Trời Sinh Một Đôi

Chương 404: Danh dương



Phong thư này cùng được gửi theo một cái túi lớn được sắp xếp gọn gàng đưa đến phương Bắc, biết là vợ La Tướng quân đưa tới, mọi người đồng loạt ào lên.

Hết cách rồi, khô bò trước đây Thế tử mang đến ăn quá ngon mà, nghe nói chính là do vợ hắn làm!

La Thiên Trình bảo vệ khô bò không bảo vệ thư, bị Tiêu Vô Thương cướp lấy.

La Thiên Trình vừa thấy, cả khô bò cũng mặc kệ, xông qua chộp lấy thư.

Tiêu Vô Thương đắc ý nói: “Thấy không, một chiêu này gọi là vây Nguỵ cứu Triệu!”

“Tiêu tướng quân làm rất tốt, miếng khô bò lớn này thuộc về ngài.”

Một nhóm người phân chia khô bò, La Thiên Trình ôm lấy trái tim nhỏ máu, trốn qua một bên cẩn thận từng li từng tí mở ra.

“Đãi ngã trường phát cập yêu, tương quân quy lai khả hảo?”

Dịch:

“Chờ tóc ta dài đến eo, tướng quân có trở về?”

Chỉ đọc một câu mở đầu như vậy, thì dường như một con ong mật nhỏ bay tới, nhẹ nhàng chích một phát vào trái tim hắn, vừa đau vừa tê, khiến hắn trong chốc lát quên đọc tiếp, trong đầu chỉ có bóng dáng Chân Diệu.

Tóc nàng vẫn dài như vậy...... Đây là nói, muốn lập tức gặp hắn sao?

Ha hả ha hả, hắn biết mà, Kiểu Kiểu nhà hắn luyến tiếc hắn!

Tình cảnh nhất thời có chút quỷ dị, tất cả mọi người ngậm khô bò trong miệng cũng quên nhai.

La đại tướng quân của bọn họ, người ta gọi là Ngọc Diện Diêm La Sát Thần, lại có thể cười ngây ngô!

Có người chọc chọc Tiêu Vô Thương: “Tiêu tướng quân, La Tướng quân sao vậy, ngài cùng ngài ấy thân nhất, đi xem một cái đi.”

Tiêu Vô Thương trịnh trọng  gật đầu.

Chẳng lẽ trên bức thư kia có công kích tinh thần gì?

La Thế tử, ta tới cứu ngươi đây!

Hắn đi tới, đưa tay quơ quơ trước mặt La Thiên Trình, thấy hắn vẫn cười ngây ngô không có phản ứng, bèn chộp thư qua.

La Thiên Trình như trong mộng mới tỉnh: “Khốn kiếp, mau trả thư lại cho ta!”

Hắn xông lên chỉ cướp lại được một tờ cuối cùng. Tiêu Vô Thương liếc nhìn bài thơ nhỏ kia, bỗng sợ run, thở dài nói: “La Tướng quân, Huyện chủ Giai Minh giỏi văn quá a!”

La Thiên Trình cũng khẽ giật mình.

Tài văn chương, đó là cái quỷ gì? Vợ hắn có sao?

A, không đúng, mở đầu bài thơ vừa rồi quả thực rất hay. Hay đến mức khiến lòng hắn đều nhũn ra.

Phía sau là cái gì?

Tiêu Vô Thương chết tiệt!

“Tiêu Vô Thương, đưa thư cho ta!”

“La Tướng quân, khi dễ chúng ta đều là kẻ cô đơn à? Chậc chậc, ta thật không ngờ, Huyện chủ Giai Minh thâm tình như vậy, tài hoa như vậy, lại viết được bài thơ hay như vậy.”

Tất cả mọi người bị gợi lên lòng hiếu kỳ, vây quanh rối rít hỏi: “Viết cái gì, viết cái gì vậy?”

“Tiêu Vô Thương!” La Thiên Trình gằn từng chữ, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.

