Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 105: Hạ quyết tâm



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đứng ở phía sau quan sát, tạm thời không nhúng tay vào.

Tốc độ của con rắn kia rất nhanh, thân thể thì to như núi nhưng tốc độ lại khác hẳn, chỉ trong chớp mắt đã tới gần mọi người.

Sau đó, con rắn xoay người, vung đuôi về phía bên này.

Thẩm Tu Lâm hơi híp mắt lại.

Mà đoàn người cũng phản ứng lại, bắt đầu công kích.

Mọi người vừa công kích, vừa phân tán ra.

Khi đối phó với vật có kích cỡ lớn như vậy, nếu như tất cả mọi người đều tụ lại một chỗ thì càng cho đối phương có cơ hội ra tay.

Cứ phân tán ra rồi tập trung công kích, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn nhiều.

Con rắn tấn công lần thứ nhất không thành công, nó tiếp tục lần thứ hai, hơn nữa nó giống như cảm ứng được cái gì, trong nháy mắt lao thẳng tới chỗ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nheo mắt “Con rắn kia chọn chúng ta làm mục tiêu công kích.”

“Ừm, đã nhìn ra.” Thẩm Tu Lâm cũng nói “Đúng là hướng về phía chúng ta. Nhưng nguyên nhân vì sao?”

“Không biết.” Đông Phương Hiển đáp lời, sau đó sử dụng tinh thần lực đánh về phía đầu con rắn, công kích rất mạnh, con rắn nhanh chóng hét thảm một tiếng.

Tiếp đó nó càng điên cuồng hơn, liên tục quăng đuôi. Mục tiêu trước đó của nó vốn là Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, nhưng sau khi bị Đông Phương Hiển đánh một cái thì nó không nhìn chằm chằm Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nữa, mà nhào tới một dị năng giả gần nhất.

Đó là một dị năng giả cấp một, đứng yên một chỗ bị đánh trúng, bẹp dẹp lép luôn.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt, khi con rắn tiếp tục tấn công, hắn bay lên trên đầu đối phương, sử dụng lôi điện công kích, đồng thời, chính hắn cũng rơi xuống đứng trên đầu con rắn.

Sau khi rơi xuống đầu con rắn, Thẩm Tu Lâm trực tiếp sử dụng tinh thần lực công kích. Tinh thần lực hoá thành lưỡi đao rất lớn, đâm thăng lên đầu rắn.

Con rắn thảm thiết hét một tiếng, cả người lăn lộn xoay vòng, ngã ra đất.

Con rắn vừa ngã xuống, Thẩm Tu Lâm cũng không công kích nữa, mà là di chuyển tới một nơi cách đó không xa. Đoàn người thấy vậy liền lập tức công kích mục tiêu.

Con rắn liên tục kêu gào, sau đó thân thể của nó dưới sự tấn công chồng chất của mọi người mà vỡ thành từng mảnh.

Con rắn khổng lồ, chính là chết theo cách như vậy.

Con rắn bị tiêu diệt, theo lý mà nói, Thẩm Tu Lâm phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng dễ dàng giải quyết đối phương như vậy lại khiến hắn không vui nổi, nhíu mày, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Con rắn kia cấp mấy?”

“Giống ngươi.” Đông Phương Hiển nói.

Thẩm Tu Lâm nhấp môi “Ta cũng thấy như thế, nhưng giải quyết nhanh như vậy có phải dễ dàng quá hay không?”

Đông Phương Hiển nghe vậy, gật đầu “Không sai.”

Những người khác không nghe thấy hai người nói chuyện, bọn họ còn đang rất vui vẻ. Con rắn mạnh như vậy, có thể ngay lập tức đập nát một dị năng giả cấp một, không nghĩ tới lại bị Thẩm thiếu đánh một cái đã nằm im rồi.

Bọn họ thực muốn hô một tiếng “Thẩm thiếu uy vũ.”

Trên thực tế, bọn họ cũng hô thật.

Thẩm Tu Lâm lại nghiêm túc nói “Mọi người không nên vui mừng quá sớm. Đẳng cấp con rắn này rất cao, không thể nhanh như vậy đã bị giải quyết. Các ngươi cẩn thận một chút.”

