Trở Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 26: Chơi Trò Chơi



“Không phải đâu!”

Cô bé chỉ chỉ vào tai của mình, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm biểu hiện rất nghiêm túc

“Tai của con rất tốt rất tốt đó, sẽ không nghe sai đâu! Ba ba đừng có mà lừa con! con rất thông minh đó nhá!”

Biểu cảm của Lục Quân Hàn cũng không có thay đổi chút nào, sau đó anh hất hất hàm lên: “Không tin thì con hỏi bọn họ thử đi.”

Quản lý Trần và phó tổng Lưubị anh chỉ tay vào vẫn không hiểu ý của anh nên họ vội cười nịnh nói:

"Đúng, đúng, đúng! Lục Thiếu rất tốt bụng và bao dung, làm sao có thể muốn chặt tay chúng tôi được chứ? Thật ra vừa rồi Lục Thiếu đang chơi một trò chơi với chúng tôi thôi! Lục thiếu chỉ muốn cho chúng tôi xem xem con dao mới mua của anh thôi đó..."

Người vệ sĩ đứng ở bên cạnh bất ngờ.

Lục thiếu muốn làm như vậy, vậy chắn chắn anh sẽ không muốn chặt tay của bọn họ nữa. Đột nhiên anh ta cũng cảm thấy, việc chặt tay này cũng thật tàn nhẫn, rõ ràng cũng có các biện pháp khác tốt hơn để xử lý tốt chuyện này mà.

Loading...
Nhưng mà như thế này thì không giống phong cách của Lục thiếu chút nào.

Với mấy kẻ phản bội, anh nhất định sẽ không lưu tình.

Đây là lần đầu tiên Lục thiếu đã ra quyết định rồi mà lại thay đổi nửa chừng.

Cũng chính bởi vì một cô bé nho nhỏ thôi.

Cô bé nghiêng nghiêng đầu, rơi vào nghi ngờ sâu sắc: “Có đúng không? Vậy nên, ba ba của tôi vừa nãy chỉ là chơi trò chơi với mấy người thôi à?”

Chẵng lẽ lúc trước bé đọc sách đã bỏ quên cái gì rồi hay sao?

Hay là do bé đã nhớ nhầm rồi à?

Thật ra ở trong sách, căn bản là ba ba không hề chặt tay của bọn họ?

Thật là phiền a, ba ba luôn nói bé và mẹ là não cá vàng đó, luôn quên cái ni quên cái kia mãi thôi, lúc đó bé vẫn không có tin đâu!

Không phải là bé thật sự nhớ sai rồi hay sao?

Vậy là bé đã hiểu lầm hai chú này hay sao?

“Đúng đó, đúng đó! Bọn chú chỉ là đang chơi trò chơi thôi!”

Mắt thấy có cơ hội giữ lại được tay, phó tổng Lưu sao có thể không nắm chặt được cơ hội này được cơ chứ:

“Hơn nữa Lục thiếu là người nào cơ chứ, tiểu thư có lẽ còn hiểu rõ hơn chúng tôi, anh ấy sao có thể xấu xa như vậy được, tiểu thư nói có đúng không?”

Bé bỗng cười ngọt ngào khi mấy lời tâng bốc đó của ông ta.

"Đúng vậy đó! Ba ba của con là người ba tốt nhất trên thế giới này! Ba ba là một người tốt đó! Chú, chú cũng có mắt nhìn lắm đó, chắc chắn ba ba sẽ không phải người xấu xa đâu!"

Hừ hừ, bé đã nói rồi ba ba của bé sao có thể là một phản diện, một người xấu được!

Chắc ai đó đang cố tình tung tin đồn nhảm, muốn bôi nhọ danh tiếng của ba ba rồi!

Xem ra cuốn sách đó cũng không đáng tin chút nào!

Phó tổng Lưu: “...”

Nếu như Lục Thiếu là một người tốt, thì trên thế giới này sẽ không có kẻ nào là người xấu đâu!

Nghĩ thì ông ta nghĩ như thế, nhưng biểu ông ta nói ra thì cho vàng ông ta cũng không dám nói đâu.

Đôi mắt của Lục Quân Hàn khẽ nheo nheo lại.

Thì ra anh ở trong lòng của đứa nhỏ này... là một người tốt hay sao.

Đêm đã khuya.

Sau đó, Lục Quân Hàn đã giao cho trợ lý Trần toàn quyền giải quyết tất cả mấy chuyện này.

Còn Lục Quân Hàn thì đưa Lục Lê về phòng đi ngủ.

Trợ lý Trần đỡ đỡ chiếc kính trên mặt, mỉm cười nói:

“Lúc trước Lục Thiếu làm sao xử lý mấy tên nội gián ở trong công ty, có lẽ mấy người cũng biết rõ rồi đúng không? Lần này hoàn toàn là do Lục Thiếu khoan hồng đại lượng, không tự tay xử lý mấy người. Sau này nên làm như thế nào mấy người đã rõ hết chưa?”

Quản lý Trần và Phó tổngLưu vừa nãy đã sợ muốn chết rồi, sao có thể dám đối đầu với Lục Quân Hàn lần nữa được cơ chứ, bây giờ trong lòng của họ chỉ tràn đầy nổi sợ thôi.

Nhìn thấy bàn tay của mình vẫn còn ở đó, bọn họ càng cảm thấy biết ơn Lục Quân Hàn vì đã cho họ một con đường lui.

“Vâng, vâng,vâng! Những gì trợ lý Trần đã nói rất đúng, khi tở lai chúng tôi sẽ ngay lập tức từ chức, sẽ ngay lập tức từ chức! Anh nói Lục Thiếu yên tâm, lần này khó lắm Lục Thiếu mới để chúng tôi một con đường sống, chúng tôi không phải là người lấy oán báo ơn, sau khi từ chức, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi thủ đô, đảm bảo sẽ không gây thêm chuyện cho Lục Thiếu! "

Sau khi trải qua chuyện như vậy, bây giờ họ chỉ muốn sống sót mà thôi, sao mà dám có ý kiến gì khác nữa, mất việc thì mất thôi, ít nhất cánh tay họ vẫn còn, bọn họ đã thõa mãn lắm rồi.

Quản lý trần nở nụ cười đầy sắc bắn: “Vậy thì tốt, nhớ kỹ lời mấy người đã nói hôm nay!”