gì đó.

Vị giáo sư già chủ yếu nghiên cứu sự thay đổi theo chiều dọc của phố Âu Lệ, tiếc nuối nói: “Tôi có rất ít thông tin về Thẩm gia và Thẩm Tác Nhuận ở đây, e rằng lực bất tòng tâm.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy thì tôi nên tìm ai?”



Vị giáo sư già đề xuất: “Hạng tiên sinh có thể đến Ninh Ba xem thử, nhà họ Thẩm lúc đó là một gia đình nổi tiếng, nếu như có con cháu còn sống, biết đâu có thể tìm được một vài di vật.”

Hạng Minh Chương nói: “Được, tôi sẽ cân nhắc.”

Uống hết nửa ấm trà, vị giáo sư già đi trước, Hạng Minh Chương ở lại trong đình, suy nghĩ sắp xếp bước tiếp theo.

Ninh Ba không tính là quá xa, nhưng dự án du lịch văn hoá vừa mới khởi sắc, Hồ Tú Sơn có khả năng sẽ đồng ý gặp mặt, lấy đại cục làm trọng, anh tạm thời không thể rời đi.

Kể từ khi bắt đầu hoài nghi đến hiện tại, Hạng Minh Chương đều tự mình điều tra, theo bản năng anh không muốn để người thứ ba đặt chân vào bí mật của Sở Thức Sâm.

Hạng Minh Chương chưa bao giờ tin vào những điều huyễn hoặc như “trực giác”, nhưng lần này, trực giác mách bảo anh rằng anh nên tiếp tục điều tra, suy đoán của anh không phải là nghĩ ngợi lung tung.

Nước trà đã lạnh, Hạng Minh Chương uống cạn cốc, quyết định để Hứa Liêu thay anh chạy đi một chuyến.

Điện thoại để chế độ im lặng, Hạng Minh Chương lấy ra xem tin nhắn do Sở Thức Sâm gửi tới, đã bốn mươi phút trôi qua, ước chừng Sở Thức Sâm đã sớm nghỉ ngơi rồi.

Hạng Minh Chương trả lời: Xong việc rồi.

Không ngờ tới, Sở Thức Sâm lại gửi tới một tin nhắn: Được.

Hạng Minh Chương trực tiếp gọi qua, điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Được cái gì mà được, tìm tôi có chuyện à?”

Sở Thức Sâm hối lỗi nói: “Không có, tôi … buồn chán thôi.”

“Không giống em.” Hạng Minh Chương cảm thấy có chút kỳ quái, “Đang ở nhà à, bận hết cả đêm tại sao chưa ngủ đi?”

Sở Thức Sâm nói: “Không ngủ được.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy khi không ngủ được, điều đầu tiên em nghĩ đến là tôi à?”

Sở Thức Sâm trả lời: “Đúng vậy.”

Điểm tâm trên bàn một miếng còn chưa động đến, Hạng Minh Chương đột nhiên có khẩu vị, gắp lên một cái sủi cảo hạnh nhân, cắn một miếng cả miệng đầy vị ngọt, sau đó ôn nhu ra lệnh: “Lên giường đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt lại.”

Trong điện thoại có tiếng sột soạt, Sở Thức Sâm nghe lời làm theo, Hạng Minh Chương nói: “Tôi kể cho em nghe về cấu ​​trúc phần mềm.”

Trong đình có tre xanh nước chảy, trà linh sam phượng hoàng đang tỏa hương thơm ngát trên bàn, Hạng Minh Chương nhìn trà bánh mà “giảng bài”, thuật ngữ chuyên môn, từ ngữ nghiêm cẩn, chưa đến mười lăm phút, bên tai không có động tĩnh gì nữa.

Sở Thức Sâm hô hấp đều đặn, Hạng Minh Chương khẽ cười, cuối cùng chúc một câu “Mơ đẹp”.