Thẩm Tu Lâm vừa nói xong, mọi người ngay lập tức liền nghiêm túc, tất cả đề phòng xung quanh.

Cũng may là tất cả mọi người bắt đầu cẩn thận đề phòng, nếu không thì, không thể lập tức phản ứng lại. Ngay khi Thẩm Tu Lâm dứt lời được khoảng hai giây, dưới mặt đất chui ra rất nhiều sâu. Đám sâu này có bộ dáng to bằng chuột đồng, hơn nữa, hàm răng sắc nhọn, thân mình mọc đầy gai nhọn cứng rắn.

Mấy cái gai này nếu như tấn công người khác, ngay cả dị năng giả cấp hai cũng sẽ bị thủng từng lỗ.

Đám sâu xuất hiện rất nhanh, may là mọi người đã đề phòng trước, cho nên ngay khi những con sâu này xuất hiện đã lập tức bắt đầu phản kích. Dù là như vậy, nhưng cũng có một ít con dùng gai nhọn ghim vào người dị năng giả.

Năng lực công kích của đám sâu chỉ là cấp hai, cho nên Khâu Dương Dương cùng Lưu Tương Vân đều không sợ, đối với Thẩm Tu Lâm lại càng không có vấn đề gì.

Thế nhưng nơi này phần lớn đều là dị năng giả cấp hai, khi bị những con sâu này tấn công thì không ít người bị thương.

Hơn nữa, ngoài dị năng giả cấp hai, còn có khá nhiều dị năng giả cấp một nữa.

Mấy dị năng giả cấp một này bị thương còn nghiêm trọng hơn, cũng may không tới mức trí mạng.

Đông Phương Hiển nói “Ta hiểu được vì sao con rắn bỗng dưng lại yếu như vậy.”

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Là do bị những con sâu này hấp thu hết tinh lực cùng sức mạnh?”

“Ừm, một bầy kiến nhỏ giết chết cả voi, đây là một câu rất có đạo lý.”

“Thế nhưng những con sâu này từ đâu tới? Số lượng quá nhiều.”

Đông Phương Hiển nhìn tình hình xung quanh, nói “Không cần biết là tới kiểu gì, hiện giờ vẫn nên giúp bọn họ một tay đi. Dù sao những con sâu này cũng có thể giết cả con rắn kia.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu, lại nói “Có thể do con rắn có thân hình quá lớn, hơn nữa lại không có trí tuệ.”

Vừa nói xong, quả nhiên, liền thấy tất cả dị năng giả tụ lại cùng một chỗ. Vòng bên ngoài là mười hai người hoả hệ dị năng giả, từ cấp một cho tới cấp hai, trong đó có cả Kình Thương.

Những người còn lại thì tập trung đứng ở bên trong.

Dị năng giả phía bên ngoài bắt đầu phóng hoả.

Đương nhiên, mấy con sâu nhỏ này thực sự rất sợ lửa.

Trong chốc lát, mùi đốt cháy khét đều lan ra.

Mấy người Thẩm Tu Lâm không tham gia vào vòng vây kia, chỉ có Tiểu Tùng, Thuỷ Bạch Sắc và Nam Cung Tiếu ở bên trong đó.

Thẩm Tu Lâm cũng cho rằng đám Thuỷ Bạch Sắc hoàn toàn chẳng sợ hãi gì mấy con sâu này.

Mấy người Thẩm Tu Lâm không ở trong vòng vây, không phải là những người kia không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm, mà là họ tin tưởng Thẩm Tu Lâm không cần tới cách chiến đấu kiểu này.

Ở trong đó, có không ít người vẫy vẫy Thẩm Tu Lâm, thế nhưng Thẩm Tu Lâm không đi tới.

Vốn cũng muốn ra tay giúp đỡ, nhưng nhìn biểu hiện của mọi người, Thẩm Tu Lâm quyết định chờ xem một chút.

Vì vậy, hắn và Đông Phương Hiển đứng làm khán giả.

