Trò Đùa Của Adam

Chương 6-2



Thầy giáo Vương kéo tay của cô, vẫn kéo cô tới phòng dụng cụ, những người khác cao giọng trầm trồ khen ngợi, đe dọa Vũ Hàn một lần nữa: "Nếu như cô khiến Hứa Khắc Bình tự sát, cô cũng đừng hòng sống nổi.

Vũ Hàn quay đầu lại nhìn quanh, phát hiện Lâm Mạnh Hi và học trưởng Cao Dụ Tường đứng chung một chỗ, hai người đều không thể làm gì nhìn cô lắc đầu, bày tỏ bọn họ cũng cũng không có cách giải quyết chuyện này.

Vũ Hàn đã mất đi tất cả hi vọng, chỉ có thể bất lực bị đẩy tới cửa phòng dụng cụ, thầy giáo Vương dung dữ nhìn vào cô nói: "Cứ mỗi tiết tôi sẽ tới nhìn một chút, nếu như hai người còn không làm hòa, tôi sẽ tục đem giam chung các em một chỗ."

Vũ Hàn ngay cả một câu kháng cự cũng không nói được, liền bị đẩy vào bên trong cửa, ngay sau đó nghe được tiếng "Cạch!" một cái, cửa bị khóa lại .

Trong phòng dụng cụ là một màn tối, nhất thời Vũ Hàn không nhìn ra được tình hình bên trong, cô đặt tay ở trên ngực mình, cảm thấy nhịp tim đập nhanh dọa người.

"Học. . . . . . học trưởng? Anh ở chỗ nào?" Hứa Khắc Bình đang làm cái gì? Cũng không mở đèn, không nói không rằng, rõ ràng chính là khi dễ cô rất nhát gan!

Cồ lần mò ở trên vách tường tìm được chốt mở nguồn điện, khi trong phòng đột nhiên sáng lên thì cô mới nhìn thấy Hứa Khắc Bình cúi đầu ngồi ở một góc, hai tay vòng quanh trước ngực, thân thể không ngừng khẽ run.

Đây. . . . . . Đây là tiếng hít vào? Tiếng nghẹn ngào sao? Chẳng lẽ anh đang khóc?

Vũ Hàn ngây dại, cô thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ khóc được. Anh cũng giống như ác ma tàn nhẫn vô tình? Anh trêu cợt cô thành bộ dạng tiến thoái lưỡng nan, cũng dương dương đắc ý cười to ba tiếng, làm sao giống như trẻ con thân thể run rẩy khóc thút thít?.

"Học trưởng?" Vũ Hàn chần chờ gọi một tiếng, từ từ đến gần anh.

Hứa Khắc Bình chẳng qua lắc đầu một cái, vùi cả khuôn mặt vào trong hai tay, tiếng khóc lại rõ ràng hơn.

Đáy lòng Vũ Hàn có chút đau đớn, chẳng lẽ anh bởi vì cô nói vậy mà thương tâm sao? Chẳng lẽ Lâm Mạnh Hi nói là sự thật, Hứa Khắc Bình thật sự thích người bình thường ngốc nghếch như cô sao.

Vũ Hàn chưa bao giờ thấy con trai khóc, cô không biết nên làm sao bây giờ, cô đưa một cái khăn tay cho anh, lại dừng ở giữa không trung không biết nên thả vào chỗ nào, chỉ có thể do dự nói: "Anh. . . . . . Sao vậy? Lời của em nói rất quá đáng sao? Thật xin lỗi, em thật sự là bị chọc tức. . . . . . Không biết mình đang nói cái gì. . . . . ."

Ở trong lúc trầm trọng này, Hứa Khắc Bình đột nhiên kéo tay cô, cô còn chưa kịp sợ hãi kêu lên, đã bị một đôi tay có lực tay ôm chặt lấy!

Hứa Khắc Bình trầm giọng nở nụ cười, "Anh bắt được em rồi!"

Vũ Hàn sửng sốt, thấy trên mặt anh một giọt nước mắt cũng không có, chỉ có nụ cười tự đại tự mãn.

"Ghê tởm, buông em ra!" Cô lại có thể bị anh diễn trò lừa gạt, không, làm sao cô lại ngốc như vậy? Vũ Hàn thật muốn lên tiếng khóc lớn.