Bành Hân ở bên kia đã dùng hết mọi kỹ xảo, qua tay nhiều người mới liên lạc được với văn phòng thư ký của Hồ Tú Sơn.

Phía chính phủ làm việc cẩn thận, văn phòng thư ký của Hồ Tú Sơn trước tiên sẽ thay mặt để liên lạc, trải qua bốn năm cuộc điện thoại, cũng cân nhắc hai ngày, Hồ Tú Sơn cuối cùng cũng đáp ứng sẽ gặp mặt Hạng Việt.

Hơn nữa, Hồ Tú Sơn đề xuất chủ nhiệm Xà nên tham gia để ba bên có thể trò chuyện cùng nhau.

Đây là một tín hiệu đáng mừng, chủ nhiệm Xà là cựu tổ trưởng kỹ thuật của nhóm tuyển chọn, điều này cho thấy Hồ Tú Sơn hiểu rõ mục đích của Hạng Việt, cũng sẵn sàng phối hợp.

Địa điểm gặp gỡ được sắp xếp tại Lan Tâm, văn phòng của chủ nhiệm Xà. Hồ Tú Sơn là cấp trên và là tổ trưởng kỹ thuật mới, Hạng Việt đã mắc sai lầm và đang mắc nợ, hai bên gặp chủ nhiệm Xà đều có lý do chính đáng, cùng lúc gặp mặt cũng xem như thuận lý thành chương.

Không nên có quá nhiều người, Sở Thức Sâm là chủ lực buổi gặp mặt, kiểm soát cốt lõi của toàn bộ kế hoạch và báo cáo, Hạng Minh Chương đích thân đi cùng để thể hiện ra mười phần thành ý.

Vào ngày gặp mặt, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đúng giờ đến khu vực văn phòng hành chính của Công viên Văn hóa Lan Tâm, bộ phận hỗ trợ hệ thống thông tin.

Phòng làm việc của chủ nhiệm Xà không lớn, được trang trí vô cùng quy củ, Hạng Minh Chương vừa bước vào cửa đã quan tâm hỏi: “Chủ nhiệm Xà, sức khỏe của ngài hồi phục thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Chủ nhiệm Xà mới bình phục không lâu, nước da vẫn ổn, “May mà có Tiểu Mạnh ở bệnh viện chăm sóc, tôi thấy có lỗi quá.”

Sở Thức Sâm nói: “Giám đốc Mạnh cảm thấy rất áy áy, chung quy vẫn là sai lầm do Hạng Việt gây ra, chúng tôi mới có lỗi với ngài.”

Chủ nhiệm Xà không còn cách nào khác phải rút khỏi nhóm tuyển chọn, trong lòng có chút oán hận là điều đương nhiên, thế nhưng Hạng Việt thật sự đã liên hệ được với Hồ Tú Sơn, ông chỉ có thể không tính toán đến hiềm khích trước đó: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, có bộ trưởng Hồ tiếp quản, dự án chắc chắn sẽ được thực hiện tốt hơn, chuyện trước đây xem như bỏ đi.”

Đang nói chuyện thì Hồ Tú Sơn đã đến.

Mọi người đứng dậy, Hồ Tú Sơn dẫn theo thư ký đi vào, mặc thường phục, vóc người tầm trung, khí chất không cần tỏ ra vẫn rất uy nghiêm.

Hạng Minh Chương chủ động đưa tay ra nói: “Bộ trưởng Hồ, nghe danh đã lâu. Tôi là Hạng Minh Chương, tổng tài của Viễn thông Hạng Việt. Vị này là Sở Thức Sâm, người phụ trách công việc kinh doanh cho dự án lần này.”

Hoa Tú Sơn bắt tay lại: “Được rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”

Tư thế ngồi của Sở Thức Sâm thẳng tắp, bình tĩnh mím môi, cậu không dự định nói những lời xu nịnh, cũng không có ý định rườm rà thêm lời nói hoa mỹ nào.