Số lượng sâu xuất hiện lần này rất nhiều, khoảng đến mấy nghìn con, hơn nữa sức tấn công đều tầm cấp hai.

Vòng vây chiến đấu của mọi người càng ngày càng nhỏ lại.

Hoả hệ dị năng giả bên ngoài không ngừng phóng hoả, người ở bên trong cũng không nhàn rỗi. Bỗng nhiên, Lô Thuỷ nói “Băng hệ dị năng cùng ta.”

Nói xong, Lô Thuỷ dùng dị năng, băng hoá thành mảnh vụn nhỏ, rơi xuống đám lửa thì nổ tung.

Thẩm Tu Lâm giật mình “Sao lại như vậy?”

Băng nổ tung, đám sâu chết đi càng ngày càng nhiều hơn. Dần dần, đã có chút sâu không dám lao vào vòng vây của băng và lửa nữa.

Đông Phương Hiển nheo mắt “Kết hợp.”

“Vì sao lại có thể có lực sát thương lớn tới vậy?”

Đông Phương Hiển cũng không nói được, chỉ nói “Không biết, quan sát thêm một chút.”

Lô Thuỷ cũng hơi kinh ngạc. Nàng vốn nghĩ trước tiên đóng băng đám sâu, sau đó dùng lửa đến đốt, giống như là đốt lửa vào dầu thôi, lại không nghĩ tới hiệu quả tốt đến như vậy.

Mấy người băng hệ dị năng giả thấy thế cũng bắt đầu ra tay. Nhưng mọi người nhận ra, nếu như băng vẫn giữ nguyên từng khối lớn, không tách ra thành mảnh nhỏ thì hiệu quả không có tác dụng gì.

Vì vậy, bọn họ bắt đầu cố gắng, để khi băng hệ dị năng của mình tấn công tới đám sâu thì đều vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Vụn băng thêm vào hoả diễm, tiếng nổ ầm ầm vang lên, Khâu Dương Dương hô to “Phong hệ dị năng cũng đến giúp, những người khác tạm thời không nên hành động, cẩn thận phòng vệ.”

Nói xong, Khâu Dương Dương cũng bắt đầu ra tay. Trong đám người thì phong hệ dị năng của cậu ta có đẳng cấp cao nhất, cuồng phong vừa qua, đám lửa vốn đã lớn càng cháy mạnh hơn gấp đôi. Nhất thời, phong hệ, băng hệ phối hợp với hoả hệ, đám cháy ngày cũng lan tràn ra bên ngoài.

Hoả hệ dị năng giả ở phía ngoài cùng nói “Chúng ta đuổi theo.”

“Được.” Người ở bên trong đều lên tiếng.

Vì vậy, vị trí người đi săn cùng con mồi hoàn toàn xoay chuyển. Các dị năng giả điên cuồng đuổi theo, đám sâu thì co người chạy.

Nhưng chạy cũng chạy không thoát, từng mảng từng mảng bị hoả diễm dưới phụ trợ của cuồng phong thiêu cháy thành tro tàn…

Chiến đấu kéo dài tới khoảng hai mươi phút.

Sau hai mươi phút, hoả hệ dị năng giả đều có chút mệt mỏi, những con sâu cuối cùng cũng bị giải quyết hết.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, ý cười trong mắt Thẩm Tu Lâm rất rõ ràng.

“Thật sự là nằm ngoài dự đoán của ta, bọn họ còn mạnh hơn nhiều so với ta tưởng tượng.” Thẩm Tu Lâm nói.

Đông Phương Hiển gật đầu “Quả thật là rất lợi hại.”

Nhiều con sâu cấp hai như vậy, cũng không phải dễ đối phó.

“Chúng ta tìm năng lượng thể.” Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.

Vì vậy, hai người nhân lúc mọi người còn đang nghỉ ngơi, rời khỏi một lúc.

Bọn họ vốn là có thể cảm ứng được vị trí hiện tại của năng lượng thể, chỉ là vừa nãy đối phó với con rắn, sau đó lại chiến đấu với nhiều sâu như vậy nên không rời đi để lấy năng lượng thể được.