Tiêu Vô Thương buông lỏng tay: “Các ngươi xem, La Tướng quân không cho phép ta đọc đấy, ta cũng không dám chống lại, bằng không đợt lát nữa hắn đau xót đánh ta một trận. Đám hỗn tiểu tử các ngươi nhất định sẽ lập tức vây tới xem trầm trồ khen ngợi cho xem!”

“Thôi đi, Tiêu tướng quân, ngài sợ La Tướng quân thì cứ nói thẳng đi!” Đây là vì trong lòng ngứa ngáy muốn biết trên thư viết cái gì, thuần thục dùng phép khích tướng.

Còn thở dài một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn La Thiên Trình: “Tướng quân, ta lớn như vậy, đừng nói vợ, ngay cả bàn tay nhỏ của nữ nhân còn chưa từng nắm, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, không biết có thể trở về hay không, nếu thật sự nhắm mắt ở đây… ôi, ngay cả bộ dáng thư nhà thế nào cũng không biết a!”

“Nhị Lăng tử, nói nhăng cái gì đó, đừng có xấu mồm!” Có người đẩy hắn một cái, sau đó ôm lấy bắp đùi La Thiên Trình, “La Tướng quân, ta cũng vậy a!”

“Đúng vậy a, La Tướng quân, ngài xót thương chúng ta đi, trong thư nhà kia viết cái gì, để Tiêu Tướng quân đọc một lần đi.”

La Thiên Trình nhấc chân lên, muốn đá bay hỗn tiểu tử đang ôm lấy đùi hắn, nhưng người nọ lại như kẹo da trâu, chết sống bất động.

Hắn quét mắt một vòng, thấy một đám người vừa nhai khô bò, vừa tội nghiệp nhìn hắn, khóe miệng không khỏi co giật.

Đủ lắm rồi!

Đáng ra lần vây chiến kia hắn không nên nhặt bọn khốn kiếp này từ đống người chết về!

Khô bò của hắn, thư của hắn, lúc nào thành thứ công cộng rồi?

Bất đắc dĩ thở dài, nói với Tiêu Vô Thương: “Chỉ có thể đọc thơ thôi, cái khác không cho đọc!”

Tiêu Vô Thương trao đổi một ánh mắt đắc ý với đám người kia, phẩy lá thư, bắt đầu đọc với giọng trầm thấp.

Tất cả mọi người nghe đến ngớ ra.

Nói trắng ra thì bài thơ nhỏ này cũng không dùng lời lẽ hoa mỹ kinh tài tuyệt diễm gì, nhưng nó lại vừa lúc vô cùng thích hợp với tâm cảnh trước mắt của mỗi người.

Bọn họ không khỏi nghĩ, khi bọn họ trên chiến trường đẫm máu giết địch, nếu có một nữ tử ở ngoài xa ngàn dặm, nhớ hắn, tha thiết ngóng trong hắn về như thế, vậy có phải lúc đối mặt với đao quang kiếm ảnh của địch nhân, bọn họ sẽ càng có thêm chút dũng khí hay không?

“Đãi ngã trường phát cập yêu, tương quân quy lai khả hảo? Thử thân quân tử ý tiêu dao, chẩm liệu sơn hà tiêu tiêu.”* Có người lẩm bẩm nhớ tới, lặng lẽ đỏ mắt.

*”Chờ em tóc chấm ngang eo

Chàng đi chiến đấu có về hay chăng

Ngóng chàng cười cũng chẳng màng

Trâm kia nay đã bạc màu phôi pha”

Bản dịch của Thuy Hien Tran

Hắn nắm tay lại, ngữ khí kiên định nói: “Thê tử của ta mới mang thai ba tháng, ta đã bị điều đến đây, ta nhất định phải cố gắng sống sót trở về, không thể để con ta sinh ra mà không có cha!”

“Ta cũng vậy, từ nhỏ ta đã được đính hôn, thật vất vả mới đợi được vị hôn thê trưởng thành, không thể để người khác hưởng lợi được!”

“Còn ta nữa, ta nữa, vợ ta nói, nếu ta không phấn đấu, không còn sống trở về, một mình nàng dẫn ba đứa con nhỏ không thể sống được, chỉ có thể tái giá thôi, đến lúc đó sẽ có nam nhân khác ngủ với vợ ta, đánh con ta!”

