Trời Quang

Chương 43: Giới thiệu cháu gái



Edit: iwky + sâu sugar

Trình Khuynh nhìn vào hệ thống định vị, còn hai km nữa.

Điện thoại vang lên, cô trả lời cuộc gọi: "Chuyện gì thế?"

"Chị, chị gần tới chưa?"

"Sắp tới rồi, đợi chút đi."

Hôm nay là tiệc mừng thọ 60 tuổi của mẹ Tưởng Viễn.

Mẹ Tưởng rất chiếu cố cô, mẹ Trình qua đời, bà ấy lo một người đàn ông như Trình Viễn Sơn không thể chăm sóc tốt cho con gái, mỗi năm bắt đầu mùa đông bà ấy đều mua thêm quần áo cho cô.

Ngay cả chiếc áo lót tuổi dậy thì cũng là mẹ Tưởng mua cho.

Trình Khuynh rất kính trọng bà, quà mừng thọ là hai hộp tổ yến và một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.

Cô vừa bước vào, mẹ Tưởng đã đi tới nắm tay cô: "Tiểu Khuynh năm nay không thấy về nhà nhỉ. Đến đây bác gái nhìn xem, dạo này cháu thế nào rồi?"

Trình Khuynh hiếm hoi nở nụ cười: "Mọi việc đều ổn. Bác gái, sức khỏe của bác thế nào rồi?"

Mẹ Tưởng nắm tay cô đi vào trong: "Khỏe khỏe, cháu ngồi đi."

Tiệc mừng thọ có mười bàn, Tưởng gia và Trình gia là bạn bè, nhưng dù thân thiết đến đâu cũng không thể bằng người thân của Tưởng gia, theo lý mà nói, Trình Khuynh không nên ngồi cạnh bà, nhưng những người khác cũng biết mẹ Tưởng coi con gái nhà họ Trình như con gái mình, nên cũng không lấy làm lạ.

Nhìn lại Tưởng đại thiếu gia mới về nước cách đây không lâu, còn có điều gì không hiểu được - Rõ ràng là bà muốn biến đứa con gái này của mình thành con dâu, để thân càng thêm thân.

Trình Khuynh vốn không thích nói chuyện, trường hợp này càng lười mở miệng.

Mẹ Tưởng trò chuyện với ba cô, nói Tưởng Viễn đã về, bảo cô có rảnh thì cùng nhau ra ngoài chơi.

Nói đại khái vân vân mây mây, đều là chủ đề phổ biến.

Trình Khuynh không muốn làm mẹ Tưởng mất hứng trong bữa tiệc mừng thọ nên giả vờ như không nghe thấy.

Tưởng Viễn rất ga-lăng rót nước cho cô, nhỏ giọng nói: “Hôm nay có món cậu thích đấy.”

Trình Khuynh lễ phép lãnh đạm nói: “Cám ơn.”

Tưởng Viễn âm thầm cười khổ, không nói gì nữa.

Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Trình Khuynh từ chối lời mời ở lại của mẹ Tưởng: “Bác gái, cháu còn có việc phải xử lý, khi nào rảnh lại đến thăm bác ạ.”

Mẹ Tưởng cảm thấy rất luyến tiếc, bà liếc nhìn con trai, thấy anh ta không lên tiếng, bà thở dài: “Được rồi, cháu đi đường cẩn thận.”

Vừa lúc thứ Bảy, ngày mai Trình Nhạc có lớp phụ đạo, đi cùng xe của cô đến Vĩnh Châu.

Khi xe khởi động, Trình Nhạc liếc nhìn về phía sau, rời xa ba mẹ hay lải nhải, ngồi phịch xuống ghế phụ: “Chị, thấy em nghĩa khí không. Anh Tưởng Viễn muốn nịnh bợ chị, em đều giúp chị chắn hết. Anh ấy lột con cua nào cũng đều bị em ăn sạch."

Hôm qua còn giận chị gái, Trình Nhạc quay đầu liền hết giận.

Là chị gái ruột của mình, còn có thể làm sao bây giờ? Kệ đi.

Trình Khuynh liếc mắt nhìn cô bé một cái, chuyển cho cô 3000 qua WeChat.