Bây giờ, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển trực tiếp xuất hiện ở trước năng lượng thể.

Năng lượng thể nằm dưới một cái động, bề ngang cái động cũng không lớn lắm, miễn cưỡng chỉ lớn tới khoảng nửa người, nhưng lại khá sâu.

Nhưng dù sâu hơn nữa cũng bị tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm lôi lên mặt đất…

Nắm trong tay năng lượng thể cao cấp, cảm giác được năng lượng bên trong, Thẩm Tu Lâm hơi nhếch môi.

“Năng lượng thể này quả thực là đồ tốt. Chỉ mới nắm trong tay thôi mà đã có cảm giác giống như mang theo linh khí vậy.”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu, nói “Năng lượng thể này cho Thuỷ Bạch Sắc đi. Chúng ta muốn đi đế đô, đến lúc đó còn cần dùng đến nó nhiều.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy cho nó.”

Hiện tại, Thuỷ Bạch Sắc không ở nơi này, không biết đến tin tốt như vậy. Thẩm Tu Lâm thu năng lượng thể vào trong không gian, đang muốn nói quay về thôi, bỗng nhiên, bên trong không gian phát sinh biến hoá…

Chỉ thấy năng lượng thể bị ném vào trong lại giống như bị vật gì đó kéo đến không trung, sau đó, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy ý thức hải của mình nổ ầm một tiếng. Khoé miệng của hắn nhanh chóng chảy xuống một vệt máu tươi.

“Thẩm Tu Lâm.” Sắc mặt Đông Phương Hiển lập tức thay đổi.

Thẩm Tu Lâm miễn cưỡng cười cười, nói câu “Đừng lo lắng.”

Sau đó, cả người liền hôn mê bất tỉnh.

“Thẩm Tu Lâm.” Sắc mặt Đông Phương Hiển thay đổi hoàn toàn. Y đỡ Thẩm Tu Lâm, sau đó bế người lên, lấy xe từ trong không gian ra.

Chiếc Land Rover này là do Thẩm Tu Lâm muốn y để tại trong không gian, hiện giờ vừa đúng lúc.

Ôm Thẩm Tu Lâm lên xe, Đông Phương Hiển cẩn thận đặt Thẩm Tu Lâm vào trên ghế, sau đó dùng tinh thần lực kiểm tra tình hình đối phương. Một lát sau, mới nhẹ nhàng thở ra.

Hoá ra là… không gian thăng cấp. Sau khi hấp thu năng lượng thể, tinh thần lực tăng mạnh, ý thức hải bị xung kích đột ngột, mới có thể hôn mê như vậy…

Nhấp môi, Đông Phương Hiển nhìn bên khoé miệng đối phương còn lưu lại vệt máu, y đưa tay, chậm rãi lau vết máu đi, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đối phương.

Thẩm Tu Lâm hôn mê, đợi đến khi hắn tỉnh lại, bất kể là tinh thần lực hay là không gian, đều sẽ là niềm vui bất ngờ cho hắn.

Chỉ là, không gian thăng cấp, ý thức hải nhận đến xung kích, nếu như không có ngoại lực động viên, dẫn dắt, sẽ phải chịu không ít khổ…

Quả nhiên, Đông Phương Hiển vừa nghĩ như thế, thân thể Thẩm Tu Lâm đã bắt đầu run rẩy, sau đó biểu hiện trên mặt cũng lộ rõ vẻ đau đớn.

Ánh mắt Đông Phương Hiển bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng hơn, giống như đang quyết định việc gì đó rất quan trọng. Một lát sau, y cắn môi, bố trí mấy lớp cấm chế quanh xe, đồng thời còn hạ một mệnh lệnh cho Nam Cung Tiếu, rồi chậm rãi dựa vào thân thể của Thẩm Tu Lâm.

Đông Phương Hiển dựa vào sát Thẩm Tu Lâm, đặc biệt là trán của hai người còn tiếp xúc với nhau, da chạm vào da, tinh thần lực cũng theo đó truyền tới đối phương.