Mọi người tranh nhau nói, nét mặt lại càng trở nên kiên định.

Tiêu Vô Thương trả thư lại cho La Thế tử, cảm khái vỗ vỗ bờ vai hắn: “Nhìn đi, La Tướng quân, bài thơ này của Huyện chủ Giai Minh, đã mang đến lòng tin càng kiên định hơn cho bọn hắn rồi. Có đám hỗn tiểu tử luyến tiếc vợ này ở đây, còn lo không đánh thắng trận được sao?”

Trong lòng La Thiên Trình vừa chua xót lại vừa đắc ý, nắm chặt thư, gật đầu: “Đúng thế!”

Nói xong bỗng dừng lại.

Đợi chút, vừa rồi tên khốn kiép nào nói cả bàn tay nhỏ của nữ nhân cũng chưa từng sờ chứ?

Thấy La Thiên Trình lộ ra sát khí, một đám người vội vàng làm chim thú tản ra.

“Quay lại cho ta, xem ta có đánh chết đám xú tiểu tử các ngươi không!”

Thấy mọi người đều chạy xa rồi, La Thiên Trình cúi đầu, nghiêng người dựa vào một cây đại thụ đọc thư.

Lúc đọc đến “Ngẫu nhiên nghe thấy một bài thơ nhỏ”, La Thiên Trình vểnh khóe miệng lên nghĩ, Kiểu Kiểu nhà hắn đúng là khiêm tốn, bản thân xúc cảnh sinh tình, làm một bài thơ nhỏ tưởng niệm ta có gì mà ngại nói, lại cứ nói là nghe được. Kiếp trước hắn tự xưng là tài tử phong lưu, thơ gì chưa từng đọc, nhưg đến giờ chưa nghe qua bài thơ này.

Ngoài dự đoán của mọi người, hoặc là cũng hợp lý, bài thơ nhỏ này truyền lưu trong quân với tốc độ cực nhanh, mà lại có thể cảm thấy rõ ràng, sĩ khí trong quân phấn khởi, thay đổi khí thế bị ảnh hưởng vì không thích ứng khí hậu.

Ba ngày sau, La Thiên Trình dẫn đầu chủ động xuất kích. Một lần hành động đoạt được thành Hắc Mộc bị quân Tĩnh Bắc chiếm lĩnh, bức lui quân địch hơn trăm dặm.

Trận đánh này, có người chảy máu, có người an giấc nghìn thu, cũng không thể gặp được cha mẹ thê nhi nữa, nhưng càng nhiều người thấy được hi vọng thắng lợi.

Năng lực lãnh binh tác chiến gần như biến hóa kỳ lạ của La Thiên Trình lộ rõ ra, địa vị thanh thế của hắn trong quân triệt để gần bằng Long Hổ tướng quân. Thậm chí che mờ cả vị lão tướng quân lãnh binh nhiều năm kia.

Có lúc chính là như vậy, chiến dịch truyền kỳ luôn kèm theo câu chuyện truyền kỳ, không biết là ai nói đến bài thơ nhỏ kia của Huyện chủ Giai Minh.

Nói La Tướng quân chính vì nhận được thư thê tử gửi, cùng nỗ lực với các tướng lãnh binh sĩ, mới có trận thắng lợi không dễ có được này.

Mà khi tư thế hào hùng bị phủ thêm một lớp màu hồng, thì đúng lúc hợp tâm lý mọi người, thế nên cái tốc độ truyền bá này rất ngoài ý muốn. Thậm chí trong tin tức chiến thắng đưa đến kinh thành, còn cố ý nhắc đến việc này.

Chiêu Phong Đế đại hỉ, khen ngợi trước mặt văn võ cả triều: “La khanh thật sự là tướng tài trăm năm khó gặp!”

Chúng thần đương nhiên là một mảnh tiếng chúc mừng.

Thu phục lãnh thổ, công tích như vậy quả thực không cho phép bất luận một kẻ nào nói một chữ “Không”.

Mà phong trào thư nhà của Chân Diệu cũng nhanh chóng truyền bá ra.