Lúc không tức giận, Trình Nhạc rất dễ đối phó, bấm nhận chuyển khoản, mặt mày hớn hở.

Trình Khuynh cười: “Còn một nhiệm vụ quan trọng vẫn chưa hoàn thành.”

"Em biết rồi, không thành vấn đề!"

Trình Nhạc biết cô đang nói gì, trước khi lên xe, ba không ngừng lải nhải yêu cầu Trình Khuynh đăng một khoảnh khắc lên WeChat cho mẹ Tưởng xem. Mẹ Tưởng tuổi lớn, nhạy cảm yếu đuối, nhìn thấy có người nhớ đến mình bà ấy sẽ vui vẻ.

Trình Nhạc cầm tiền làm nhiệm vụ, đặc biệt chọn một bức ảnh thích hợp để chia sẻ.

*

Trong quán Lẩu, hơi nóng bốc lên.

Dư Trừ cầm điện thoại, gõ một dòng rồi xóa đi.

Cô vừa muốn biết đáp án vừa không muốn biết đáp án.

Một chấm đỏ mới xuất hiện trong danh sách bạn bè.

Trong lòng cô rất loạn, tùy tiện bấm vào vừa lúc nhìn thấy khoảnh khắc mới của bạn bè.

Tin mới của Trình Nhạc: Sinh nhật của mẹ anh Tưởng Viễn, có món cua yêu thích của tui nữa nè!

Bức ảnh chụp hai gia đình cùng nhau dùng bữa, Trình Nhạc giơ gậy selfie lên chụp ảnh, ở giữa là một bà lão tóc hoa râm đang nói chuyện với Trình Khuynh, bên cạnh là một người đàn ông trong bộ vest đen đang lột cua cho cô, ánh mắt dịu dàng.

Vừa chơi trò chơi xong, An Khả tình cờ thò qua thì thấy một màn này: "Đây là ra mắt gia đình sao?"

Dư Trừ lắc đầu: “Không biết.”

An Khả có chút lo lắng nhìn cô: “Nếu đã ra mắt thì cậu dứt khoát chia tay đi.”

Dư Trừ cười cười: “Chia tay gì chứ. Vốn dĩ có yêu nhau đâu.”

Cô còn rất nhiều việc phải làm… Đi học, thực tập, làm thêm, cô không có thời gian để buồn bã.

Cũng không thể buồn.

*

Đến giữa tháng 5, không ít khóa học chuyên ngành đã kết thúc. Trong lúc phỏng vấn, Dư Trừ cũng xác nhận với người giám sát rằng đây là dự án mùa hè, tháng này chỉ cần thu thập thông tin theo yêu cầu của nhà thiết kế, không cần phải hàng ngày đến công ty làm việc, tháng 6 mới chính thức khởi động.

Có điều tối qua nhận được thông báo, một cuộc họp lập kế hoạch dự án sẽ được tổ chức vào sáng thứ Hai để sắp xếp công việc gần đây cho một số thực tập sinh.

Dư Trừ mặc vest trang trọng, dưới mắt có vài quầng thâm, dùng kem che khuyết điểm che hơn phân nửa nhưng vẫn còn sót lại một chút dấu vết.

An Khả giúp cô chỉnh lại cổ áo sơ mi: "Tối hôm qua làm sao vậy? Ngủ không ngon à?"

Dư Trừ ừ một tiếng: “Có hơi mất ngủ.”

An Khả: "Sao cậu lại mất ngủ?"

Dư Trừ cười cười: “Không có gì, đi thôi.”

Khi họ đến công ty, bộ phận nhân sự đã sắp xếp chỗ làm việc cho họ, lại thông báo họ đến phòng họp để họp lúc 10 giờ.

Dư Trừ điều chỉnh tốt tâm trạng, tiến vào trạng thái làm việc.

Đến 9h50, cô đi theo hướng tới phòng họp.

Cô là người vào cuối cùng, đẩy cửa ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, quay lại thì thấy hai người ngồi đối diện ở giữa.

Dư Đình Thu... và Trình Khuynh.

Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, thật lâu không có phản ứng.

Dì Út đã chia sẻ thông tin thực tập của dự án này với cô vì cô ấy là nhà thiết kế.

