Trở Về Năm 1994

Chương 65



Tỏ tình trước đám đông mà bị từ chối là một việc vô cùng mất mặt với một nam sinh mới lớn. Nhưng biểu hiện của nam sinh này lại ra ngoài dự kiến của mọi người. Bị từ chối mà vẫn mỉm cười tự tin giới thiệu bản thân: "Anh tên Dũng. Anh học lớp 11A1."

Ai a? Tỏ tình xong mới giới thiệu bản thân có chút chậm điểm. Thấy Kiều Anh vẫn vẻ mặt hoang mang, nam sinh nụ cười hơi đọng lại, nhưng cậu ta vẫn không ngừng cố gắng: "Chúng ta đã viết thư qua lại mấy tháng rồi. Em không nhớ tên anh sao?"

Quần chúng vây xem ồ lên. Bình luận các kiểu gì cũng có. Kiều Anh hơi nhíu mi. Đến đây cô đã có thể khẳng định nam sinh này nhận nhầm người. Còn vì sao đến đối tượng tỏ tình mà bạn nam sinh này cũng nhầm được thì không thể biết rồi. Cô bình tĩnh hỏi lại nam sinh: "Tên nữ sinh bạn viết thư là gì vậy?"

Nam sinh lúc này đã dần nhận ra được vấn đề lắp bắp nói: "Tên Uyên, em có phải tên Uyên không?"

Thế giới rơi vào yên lặng mấy giây, tình huống này rất là xấu hổ. Kiều Anh may mắn mình từ chối lời tỏ tình vừa rồi. Nếu không chắc không dám ngẩng đầu lên nhìn người. Không chờ Kiều Anh có thêm lời gì giải thích, lớp cô đã tìm ra bạn Uyên nhân vật nữ chính ngày hôm nay. Bạn nữ bị đẩy ra đầy mặt đỏ bừng, giọng nói lí nhí thừa nhận: "Em tên Uyên. Người viết thư với anh là em."

Un Lại một trận ồ lên, Uyên cúi đầu càng thấp. Nam sinh kia từ lúc nghe Uyên giới thiệu đều ở dại ra trạng thái. Tiếng ồn lớn mới kéo cậu ta về với thực tại. Đôi số khổ uyên ương lúc này mới chính thức gặp mặt. Trường hợp lại được hâm nóng lên. Mọi người hò hét yêu cầu bạn nam sinh kia tỏ tình. Có lẽ đã trải qua một lần tỏ tình lúc trước có kinh nghiệm, nam sinh rất tự nhiên mà đưa hoa và quà tặng cho bạn nữ. Nữ sinh mặt mày e ấp đưa hai tay nhận quà như lời ngầm đồng ý. Đến đây màn tỏ tình nhiều khúc triết có cái kết viên mãn. Mà người đột nhiên không hiểu sao bị tỏ tình Kiều Anh đã bị mọi người lãng quên.

Kết quả này không thể tốt hơn, Kiều Anh đang âm thầm may mắn. Nhưng hôm nay Kiều Anh chú định phải làm công cụ người tới cùng rồi. Không biết nam sinh nói với Uyên gì đó, sau đó Uyên đi đến chỗ cô ngượng ngùng nói: "Anh Dũng có viết cho tờ hai lá thư để trong ngăn bàn. Cậu có thấy không cho tớ xin lại."

Kiều Anh đầu óc bay nhanh liên hệ các sự kiện từ nãy tới giờ đưa ra tổng kết: "Hai người ngồi cùng bàn cùng chỗ."

Uyên và bạn nam sinh kia nhanh nhẹn gật đầu. Thế là đã phá án vụ tỏ tình nhầm vừa rồi. Tình huống này cũng không hiếm thấy, kiếp trước cô cũng trải qua quá. Tình hình chung của mấy trường cấp ba đều giống nhau, thường là hai khối học cùng một địa điểm, chia sáng chiều. Học sinh tò mò là bản tính sẵn có, cho nên viết thư hay viết lên bàn hỏi nhau cũng là có. Kiếp trước ngồi cùng chỗ với cô là một chị khóa trên, qua lại vài lần tờ giấy nhỏ thì dừng lại. Nhưng hai bạn trước mắt này viết thư viết ra cảm tình, chắc cũng đã cho thấy nỗi lòng chỉ chờ ngày gặp mặt. Chỉ là thầy chủ nhiệm đổi chỗ ngồi đột nhiên hai bên chắc chưa liên lạc được với nhau mới xảy ra sự kiện hiểu lầm hôm này.



