Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột?

Chương 105: "Nhưng mà…"



Mộ Thi Hàm tưởng Lãnh Tử Sâm muốn đi vệ sinh, ai ngờ, mười phút sau, Lãnh Tử Sâm cầm một hộp bỏng ngô to về, ngoài bỏng ngô ra còn có hai chai coca.

Mộ Thi Hàm nhìn thấy đồ trong tay anh, có chút mờ mịt, vì vậy lúc nãy anh không phải là đi nhà vệ sinh mà là đi mua đồ ăn sao?

Lãnh Tử Sâm nhìn bộ dáng ngốc ngốc của cô, không nhịn được mà cười, anh chỉ những cặp đôi khác, nhỏ giọng nói: "Anh thấy người khác đi xem phim đều mua mấy thứ này, người khác có thì em cũng phải có. "

Mộ Thi Hàm vui vẻ gật đầu, cầm lấy bỏng ngô từ trong tay Lãnh Tử Sâm: "Cảm ơn anh. "

"Được rồi, chúng ta vào trong thôi. "

"Ừm. "

Mộ Thi Hàm mua hơn hai mươi tấm vé xem phim, rất nhiều ghế trống trong phòng chiếu đều là do Mộ Thi Hàm mua, cô và Lãnh Tử Sâm chọn hai ghế mà xung quanh đều không có người rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống không lâu sau, phòng chiếu liền tối đi, sức chú ý của mọi người đều tập trung hết lên trên màn chiếu.

Mộ Thi Hàm cầm lấy một miếng bỏng ngô, vừa định cho vào miệng mình, cánh tay giơ lên giữa chừng thì đột nhiên đổi hướng, giơ đến bên miệng Lãnh Tử Sâm.

Lãnh Tử Sâm há miệng ra ăn, đôi môi ấm nóng đụng đến ngón tay của cô, cô chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng ran, sau đó lại làm như không có chuyện gì mà thu tay về, cầm lên một miếng bỏng khác nhét vào miệng mình.

Đây là lần đâu tiên cô mới lại ăn bỏng ngô kể từ sau mười tuổi, bỏng ngô ngọt ngọt thơm phức, còn ngọt hơn rất nhiều so với mùi vị trong ký ức, cô không nhịn được mà ăn hết miếng này đến miếng khác.

Sau khi ăn liền tù tỳ mười mấy miếng, bên miệng đột nhiên xuất hiện một cái uống hút, Mộ Thi Hàm quay đầu qua thì thấy Lãnh Tử Sâm đưa coca đến bên miệng cô.

Cô rất tự nhiên cầm lấy tay Lãnh Tử Sâm uống một ngụm coca, nước coca mát lạnh, vừa hay làm giảm vị ngọt ngấy trong miệng, Mộ Thi Hàm thoải mái đến nỗi hít nhẹ một hơi.

Ánh sáng trong phòng chiếu phim rất tối, Lãnh Tử Sâm không nhìn thấy được biểu cảm của cô, nhưng anh ẩn hiện nghe được tiếng cô hít hơi, chỉ cảm thấy bé con này dễ thương đến không chịu được.

Anh không nhịn được mà tiến đến gần rồi thơm một cái lêm nặt cô, Mộ Thi Hàm bị dọa đến mức vội vàng ôm lấy mặt, quay đầu nhìn sang bên trái mình, thấy không có ai mới an tâm một chút.

Lãnh Tử sâm nhìn một bộ chỉ sợ bị người khác nhìn thấy của cô, thiếu chút không nhịn được mà cười ra tiếng, chỉ là hôn lên má một cái thôi mà, bé con này cũng dễ bị dọa quá đi thôi, chẳng lẽ cô không biết có nhiều đôi khác ở trong rạp phim còn cởi mở hơn cả bọn họ sao?

Anh nghiêng người qua, còn muốn hôn cô thêm cái nữa, lại bị Mộ Thi Hàm bịt miệng: "Anh chú ý địa điểm chút đi, xem phim hẳn. "

"Anh chỉ muốn em đút bòng ngô cho anh. "

Mộ Thi Hàm: …

Ờ ừm, điều hòa trong rạp phim hình như bật hơi cao thì phải? Cô thấy mặt có chút nóng.

"Em muốn quay lại công ty không? " Đi ra từ rạp chiếu phim, Lãnh Tử Sâm hỏi cô.

Nghe Lãnh Tử Sâm hỏi như vậy, Mộ Thi Hàm có chút bối rối, hẹn anh đi xem phim đã là tranh thủ lúc rảnh rỗi rồi, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục làm biếng nữa?

Lãnh Tử Sâm hiếm khi thấy cô để lộ ra biểu cảm nhỏ nhặt như vậy, nhất thời cảm thấy rất thú vị, thế là anh bắt đầu dụ dỗ cô: "Anh biết gần đây có một quán trà chiều khá ngon, chúng ta cùng nhau đi uống đi. "

"Nhưng mà…"

"Dù sao bây giờ quay về công ty thì cũng không còn bao lâu nữa là tan làm rồi, nếu mà đi về lại còn phí thời gian đi trên đường, nên đừng về nữa, cùng lắm thì có chuyện gì mai rồi giải quyết sau cũng được mà. "

Mắt thấy Mộ Thi Hàm sắp lung lay rồi, Lãnh Tử Sâm tiếp tục nói: "Đi thôi nào, thỉnh thoảng lười biếng có nửa ngày mà thôi, không tính là chuyện gì to tát cả, hơn nữa, chúng ta khó khăn lắm mới đi hẹn hò một lần, phải chơi tận hứng chứ, em nói đúng không. "

Lý do này Mộ Thi Hàm không từ chối được, là cô chủ động hẹn anh ra ngoài, sao có thể bỏ chạy giữa đường được chứ? Vậy nên cô bèn bất chấp, gật đầu nói: "Được thôi, nghe theo anh. "

Hai người đi đến quán trà, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, không gian của nhà hàng này khá tốt, khoảng cách giữa các bạn cách nhau khá xa, còn dùng bồn cảnh ngăn cách.