Hồ Tú Sơn nói: “Tôi đã đọc báo cáo bên các cậu gửi qua, toàn bộ bài báo đều dựa trên một giả thiết rằng Bộ Văn hóa và Du lịch cần phải vay tiền, các cậu tại sao lại có nhận thức như vậy?”

Ý tứ trong lời nói chính là hỏi nguồn gốc của thông tin, Sở Thức Sâm trả lời: “Bản chất của bán hàng là đáp ứng nhu cầu của khách hàng, trước khi đáp ứng nhu cầu, trước tiên phải có đầy đủ khả năng phân tích nhu cầu.”

Hồ Tú Sơn nói: “Vì vậy cậu cảm thấy phân tích của các cậu là thích hợp sao?”

Sở Thức Sâm nhìn tập tài liệu trong tay thư ký của Hồ Tú Sơn, thành thạo nói: “Đúng vậy, nếu không ngài sẽ không đồng ý gặp mặt. Bản báo cáo đó cũng sẽ không ở đây, mà đã vào máy hủy giấy rồi.”

Hồ Tú Sơn đưa tay ra hiệu, thư ký mở tài liệu ra đặt trên bàn trà, những trang giấy nhăn nhúm rõ ràng cho thấy chúng đã được lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần.

Hồ Tú Sơn hỏi: “Làm thế nào để tôi có thể chắc chắn về tính chân thực của bản báo cáo?”

Sở Thức Sâm đã có chuẩn bị rồi mới đến, từ trong túi lấy ra một túi hồ sơ dày cộp rồi nói: “Báo cáo đã đánh giá hàng chục ngân hàng, chúng tôi đối với tất cả đều nhận được sự chấp thuận, có liên lạc, giám sát lẫn thỏa thuận, tất cả đã trải qua kiểm chứng.”

Thư ký cầm lấy rồi mở ra, chọn ngẫu nhiên một vài bản đưa cho Hồ Tú Sơn xem. Hồ Tú Sơn đọc xong nói: “Đối với các công ty khoa học kỹ thuật, thứ vô giá nhất chính là tài nguyên dữ liệu. các cậu nỗ lực nhiều như thế để đưa cho tôi, chính là hào phóng, hay là đang cần thay thế tài nguyên?”

Sở Thức Sâm trả lời: “Buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm xảy ra sự cố ngoài ý muốn, điều này ảnh hưởng đến chủ nhiệm Xà và nhóm tuyển chọn, chúng tôi muốn cố gắng hết sức để bù đắp.”

Chủ nhiệm Xà không nắm chắc về xu hướng của Hồ Tú Sơn, đứng ở góc nhìn trung lập nói: “Cá nhân tôi không có vấn đề gì, không làm trễ dự án là quan trọng nhất. Thành thật mà nói, buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm diễn ra quá gấp gáp.”

Sở Thức Sâm đã phân tích qua, hiệu quả của vòng trao đổi đầu tiên không tốt, để triển khai công tác tiếp theo, vòng trao đổi thứ hai chắc chắn sẽ được tổ chức sớm hơn.



Một dự án khổng lồ có thể rút dây động rừng, các mắt xích khác cũng sẽ được theo đó mà diễn ra sớm hơn, cậu thừa cơ nói: “Bánh răng một khi di chuyển thì tất cả đều di chuyển, con thuyền mới đi được, tiền vốn chính là người cầm lái điều khiển toàn bộ hành trình, Hạng Việt làm những việc này chính là hy vọng có thể ở trên thuyền lớn cùng đồng tâm hiệp lực.”

Hồ Tú Sơn gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vòng trao đổi thứ hai chuẩn bị thế nào rồi?”