Loát rõ ràng Kiều Anh cũng không để hai người chờ lâu. Cô cúi xuống tìm kiếm trong ngăn bàn, quả nhiên thấy hai phong thư nằm lẳng lặng trong đó. Cô qua tay đưa luôn cho Uyên, mỉm cười nói: "Chúc mừng hai bạn!"

Bạn Uyên cầm hai lá thư nhỏ giọng cảm ơn Kiều Anh. Không biết là cám ơn lời chúc hay ý gì khác, dù sao Kiều Anh cũng không quan tâm. Không khí màu hồng phấn bay đầy trời, mọi người xung quanh đều bị cảm nhiễm. Lại vào lúc này tiếng chuông vào học vang lên kết thúc giờ nghỉ giữa giờ dài dòng. Học sinh vội vàng giải tán ai về lớp người lấy.

Hai tiết học sau Kiều Anh nhấc không nổi tinh thần học tập. Nguyên nhân vẫn là bị trận tỏ tình nhầm kia hại thảm. Kiếp trước tuổi này cô đã béo gấp rưỡi bây giờ thì không tính. Kiếp này cô đã ăn uống điều độ, ngay cả yoga cũng tập rất chăm chỉ, chuẩn mét sáu chân dài. Sờ lên khuôn mặt một cái thanh xuân mụn cũng không có, trong trắng lộ hồng. Thế mà không ai đoái hoài tới. Chẳng lẽ duyên âm vẫn đeo bám cô. Càng nghĩ càng thật sự, cho dù cô không định yêu đương thời học cấp ba. Nhưng mà con gái sao, hư vinh tâm ai chẳng có. Dù ít hay nhiều cũng nên có người theo đuổi. Cô quyết định về tìm mẹ cô đi xuống hỏi thăm bà thầy bói năm xưa xem sao.

Kiều Anh đang hồn du thiên ngoại, Nhật Anh bất thình lình lên tiếng: "Cậu có muốn đổi chỗ với tớ không?"

Cô không khỏi sửng sốt nhìn cậu ta ánh mắt đầy nghi hoặc: "Sao cậu muốn đổi chỗ với tớ à?"

Nhật Anh gật đầu cũng không giải thích vì sao. Ngồi cạnh mấy hôm Kiều Anh cũng hiểu một chút tính cách ngoài lạnh trong nóng của bạn cùng bàn. Cô cũng muốn đổi chỗ nên không làm ra vẻ mà đồng ý luôn. Nhưng thầy chủ nhiệm mới là vật cản lớn nhất trong việc đổi chỗ này. Nhật Anh kiểu gì thông minh lập tức cam kết: "Tớ sẽ đến gặp thầy chủ nhiệm nói rõ việc này. Cậu cứ yên tâm đổi chỗ đi."

Nghe này Kiều Anh không nói hai lời đứng dậy đổi chỗ ngồi luôn. Cùng là bàn cuối không có gì khác biệt, có chăng thêm bạn Lan ngồi nói chuyện cùng. Vừa ổn định chỗ ngồi Nhật Anh lại nói: "Tớ học khối C không được tốt lắm. Cậu có thể giúp tớ học bù mấy môn này được không? Đổi lại có chỗ nào không hiểu khối A cậu có thể hỏi tớ."

Còn có chuyện tốt này! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Kiều Anh. Sau đó cô lập tức đồng ý. Nói giỡn sao để một người ba môn đều đạt điểm 10 khối A một chọi một giảng bài. Dù là học thiên khoa đến thế nào cũng có thể tiến bộ đi. Ngày thành tích cô trở về top 10 không còn xa vời nữa. Ôm loại này tin tưởng Kiều Anh càng nhìn Nhật Anh càng thuận mắt.