Mà Trình Khuynh... Cô ấy đến đây cũng không có gì ngạc nhiên, cô ấy đến từ Viện nghiên cứu thiết kế kiến trúc Vĩnh Đại, lại là bạn của Dư Đình Thu...

Dư Đình Thu nhìn thấy Dư Trừ sững sờ ở cửa, không khỏi bật cười, lại chợt che giấu ý cười, thấp giọng nói với Trình Khuynh: “Lát nữa tôi sẽ giới thiệu với cậu một người.”

Trước đây cô đã chia sẻ thông tin tuyển dụng với Dư Trừ, nhưng để tránh bị nghi ngờ, cô không tham gia tuyển chọn thực tập sinh của công ty. Nhưng Tiểu La nhà cô rất có năng lực, bằng thực lực cũng có thể vào được.

Cô không định để quá nhiều người biết chuyện này, kẻo người khác cho rằng Dư Trừ vào bằng cửa sau.

Nhưng Trình Khuynh thì ngoại lệ, dù sao họ cũng đã là bạn bè nhiều năm như vậy.

Trình Khuynh nhìn Dư Trừ hai giây trước khi quay đi rồi nhìn quanh một vòng các thực tập sinh: "Ừ. Đợi lát nữa lại nói."

Trước khi đến, Dư Đình Thu nói với cô rằng cô ấy muốn giới thiệu tiểu bối tên Tiểu La, cũng không biết là ai.

Dư Trừ đối mặt với ánh mắt của hai người, tay chân cứng nhắc đi tới, kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn mặt bàn trắng như tuyết, tâm hoảng ý loạn.

Làm sao bây giờ……

Cô nghe thấy Dư Đình Thu đưa ra yêu cầu, đáng lẽ ra cô phải ghi lại, nhưng vừa bắt đầu viết, đầu bút của cô vô thức vẽ hàng loạt những vòng tròn lên sổ, căn bản không chịu khống chế của cô.

An Khả thấy cô đang ngẩn người nên nhẹ nhàng đẩy cô.

Dư Đình Thu vừa nói xong liền cười hỏi: "Có chỗ nào còn chưa rõ không? Các em cứ hỏi."

Dư Trừ cúi đầu, gần như vùi mặt vào cuốn sổ.

Dư Đình Thu nhìn thấy cô cúi đầu co người lại như chim cút, trong lòng cũng buồn bực.

Sao lại thế này? Dù mình ngày thường có độc miệng, cũng sẽ không làm nó khó xử nơi công cộng mà.

Đúng là phải cho Tiểu La theo học Trình đại giáo sư, lúc nào cũng giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Trình Khuynh hỏi cô: “Nói xong chưa?”

Dư Đình Thu phục hồi tinh thần: "Được rồi, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ đề cập nhé."

"Tôi không có gì để nói, nếu không đạt được yêu cầu của tôi, tôi sẽ trực tiếp phê bình." Trình Khuynh dừng một chút, ánh mắt rơi vào trên người cô gái đang cúi đầu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút, "Nhưng mà cũng sẽ không mắng các em đến khóc."

Dư Trừ quả thực như đang ngồi trên đống lửa, suy nghĩ miên man, không nghe rõ cô đang nói gì, sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, qua vài giây lại nhìn xuống.

Chờ Dư Đình Thu vừa nói xong, Dư Trừ lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp trước những người khác.

An Khả đứng đó, vẫn có chút không phản ứng.

Dư Đình Thu tháo USB, thoáng nhìn ra bên ngoài.

Sao hôm nay con bé này đi nhanh thế?

Trình Khuynh cũng có chút kinh ngạc, vốn là muốn giới thiệu cô với Dư Đình Thu, dù sao Dư Đình Thu cũng đã nhắc quá nhiều lần.

Hơn nữa, hai ngày nay cô còn gọi điện cho Dư Trừ một lần, Dư Trừ nói A Bạch hiện giờ không thiếu thức ăn và cát mèo nên cô ấy không tới. Cô gửi tin nhắn qua, thậm chí không nhận được trả lời.

Cũng không biết cô ấy bị làm sao.

Dư Trừ kinh hồn táng đảm quay trở lại bàn làm việc của mình, hận không thể vùi mình vào màn hình máy tính.