Hạng Minh Chương ở bên cạnh lắng nghe một lúc lâu, đến lượt anh nói chuyện ung dung: “Để đáp ứng các yêu cầu trước mắt của nhóm tuyển chọn, chúng tôi đã thiết kế ra ba phương án, lần lượt tập trung vào sự chống đỡ, hiệu suất và độ kết dính, các giai đoạn sau khi nhu cầu nâng cấp thì sẽ lại có sự tăng cường phù hợp.”

Chủ nhiệm Xà có hứng thú hỏi: “Đã mô phỏng qua trường hợp đó chưa?”

Hạng Minh Chương nói: “Tuần này sẽ thực hiện đợt mô phỏng thứ hai.”

Sở Thức Sâm cho biết: “Tổ R&D do đích thân Hạng tiên sinh dẫn đội, kỹ thuật là nền tảng, Công viên Văn hóa Lan Tâm này là một trong những thành tựu của Hạng Việt.”

Hai bên nói chuyện được 40 phút, thân phận của Hồ Tú Sơn không ở lại được lâu, sắp đến lúc phải đi rồi.

Trông như thể chưa đi được đến kết quả, Hồ Tú Sơn cũng không bộc lộ thái độ rõ ràng, nhưng ông nhét túi hồ sơ vào trong cặp hồ sơ, đưa cho thư ký mang đi theo.

Ngồi ở đây mỗi người đều là tinh anh, đều có những dự tính riêng.

Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm cùng nhau cáo từ, rời khỏi khu hành chính, cả hai vừa đi bộ dọc theo bóng cây vừa nhìn nhận lại kế hoạch.

Quyết định Hồ Tú Sơn đưa ra vô cùng quan trọng, cho nên mỗi câu nói đều phải để lại đường lui, một người như vậy là khó đối phó nhất, Hạng Minh Chương nói: “Hôm nay vất vả cho em rồi.”

Sở Thức Sâm nói: “Quyền phát biểu của chúng ta có hạn, vì thế nên càng không thể nịnh bợ ông ấy, thay vào đó phải có thái độ rõ ràng, củng cố mục tiêu của mình, nếu không sẽ càng thêm bị động.”

Hạng Minh Chương thừa nhận: “Hồ Tú Sơn hiển nhiên đã động tâm rồi.”

Sở Thức Sâm tâm tình sáng tỏ: “Tôi có dự cảm ông ấy sẽ liên lạc với chúng ta.”

Đi được một đoạn, lượng khách tham quan xung quanh dần dần đông hơn, lần trước Sở Thức Sâm không có cơ hội đi dạo, bây giờ đã bận xong việc, có chút rục rịch muốn thư giãn.

Vừa đúng lúc đi ngang qua trung tâm văn hóa trong công viên, cậu tò mò hỏi: “Bên trong là gì vậy?”

Hạng Minh Chương cũng không rõ nên nói: “Đi vào dạo một vòng.”

Hai người đi vào trung tâm văn hóa, một tòa kiến trúc đơn giản màu trắng tinh, cao bốn tầng, phong cách hiện đại, nhưng ở mỗi tầng đều trưng bày những đồ vật cũ của mọi thời đại.

Tầng 1 là phòng triển lãm báo chí, nơi sưu tầm các loại báo, tạp chí cận hiện đại trên khắp cả nước.

Sở Thức Sâm vừa bước vào đã chết lặng, cậu không ngờ những tờ báo và tạp chí ngày xưa lại được lưu giữ và trưng bày, để thế hệ mai sau có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Cậu chậm rãi đi qua bức tường này đến bức tường khác, những phông chữ, cách sắp chữ và cách hành văn quen thuộc trên những tờ báo, vừa xa cách cũng vừa thân thiết.

Đáng tiếc người hiện đại chê chữ phồn thể đọc mà mệt nên có rất ít người trong phòng triển lãm.

Sở Thức Sâm không kiềm được nói: “Trước đây đều đọc, nếu như phát sinh ra tin tức gì lớn, dù có nhảy xuống xe điện vẫn phải mua ngay một bản.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Những chuyện trước đây không phải em đã quên rồi sao?”