Chờ khi Chiêu Phong Đế trở về hậu cung, Triệu Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói, trong chuyện này còn có công lao của Huyện chủ Giai Minh?”

“Trẫm cũng không biết việc này, có điều Huyện chủ Giai Minh và La khanh, đúng là ông trời tác hợp.”

Triệu Hoàng hậu che miệng cười cười.

“Làm sao Hoàng hậu lại chú ý chuyện này?”

Triệu Hoàng hậu liếc xéo Chiêu Phong Đế một cái, mới nói: “Lão phu nhân Trấn Quốc Công vừa mới tiến cung, nhắc tới một chuyện đây này.”

Chiêu Phong Đế nghe xong, nhíu mày: “Lão phu nhân Trấn Quốc Công lại còn nói Giai Minh là phúc tinh của La khanh, nếu bầu bạn bên cạnh hắn, có thể hóa nguy thành an?”

“Đúng vậy, lão phu nhân còn nói, ngay từ nửa tháng trước, Giai Minh đã có cảm giác, chắc chắn La Tướng quân đánh thắng một trận lớn, hôm nay người xem, không phải đã ứng nghiệm rồi sao?”

Triệu Hoàng hậu ra sức như vậy, một là thuận tay đẩy thuyền tặng một nhân tình, còn có một điểm càng quan trọng hơn là đề phòng mẫu phi của Công chúa Phương Nhu, kẻ từng là Tưởng Quý Phi – Tưởng Ngọc Hoàn.

Tưởng Ngọc Hoàn là nữ nhi của Long Hổ tướng quân, chuyến này Long Hổ tướng quân ra phương bắc mặc dù địa vị nàng ta không được thăng lên, nhưng Hoàng Thượng đã lật thẻ bài của nàng ta mấy lần, khác với tình hình trước khi vào lãnh cung.

Đó vẫn là khi lão già kia liên tiếp thất bại ở phương bắc, nếu thật sự đánh thắng trận, thì việc Tưởng Ngọc Hoàn trở lại phi vị một lần nữa đã gần ngay trước mắt rồi.

Triệu Hoàng hậu bị Tưởng Ngọc Hoàn áp chế mười năm, đương nhiên không muốn phải nhìn thấy loại cục diện này nữa, cho nên La Thiên Trình càng nở mày nở mặt, Long Hổ tướng quân càng thất thế, thì nàng càng thích thấy.

“Trẫm đi hỏi Phù Phong chân nhân.” Chiêu Phong Đế nhấc chân đi.

Triệu Hoàng hậu cũng không để bụng, nhiều năm như vậy, bà đã sớm bỏ qua tâm tư muốn sinh con rồi.

Cháu gái bà gả cho Lục hoàng tử, nếu nói trước kia không có ý kiến gì, nhưng từ khi Tam hoàng tử phát điên, thì bà không thể không động tâm được.

Hoàng tử trưởng thành chỉ còn ba vị. Như vậy, vì sao và không thể giúp Lục hoàng tử tranh một chuyến? Đến lúc đó cháu gái nàng là Hoàng hậu, Thái tử tương lai chảy một nửa dòng máu của Triệu gia, cũng coi như có thể đền bù tiếc nuối cả đời không con của bà rồi.

Tuyết trắng trắng xóa, mai đỏ cô độc nở, Quân Hạo đang mặc áo lông tuyết ngồi quỳ trước cầm án, gảy nhẹ miết chậm, giai điệu đứt quãng, nhưng thời gian dần trôi qua thì bắt đầu trôi chảy.

Đầu ngón tay của hắn trắng muốt, lạnh buốt  không có một chút nhiệt độ, phủ trên dây đàn, lại như tinh linh đang nhảy múa.

An Quận Vương đứng ngoài đình nghe, chờ tiếng đàn ngừng lại thì vỗ tay.

“Quân Hạo, khúc nhạc này chưa từng nghe ngươi đàn, nghe thật uyển chuyển động lòng người, còn mang theo tình cảm kích động.”

Quân Hạo nâng mắt nhìn, cuối cùng thản nhiên nói: “Là vì một bài thơ nhỏ truyền lưu rất rộng trong kinh, nên phổ khúc mới.”