An Khả mới trở về, khó hiểu nhìn cô: "Vừa rồi cậu chạy nhanh thế? Thấy cô Trình nhà cậu nên luống cuống à?"

Dư Trừ dùng sức ôm lấy má gần như dẹp lép: “Cậu có biết người ngồi cạnh chị ấy là ai không?”

"Ai?"

"Dì Út của tớ..." Dư Trừ nói với giọng sống không còn gì luyến tiếc, "Dì ruột."

An Khả: "Cái đệch!"

Cô nghe thấy cũng bắt đầu hít thở không thông.

"Dư Tiểu La, cậu không làm thì không làm. Một khi cậu làm thì sẽ là chuyện lớn! Bạn của dì Út mà cậu cũng dám xuống tay?!"

Dư Trừ: “Trước đó tớ không biết…”

An Khả: "Không sao, bọn họ đều là thiết kế sư rất bận rộn. Tớ, tớ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu."

Nói xong lời này ngay cả bản thân An Khả cũng không tin, đây là quan hệ công việc trong cùng một dự án, sao có thể không lộ tẩy đây?

Nhưng các cô vừa mới đến hôm nay, sẽ phải mất một thời gian mới bắt đầu làm việc nên tạm thời sẽ không ai gọi các cô.

Cuối cùng cũng đến giờ tan tầm, An Khả đứng ở cửa nhìn hồi lâu rồi ra hiệu cho Dư Trừ: "Đi thôi, đi thôi!"

Dư Trừ vội vàng cầm túi lên: “Ai đi rồi?”

An Khả: "Cô Trình đi rồi. Cậu nhìn thang máy, đến dưới lầu, chúng ta cũng đi."

Dư Trừ không muốn đợi thêm một giây nào nữa: “Đi đi đi.”

Không ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải Dư Đình Thu.

Dư Đình Thu vẻ mặt nghiêm túc, giả vờ như không quen biết cô: “Tới đây, có tư liệu cần các em trở về tra.”

Vẻ mặt cô đứng đắn nghiêm túc, trong lòng lại buồn bực... Nha đầu chết tiệt này sao lại thế này? Nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ. Tránh mặt cô cả ngày, đừng tưởng cô không biết. Cô cũng sẽ không cầm loa lớn tiếng nói đây là cháu gái tôi, làm gì mà con bé căng thẳng đến vậy?

Nhịp tim Dư Trừ nhanh hơn: "Vâng, được ạ."

Xung quanh kẻ đến người đi, cô chắc chắn không thể từ chối yêu cầu của nhà thiết kế.

Dư Đình Thu đã đọc sơ yếu lý lịch của An Khả, cũng nghe Dư Trừ nói cô ấy là bạn cùng phòng, khi đi đến phòng họp, cô ngừng diễn kịch, quay đầu lại gõ trán Dư Trừ: "Cháu làm chuyện trái lương tâm gì rồi, tránh mặt dì cả ngày nay vậy?"

Dư Trừ nói: “Cháu không có…”

Dư Đình Thu liếc cô một cái: "Được rồi, An Khả, em về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô cháu đây."

An Khả nhìn Dư Trừ bằng ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng dù sao Trình Khuynh đã đi rồi, Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, cậu về trước đi.”

Chờ An Khả đi rồi, Dư Đình Thu mới nói: "Cháu thành thật khai báo đi."

Dư Trừ: “Thật sự không có mà!”

Dư Đình Thu đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa: "Đình Thu?"

Tim Dư Trừ gần như ngừng đập.

Giọng nói này, là của Trình Khuynh...

Dư Đình Thu đi tới mở cửa: “Sao cậu lại quay lại?”

Người đi tới nói: "Tôi để quên USB ở đây."

"Vào lấy đi," Dư Đình Thu cười nói, "Đúng lúc quá, Trình đại giáo sư, tôi giới thiệu cho cậu một người."

Trình Khuynh đi vào, ánh mắt nhất thời cứng đờ: "Hả?"

Nụ cười của Dư Đình Thu càng tươi hơn: "Tiểu La nhà tôi. Các cậu làm quen đi, sau này nhờ cậu chỉ bảo nó."

Tác giả có lời muốn nói:

Dì Út: Chỉ bảo nhiều chút nha.

Cô Trình: Chỉ bảo trên giường?