Sở Thức Sâm hơi sửng sốt: “Tôi nghe người nhà kể lại.”

Ánh mắt rơi vào mặt trước của tờ báo, Sở Thức Sâm phát hiện được phân loại theo năm, năm 1943, cậu đi về phía trước, tốc độ bước chân càng ngày càng chậm, 1944, 1945……

Sở Thức Sâm gần như dừng lại, tham lam nhìn những tờ báo cũ vào năm cậu ra đi, tin tức từ mọi tầng lớp lẫn lộn, các tờ báo lớn nhỏ ngày nào cũng có những tin tức lớn.

Lúc này Hạng Minh Chương từ bên kia đi tới, ánh mắt đảo qua một tờ báo đã bị hư hỏng nghiêm trọng.

Liếc thấy một dòng tiêu đề, Hạng Minh Chương ngay lập tức dừng lại tại chỗ, đọc lên: “Ngân hàng Phục Hoa.”

Sở Thức Sâm hoảng hốt quay đầu lại: “… Anh nói cái gì?”

Hạng Minh Chương đọc xong từng chữ một: “Kính cáo quốc dân – Thông báo đóng cửa ngân hàng Phục Hoa”.

“Bùm” một tiếng, túi của Sở Thức Sâm rơi xuống đất, năm ngón tay cậu run rẩy, như thể khiếp đảm, bước chân nặng nề đi tới đứng trước tờ báo cũ.

Các trang giấy đã bị ố vàng và cắt xén, chữ in bị loang lổ mơ hồ.

Nhưng đây thực sự là công cáo mà cậu đã biên soạn.

Sở Thức Sâm nhớ rất rõ từng câu từng chữ trong công cáo, đã in lên giấy thì sẽ không bao giờ quên được.

Cậu mấp máy môi, vào thế kỷ mới, trở trong trung tâm văn hoá này buột miệng đọc ra——

“Từ khi ngân hàng Phục Hoa thành lập, may mắn nhận được sự ủng hộ quốc dân, tuân thủ nghiêm ngặt các điều lệ của pháp luật, đã hiểm nguy vượt qua nguy cơ trùng trùng.

Tuy nhiên, vận nước khó khăn, nội ngoại rối rắm, muốn cứu được nền kinh tế thoát khỏi suy sụp thì trước hết phải xác định được sự tồn vong của đất nước.

Ngân hàng chúng tôi và rất nhiều người trong ngành cùng nhau nghĩ biện pháp, thị trường gặp nhiều rối ren, thu nhập và hiệu suất ít ỏi, cường quốc không trừ, thượng sách không cách nào triển khai.

Hôm nay nguyện từ bỏ trăm nghìn tiền bạc của cải, tìm một con đường cơ bản khác, làm hết sức mình để cứu khổ người dân.

Từ đó công cáo này ra đời, chính thức tuyên bố—— Ngân hàng Phục Hoa vào mùa xuân năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 34, chính thức đóng cửa.”

Vẫn còn hai câu cuối cùng, Thẩm Nhược Trăn dừng lại, cậu đã từng hối tiếc, đã từng cầu nguyện, hiện tại chứng kiến từng thứ một, trong sự thay trời đổi đất, đọc lại một lần nữa chính là một loại tâm tư khác.

“Liễu công vân (*), nguyện dựa vào một thanh thương này, đột phá vây khốn cất cánh bay (*).”

“Ta cầu nguyện cho nước thịnh dân an, hành trình suôn sẻ và hòa bình, ngành ngân hàng Trung Quốc sẽ sống lại.”

(*) Liễu Công Vân chỉ Liễu Tông Nguyên, tự Tử Hậu, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời trung Đường, Trung Quốc

(*) thanh thương nghĩa là mùa thu trong vắt sáng sủa, đây là một câu thơ trong bài “Lung ưng từ” của Liễu Tông Nguyên