"Bị anh bắt được còn muốn chạy sao? Đừng ngốc thế." Hứa Khắc Bình chế trụ hai tay của cô, khiến cô không có cách nào nhúc nhích.

"Ghét, em ghét anh nhất!"

Cô thử xoay người muốn tránh thoát, nhưng một giây sau, cô liền phát hiện mình bị ôm lấy, bị giam cầm ở trong lồng ngực rộng rãi.

"Mấy ngày qua, hình như sự can đảm của em trở nên to lớn rồi, lại dám quát to với anh như vậy?"

"Đó. . . . . . Đó đều là vì anh thật quá đáng!" Vũ Hàn bắt đầu có rúm lại, nhưng cô tận lực lấy hết dũng khí. Không để cho mình nhận thua lúc này!

Hứa Khắc Bình hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống trên ghế dài, đặt Vũ Hàn ở trên đùi mình, như ôm lấy đứa bé." Em vừa mới nói là. . . . . . em ghét anh nhất phải không?"

"Vốn là!" Vũ Hàn nhớ tới liền nổi giận trong bụng, "Đều là anh làm hại, bây giờ Lão thầy giáo và bạn bè cũng hiểu lầm em, anh thật sự rất giỏi diễn kịch."

Hứa Khắc Bình cũng không chút để ý, cầm tay nhỏ bé của cô nói: "Tối hôm qua anh đã nói với em rồi, bây giờ mới biết, không hợp tác với anh là không tốt chứ?"

Người này thật sự khiến cô thấy quá vô lại! Vũ Hàn không nhịn được hô to: "Em hận anh! Em hận anh!"

"Đừng như vậy." Hứa Khắc Bình nâng cằm dưới cô lên, nhìn cô trợn to cặp mắt, khóe miệng mang theo mỉm cười nói: "Anh chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc em mà thôi."

"Tại sao?" Cô có một trăm nghi vấn, "Tại sao đối với em như vậy? Em không phải là món đồ chơi của anh."

"Cái này sao. . . . . . Đáp án sẽ do chính em đi tìm. Dù sao, anh vốn định dây dưa cùng em, em nênchấp nhận đi!"

Lời của anh nói giống như Lâm Mạnh Hi, đều muốn cô tự mình chấp nhận, nhưng bây giờ cô không muốn tiếp nhận loại số mạng này, "Em không muốn! Em muốn cuộc sống bình thường, tại sao anh không đi tìm người khác, em lại không có gì đặc biệt, anh bỏ qua cho em có được hay không?"

Hứa Khắc Bình giống như vuốt ve mèo nhỏ, ngón tay êm ái lướt qua gương mặt của cô, "Em muốn anh làm sao cũng được, chỉ có điểm này là anh không có cách nào đáp ứng được em."

Biết rõ không thể cầu cạnh anh mà, cô còn không nhịn được tiếp tục khóc tố, "Mỗi ngày người ta đều rất mệt mỏi, tâm tình không được buông lỏng, đây đều là anh ban tặng! Anh có biết hay không, em cũng sắp điên rồi."

Cô vừa nói vừa không nhịn được khóc, Hứa Khắc Bình nhận thấy nước mắt của cô, áp mặt cô vào trước ngực mình, nhẹ giọng dụ dỗ an ủi nói: "Em thật đúng là thích khóc! Bây giờ không có biện pháp ép em, được rồi, anh đáp ứng em, trong thời gian ngắn sẽ không khi dễ em, chẳng qua em phải nghe lời anh nói, ngoan ngoãn làm bạn gái của anh, biết không?"

"Không muốn, em không muốn nữa ——" Vũ Hàn nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực anh.

"Không được, nhất định chuyện này phải nghe anh, những chuyện khác anh cũng có thể để yên cho em, chính là không cho phép em cự tuyệt làm bạn gái anh."

"Tại sao? Em không làm!" Vũ Hàn không tự chủ làm nũng .

"Haizz, làm sao em còn có thể không hiểu chứ?"

Hứa Khắc Bình chỉ thở dài một cái, đột nhiên cúi đầu chặn lại đôi môi của cô, cũng ngăn chặn cô nói. Nụ hôn nồng nàn giống như rượu rượu nguyên chất, khiến Vũ Hàn lập tức choáng váng hoa mắt, tứ chi cũng từ từ mất đi sức lực.