Rất nhanh, trên người Thẩm Tu Lâm cũng có tinh thần lực đáp lại. Loại cộng hưởng tinh thần lực này khiến cho Đông Phương Hiển run rẩy cả người.

Mà Thẩm Tu Lâm đang hôn mê lại chỉ cảm thấy có một loại hấp dẫn không rõ nào đó, dù hắn đang hôn mê, nhưng ý thức vẫn liên tiếp chuyển động. Chính ý thức tinh thần đang chỉ huy thân thể của hắn…

Hắn theo bản năng mà ôm lấy Đông Phương Hiển, sau đó, cũng bắt đầu hôn lên.

Đông Phương Hiển hừ nhẹ một tiếng, không ngăn cản, chỉ điều động thêm tinh thần lực trong cơ thể của mình.

Lúc bắt đầu, Thẩm Tu Lâm rất kích động, tinh thần lực cũng có chút hỗn loạn, thế nhưng dưới sự kiên trì dẫn dắt của Đông Phương Hiển, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm rất nhanh bình tĩnh lại.

Vì vậy, động tác công thành đoạt đất của Thẩm Tu Lâm cũng chậm hơn rất nhiều.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy mình đang ôm một khối băng vô cùng thoải mái, thân thể của hắn giống như bị hoả thiêu vậy, cần có băng tới làm dịu đi.

Nhất là cảm giác tinh thần lực cộng hưởng kia càng khiến cho hắn thoải mái hơn, Thẩm Tu Lâm lần thứ hai dựa vào bản năng mà hôn tới, đồng thời bắt đầu giật nhẹ quần áo trên người Đông Phương Hiển.

Cơ thể Đông Phương Hiển hơi cứng lại, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thả lỏng.

Tinh thần lực của y vẫn luôn có hai loại đặc thù. Một loại là thôn phệ, hoàn toàn là nghiêng về tấn công. Một loại là phụ trợ, thế nhưng đối phương phải có tinh thần lực cộng hưởng với y.

Chỉ khi có cộng hưởng, đặc thù thôn phệ của y mới xảy ra thay đổi. Điều này, kỳ thực y sớm đã biết từ rất lâu rồi, không phải do ai nói cho y hết, mà là do trực giác.

Chỉ là, y không nói cho bất luận người nào biết điều này. Tất cả mọi người đều sợ y, bao gồm cả vị hôn phu kia.

Tinh thần lực thôn phệ xảy ra thay đổi, biến thành một loại phụ trợ lẫn nhau. Loại phụ trợ này có thể mang theo một chút tinh thần lực của mình cung cấp cho người có tinh thần lực cộng hưởng với mình. Thế nhưng kiểu cung cấp này cũng không phải chỉ đem sức mạnh của mình một chiều đưa cho đối phương, mà là giống như công pháp song tu thời thượng cổ, y đưa một phần tinh thần lực của mình qua, sẽ không tổn thất cái gì, vì đối phương cũng sẽ cung cấp lại cho mình một phần tương ứng.

Phần đối phương đưa cho chính mình lại không hoàn toàn là tinh thần lực, mà là một loại vật chất rất có ích đối với thân thể của Kết Ấn Dấu. Loại vật chất này trộn lẫn với tinh thần lực của mình, dung hợp, sau đó giúp cho tinh thần lực ngưng đọng và tăng cường hơn.

Cho nên, đây chính là hai bên cùng có lợi.

Chỉ là, kể cả ở tại thế giới của y, sao có thể có người vừa mới ở bên nhau ít lâu đã tạo nên tinh thần lực cộng hưởng giữa hai người được chứ?

Cho nên, một ít công pháp tu chân thượng cổ không phải ai cũng tu luyện được.

Y có được công pháp này hoàn toàn là do may mắn. Hơn nữa, cũng chỉ mới có nửa phần đầu mà thôi.

Nhưng mà, đối với tình hình hiện tại, nửa phần đầu cũng đã đủ rồi.

Dựa theo công pháp kia, Đông Phương Hiển dùng hết sức để quên đi động tác của mấy ngón tay Thẩm Tu Lâm đang làm gì đó trên người mình, y chỉ tập trung nghĩ phải tu luyện ra sao, làm cách nào để năng lực của hai người được tăng thêm một cách nhiều nhất.