Lãnh Tử Sâm khá quen thuộc ở đây, anh gọi nhân viên phục vụ đến, gọi cho Mộ Thi Hàm mấy món trà và bánh ngọt, đều là mấy món nổi tiếng ở đây.

Bình thường khi Mộ Thi hàm bàn chuyện làm ăn với người khác cũng thích hẹn ở quán trà, có điều đây là lần đầu tiên cô đến quán trà này, cô khá thích phong cách ở đây.

Mọi lần đi quán trà đều là vì bàn chuyện làm ăn, đối với đồ ăn ở quán, cô cũng không hứng thú lắm, có lúc cô còn chưa ăn gì cả thì đã bàn xong việc rồi.

Nhưng lần này thì khác, lần này là bọn họ đặc biệt đến uống trà chiều, mà Lãnh Tử Sâm đều suy xét đến sở thích của cô, anh gọi trà hoa quả, nghĩ đến lúc này cô ăn nhiều bỏng ngô quá, sợ cô nóng trong người nên anh còn gọi cả roi đỏ cho cô bổ sung nước.

Sau khi hoa quả được bưng lên, thứ Mộ Thi hàm ăn nhiều nhất chính là roi đỏ, bởi vì roi nhiều nước, ăn vào cổ họng dễ chịu hơn nhiều.

Hai vợ chồng yên tĩnh dùng trà chiều, nhỏ giọng thì thầm với nhau, dưới ánh nắng chiều của mùa thu, xuyên qua của kính chiếu vào trong, dọi lên chiếc bàn đá tối màu tạo ra ánh sáng nhiều màu sắc, trông giống như vẻ đẹp lặng lẽ của năm tháng.

Lúc này, bàn bên cạnh truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ: "Giám đốc Trương, ngài hãy xem kỹ lại đi, đây đều là tác phẩm do tôi thiết kế, chỉ cần may thành quần áo, sau này chắc chắn sẽ bán được doanh số lớn. "

"Xin lỗi, thiết kế của cô, tôi không thưởng thức nổi, hơn nữa công ty chúng tôi không tuyển nhà thiết kế part-time, có gì đợi cô tốt nghiệp xong hẵng nói. " Cô gái được gọi là giám đốc Trương đó lạnh nhạt nói.

"Giám đốc Trương…"

"Được rồi, cô đừng nói nữa, sinh viên đại học giống như cô chúng tôi gặp nhiều rồi, đều nghĩ rằng thiết kế của mình rất tốt, đó là vì mấy người còn chưa bước chân ra xã hội, chưa gặp bị xã hội dìm dập, cứ ở trong thiên đường nhỏ của chính mình, cứ tự cho là mình giỏi giang lắm. "

Cô giám đốc Trương đó nói xong liền đứng dậy nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn thuận tay vứt mấy bản thiết kế của cô bé kia vào thùng rác.

Cô bé đó thương tâm ngồi trước thùng rác nhìn chằm chằm vào bản thiết kế của mình, trong lòng vừa buồn bực vừa cô tịch, nếu như không phải mẹ đột nhiên bị bệnh không có tiền chạy chữa, cô sao lại đột nhiên đi tìm việc chứ? Những bản thiết kế này đều là do cô không quản ngày đêm làm ra, là một bộ sưu tập đầy linh cảm, chỉ tiếc, cô đã tìm rất nhiều công ty thời trang, người ta đều không biết thưởng thức, nhìn không ra điểm sáng trong đó.

Cô bé vừa muốn đưa tay nhặt lại bản thiết kế của mình, thì một bàn tay dài trắng trẻo dành trước cô một bước, nhặt mấy bản thiết kế đó lên.
Cô bé ngước mắt lên nhìn, liền thấy một cô gái rất thanh lãnh, rất đẹp đang đứng trước mặt cô, cô gái từ trên cao nhìn xuống cô hỏi: "Chị có thể xem bản thiết kế của em không? "

Cô bé nhìn Mộ Thi Hàm một lát, rồi gật đầu, Mộ Thi Hàm mở bản thiết kế ra, lật xem từng trang một, quần áo trong bản thiết kế đều được thiết kế rất mạnh dạn, hình vẽ trên quần áo, làm cho người xem bị ảnh hưởng thị giác rất lớn, chỉ là xem bản vẽ thì rất khó nhìn ra được cái đẹp của nó nằm ở đâu. "

Nhưng Mộ Thi Hàm là người sống hai đời, kiếp trước cô có xem qua biểu diễn thời trang, cô biết loại thiết kế như thế này, chỉ cần làm thành quần áo, mặc trên người người mẫu thì sẽ đẹp đến mức nào.