Trời ạ! Đây là chuyện gì xảy ra? Hứa Khắc Bình lại có thể hôn cô? Vũ Hàn kinh ngạc quên đi chống cự, hai mắt mở to cũng chầm chậm đóng lại. Có lẽ sâu trong nội tâm của cô cũng đang mong đợi chuyện này đi, cô thật không biết được, tóm lại, cô chính là bị dìm ngập rồi, bị nhiệt tình và triền miên của anh làm cho hoàn toàn che mất. . . . . .

Hứa Khắc Bình hôn một lần lại càn quét khắp đôi môi cô, phảng phất như vĩnh viễn cũng không chán nản. Sau đó anh lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi cô, xâm nhập tiếp xúc thân mật với môi cô. Anh giống như sợ dọa cô sợ, cho nên vẫn có chừng mức không dám quá mức lỗ mãng, cho đến khi trong cổ cô phát ra một tiếng rên rỉ thật nhỏ, mới cho anh dũng khí hôn càng thêm sâu.

Không biết qua bao lâu, Hứa Khắc Bình mới lưu luyến rời khỏi cánh môi cô. Vũ Hàn cảm giác gương mặt mình bỏng đến chết, nhịp tim cũng nhanh dọa người, ngập ngừng nói: "Anh thật quá đáng. . . . . . Đây là nụ hôn đầu của em!"

Hứa Khắc Bình trầm thấp cười một tiếng, "Nếu là nụ hôn đầu của em, vậy anh càng sẽ phụ trách đối với em."

"Anh. . . . . . Rốt cuộc anh đang nghĩ gì đấy? Làm sao anh có thể hôn em?"

Vũ Hàn hoàn toàn không thể hiểu nổi anh, chẳng lẽ anh có thể cứ như vậy đi hôn một cô gái sao? Vậy chẳng phải anh rất hoa tâm? Tất cả mọi người nói anh khó có thể đến gần, nhưng anh mới vừa tình cảm dịu dàng như vậy. . . . . . Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

"Đây chỉ là cho em một trừng phạt nho nhỏ, cảnh cáo em về sau không thể ghét anh, không thể rời đi khỏi anh, hiểu không? Nếu về sau lại có loại chuyện như vậy phát sinh, tốt nhất em nên cẩn thận trinh tiết của mình!"

"Cái gì, tại sao anh lại nói những lời này." Vũ Hàn trừng lớn mắt, không thể tin được mình nghe thấy cái gì.

"Anh nói thật." Hứa Khắc Bình bình tĩnh nói: "Vì giữ em ở bên cạnh, anh sẽ làm ra chuyện em không nghĩ tới, coi như là cường bạo em, anh cũng sẽ."

"Anh điên rồi!" Vũ Hàn hít vào thở ra một hơi, trong đầu cô cũng sắp hít thở không thông, "Tại sao muốn cưỡng ép em ở lại? Đây là có ý gì?"

Hứa Khắc Bình đột nhiên chuyển thành nói giỡn, "Bởi vì đùa với em rất vui, ít nhất anh sẽ không nhàm chán!"

"Anh có bệnh à? Em. . . . . . Em không muốn trở thành thú vui của anh, nhàm chán!"

"Một ngày nào đó, anh sẽ nói cho em biết nguyên nhân chân chính." Anh dịu dàng hôn một cái lên gương mặt cô, "Nhưng bây giờ còn không phải là lúc."

"Tại sao? Tại sao?" Vũ Hàn nhất định phải biết mới được.

Trong giọng Hứa Khắc Bình mang theo nụ cười, "Em thật là một đứa bé thích đặt câu hỏi, được rồi, nếu như em biểu hiện tốt mà nói..., anh sẽ sớm nói cho em biết."

"Cái gì gọi là biểu hiện tốt?"

"Chính là ngoan ngoãn làm bạn gái của anh!"

"Em không có đáp ứng anh mà!"

"Vậy sao? Vậy anh không thể làm gì khác hơn là dụng hình với em!"

"Ừ. . . . . . Không muốn. . . . . ."

Vũ Hàn nhất thời không trốn được, nhưng tránh không khỏi, một giây sau lại bị anh ôm chặt lấy, đôi môi cũng bị hôn lên.