Nhưng vào lúc này, đau đớn đột nhiên phát sinh, Đông Phương Hiển bỗng chốc cắn chặt môi.

Hoá ra, giữa người với người còn có thể thân mật như vậy.

Hoá ra, tinh thần lực thực sự kết hợp, thân thể thực sự kết hợp, là như vậy…

Trong khoảng thời gian này, Đông Phương Hiển phát hiện mình không đủ sức vận chuyển công pháp kia, chỉ có thể bị động mà chìm đắm từ đau đớn đến dần dần tê dại, rồi lại ngọt ngào vui sướng tuyệt đối. Đông Phương Hiển trải nghiệm đủ cảm giác từ địa ngục tới thiên đường.

Cho tới khi Thẩm Tu Lâm ổn định lại, y mới cắn răng vận chuyển công pháp giữa hai người, Thẩm Tu Lâm cũng bắt đầu phối hợp theo bản năng.

Khi hai vòng công pháp vận chuyển xong, Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có một tầng chắn bị phá vỡ. Trong nháy mắt, y vậy mà lại vượt qua cấp mười ba, đạt tới cấp mười bốn.

Phải biết, y vừa mới đạt đến cấp mười ba không lâu.

Tinh thần lực càng mạnh, càng khó tăng trưởng.

Dù là tại thế giới của y, mỗi lần nâng cao tinh thần lực, chẳng phải đều dùng nguy hiểm để đổi lấy hay sao? Chỉ là người khác không biết mà thôi.

Mà đẳng cấp của y bây giờ hẳn cũng đã khôi phục tới bảy phần so với lúc y mạnh nhất.

Đừng nghĩ rằng chỉ tăng một cấp thôi, thứ y có được còn hơn rất nhiều so với một cấp kia.

Mà trạng thái tinh thần lúc này của Thẩm Tu Lâm cũng là tốt nhất từ trước tới giờ, nhưng do không gian thăng cấp nên hắn vẫn duy trì hôn mê.

Nhưng ý thức hải của hắn lại mở rộng ra rất nhiều, trạng thái bị thương tổn lúc nãy đã không còn, không gian cũng đang phát sinh biến hoá rất lớn.

Chỉ là những biến hoá này Thẩm Tu Lâm còn chưa biết được mà thôi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc ngừng lại, công pháp tinh thần lực của Đông Phương Hiển cũng chấm dứt, y chỉ cảm thấy trên người của mình và đối phương lúc này đều tràn đầy mồ hôi.

Im lặng trong nháy mắt, Đông Phương Hiển từ trên người Thẩm Tu Lâm đứng dậy, cảm giác liên kết giữa hai người khiến cho sắc mặt của Đông Phương Hiển hoàn toàn biến thành đỏ hồng.

Hít sâu một hơi, Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực dị năng biến hoá thành thuỷ hệ, thanh lý chính mình một chút.

Sau đó, y đem quần áo bị Thẩm Tu Lâm xe rách ném vào không gian, cầm một bộ khác ra mặc vào. Cúi đầu nhìn Thẩm Tu Lâm, y im lặng một lát, rồi cũng giúp đối phương thanh lý qua, đổi một bộ quần áo khác.

Làm xong những việc này, Đông Phương Hiển mím môi đi xuống xe, phát hiện Nam Cung Tiếu cùng những người khác đều ở bên ngoài.

Do mình đã hạ mệnh lệnh cho Nam Cung Tiếu, cho nên những người kia cũng chỉ vây quanh xe, không cho bất kỳ động vật hay tang thi tới gần, không có hành động nào khác…

Nhìn thấy Đông Phương Hiển từ trên xe bước xuống, tất cả mọi người đều nhìn lại…

Mặc dù biết rõ những người này không thể biết được trong xe đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết được y và Thẩm Tu Lâm vừa làm cái gì. Nhưng vào giờ phút này, nhiều hai mắt nhìn sang như vậy… Đông Phương Hiển theo bản năng vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên…