Trò Chơi Sinh Tồn Búp Bê

Quyển 1 - Chương 17: Nhân ngư biến mất (10)



Hai tên nam nhân trừng to mắt, hốc mắt bọn họ đỏ bừng, nhìn về búp bê cùng ảo thuật gia liều mạng lên tiếng, dường như muốn nỗ lực nói gì đó.

Búp bê thao túng ảo thuật gia đi vào phòng, cậu cứ như đang dùng thân thể của mình, đầu cũng không quay thao túng ảo thuật gia đóng cửa lại.

Phòng tối đi, nam nhân tuyệt vọng khóc nức nở.

Ảo thuật gia đặt cả búp bê cả mũ xuống, mái tóc xám theo đó bung ra, che khuất nửa khuôn mặt ảo thuật gia.

Trong phòng không bật đèn, ảo thuật gia che nửa khuôn mặt cùng với búp bê biết cử động thật sự quá quỷ dị, đặc biệt là trên đầu còn có cưa điện bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Bầu không khí lập tức bị kéo căng.

"Các ngươi đang sợ hãi cái gì?" Búp bê dường như rất thắc mắc đặt câu hỏi.

Hai người đều bị bịt miệng, căn bản không có cách nào lên tiếng, nhưng bọn chúng đều không hẹn mà cùng liều mạng phát ra một ít âm thanh mơ hồ.

Ảo thuật gia kéo cái ghế dựa qua trực tiếp ngồi ở trước mặt hai nam nhân, chiếc mũ ảo thuật đặt ở trên đùi hắn, búp bê ngồi ở chỗ cao nhất mũ. Ánh trăng từ cửa sổ tiến vào, lưu lại bên cửa sổ một vầng sáng thê lương tịch mịch, khiến căn phòng càng trở nên lạnh băng.

Đôi mắt đỏ của búp bê thích thú nheo lại, cậu đong đưa hai chân: "Đừng sợ nha, không phải các ngươi động thủ với ta trước sao?"

Gót chân cậu nhẹ nhàng đụng vào mũ, giày cùng mũ chạm vào nhau phát ra âm thanh nhỏ rất có tiết tấu.

"Ưm ưm!" Nam nhân bên phải lắc mạnh đầu.

Búp bê nhìn kỹ hắn, ánh mắt này tinh tế mà hơi lạnh, phảng phất như đang nghiên cứu nên xuống tay từ chỗ nào mới tốt.

Hai tên nam nhân nước mắt nước mũi tèm lem.

"Đừng khóc." Lạc Nhất Nhiên lấy từ trong túi ra một bộ bài poker, xáo bài thật nhanh trong lòng bàn tay: "Lát nữa ta có chút chuyện muốn hỏi, các ngươi sẽ nói thật chứ?"

Nam nhân bên phải phản ứng rất nhanh, hắn vội vàng gật đầu.

"Hừ." Lạc Nhất Nhiên khống chế ảo thuật gia đeo nút bịt tai cho nam nhân bên trái, sau đó gỡ miếng vải trong miệng nam nhân bên phải xuống. Cậu cười cười nói: "Ngươi nên biết, có kêu cứu cũng không ai đến cứu các ngươi đâu."

Nam nhân nhẹ nhàng run rẩy.

Búp bê lại lần nữa ngồi xuống. Cậu nhìn nam nhân bên phải: "Vấn đề thứ nhất, ngươi biết chuyện Thủy Thành bốn ngày sau sẽ bị bao phủ không?"

Nam nhân điên cuồng gật đầu.



Lạc Nhất Nhiên nhướng mày: "Biện pháp ứng phó của Thủy Thành là gì?"

Nam nhân run rẩy mạnh hơn, âm thanh hắn hạ xuống cực thấp, dường như cực kỳ sợ bị người khác nghe thấy: "Tôi, chúng tôi, không có biện pháp đối phó. Nhưng những người bên trên, bọn họ có, bọn họ có thể sinh sống ở trong nước......"

"Bởi vì, bọn họ có lễ vật của nhân ngư."

Búp bê dừng lại.

Nam nhân đã bị tra tấn tinh thần vài tiếng đồng hồ, hắn không đợi Lạc Nhất Nhiên hỏi lại đã chủ động mở miệng: "Nhân ngư có thể cho người khác khả năng sinh hoạt trong nước, nhưng mà, chỉ có những người thượng tầng mới có tư cách được nhận lễ vật nhân ngư."

"Lễ vật là cái gì?"

Nam nhân sắc mặt trắng bệch, hắn thực sự sợ hãi: "Không biết...... Chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi chưa từng gặp nhân ngư bao giờ!"

"Nhưng có người nói cho ta biết, người ở Thủy Thành trước 18 tuổi đều sẽ đi gặp nhân ngư."

Bài poker trong tay Lạc Nhất Nhiên đảo nhanh như sắp nhảy ra khỏi tay, ảo thuật gia xem đến là vui vẻ, tâm tình hắn tốt phụ họa Lạc Nhất Nhiên tra khảo nam nhân: "Chẳng lẽ ngươi đang nói dối?"

"Không...... Không, tôi không có!" Nam nhân thực sự rất sốt ruột, cưa điện trên đỉnh đầu vang lên ầm ầm, đáy lòng hắn căng thẳng: "Chỉ là, chúng tôi thuộc hạ tầng của Thủy Thành, chúng tôi là rác rưởi, chúng tôi không có tư cách đi gặp nhân ngư, cũng không có tư cách được nhân ngư tặng lễ vật."

"Hơn nữa!" Nam nhân điên cuồng nhớ lại: "Hơn nữa không chỉ chúng tôi, không phải ai cũng được nhận lễ vật nhân ngư. Bọn họ dựa theo giá trị để phân chia, người có giá trị càng cao càng dễ nhận được lễ vật nhân ngư!"

"Ừ......" Lạc Nhất Nhiên trầm giọng, thật giống như đang tự hỏi nam nhân này nói thật hay giả.

Ảo thuật gia ở phía sau cậu cười khẽ hỏi: "Cậu cảm thấy, đồng bọn hợp tác của cậu có biết chuyện lễ vật nhân ngư có thể cho người ta sinh hoạt ở trong nước không?"

Tám chín phần mười là biết.

Lạc Nhất Nhiên quay đầu lại nhìn ảo thuật gia dưới mái tóc xám.

Băng vải trên mặt ảo thuật gia nâng lên, cho cậu một cái cười tươi.

Lạc Nhất Nhiên thu hồi tầm mắt —— nguyên nhân bọn họ không nói chuyện này ra cũng rất đơn giản, bởi vì nhiệm vụ một "tồn tại năm ngày" cùng với nhiệm vụ hai "giết chết nhân ngư" là xung đột.

Thủy Thành bốn ngày sau sẽ bị nước bao phủ, trước mắt biện pháp duy nhất là nhận được lễ vật nhân ngư mới có thể sống sót qua một ngày cuối cùng, nhưng nhiệm vụ của hai người Lý Kỳ Phong lại là giết chết nhân ngư.

Mà Lý Kỳ Phong cùng Duy Á cũng không biết cậu chọn nhiệm vụ thứ mấy, vì để an toàn đương nhiên sẽ không nói cho cậu.

Búp bê lắc lắc cẳng chân, cậu hỏi tên nam nhân: "Vậy các ngươi tính làm sao bây giờ?"

Nam nhân sửng sốt, sau đó hô hấp dồn dập: "Chúng tôi...... Chúng tôi không có cách nào......"

"Chúng tôi chỉ còn nước chờ chết......"

Đúng là bởi vì không có tương lai, cho nên ban ngày nhìn thấy búp bê cùng ảo thuật gia mới sinh ra ý xấu, muốn cướp bóc những người ngoại lai này, sau đó lấy tiền sống sung sướng nốt những ngày tháng còn lại.

Kết quả đụng phải cục xương cứng......

Nam nhân đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, nước mắt hắn ào ào rơi xuống, mũi đỏ bừng, thoạt nhìn vô cùng uất ức đáng thương.

Nhưng ngoại trừ Hạ Lãng, Lạc Nhất Nhiên không thích thậm chí có chút phiền chán người khác khóc trước mặt mình. Cậu nhíu mày: "Đừng khóc, phiền lắm."

Nam nhân đột nhiên im bặt, thân thể hắn run rẩy nỗ lực kìm nén.

"Nói cho ta nghe tất cả những gì ngươi biết về nhân ngư tại Thủy Thành." Lạc Nhất Nhiên giơ tay, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một lá bài A. Cậu chỉ vào nam nhân bên cạnh mờ mịt sợ hãi, lỗ tai bị lấp kín nói: "Đừng nói dối, ta sẽ hỏi lại hắn một lần, nếu đáp án các ngươi không giống nhau......"

Lạc Nhất Nhiên dừng lại, sau đó tầm mắt vô cùng rõ ràng nhìn về phía cưa điện trên đỉnh đầu nam nhân.

"......" Nam nhân bị dọa ngây người, hắn đột nhiên gật đầu.

"Nói đi."

"Nhân ngư......" Âm thanh nam nhân nghẹn ngào, hắn liều mạng hồi tưởng lại quá khứ hỗn độn của mình, trong ngôn ngữ có mang theo vài phần hồi ức: "Nhân ngư ấy à, đầu tiên là ở hai mươi năm trước...... Có một lão già chuyển đến khu hạ tầng."



"Lúc ấy tôi mười mấy tuổi, nhìn thấy lão luôn cảm thấy quen mắt." Nam nhân nuốt nước miếng, hắn liều mạng nhớ lại: "Nhưng tôi lại không nhớ ra đã gặp lão ở đâu."

"Nhưng tôi nhớ rõ bọn tôi đều rất ghét lão, bởi vì trên người lão có hình xăm, tức là lão đã từng giết người hơn nữa từng vào ngục giam......"

Lạc Nhất Nhiên lên tiếng: "Giam ở cùng với những phạm nhân có ý đồ muốn tổn thương nhân ngư sao?"

"Chúng tôi chỉ có một nhà tù." Nam nhân nói: "Tất cả phạm nhân đều bị nhốt ở nơi đó, phạm nhân từng vào nhà tù trên người đều có hình xăm, là cái loại hình xăm màu đen đường cong lộn xộn, càng nhiều hình xăm thì tội càng nặng."

"Lão già đi vào khu hạ tầng hai mươi năm trước ấy, trên người cơ hồ nhìn không ra được màu sắc da của lão." Nam nhân như có chút lạnh rụt cổ lại: "Lão là kẻ tội ác tày trời, nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục."

"Lão không nên ra tù. Chúng tôi cho rằng lão trốn ra ngoài, cho nên đi báo nguy, nhưng không có cảnh sát đến đưa lão đi. Cho nên đoạn thời gian kia chúng tôi trải qua kinh hồn táng đảm, thẳng đến khi......" Nam nhân ngừng lại, sợ hãi trong mắt hắn rút đi một ít: "Thẳng đến khi lão nhặt được nhân ngư."

Lạc Nhất Nhiên dừng nghịch bài poker trong tay, đôi mắt đỏ của cậu nhìn về phía nam nhân, sau đó lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

So với vẻ mặt không cảm xúc, nam nhân càng sợ Lạc Nhất Nhiên cười hơn, sợ hãi trong mắt hắn một lần nữa quay trở lại: "Sau đó lão đã bị cảnh sát đưa đi rồi, sau đó tôi chưa từng gặp lại lão lần nào nữa."

Ý cười trên mặt Lạc Nhất Nhiên dừng lại, cậu khẽ nhíu mày: "Ngươi chỉ biết nhiêu đó?" Hơn nữa nói từ nãy đến giờ chỉ nhắc tới nhân ngư đúng một câu.

Nam nhân sốt ruột: "Tin tức về nhân ngư vốn dĩ đã rất ít......

Âm cuối của hắn biến mất trong đôi mắt đỏ của Lạc Nhất Nhiên, nửa ngày sau, hắn mới nhớ tới cái gì, như bắt được cọng rơm cứu mạng nói: "Còn có một chuyện! Hàng xóm tôi có một ông lão điên điên khùng khùng, ông ta nhắc mãi đến nhân ngư!"

Lạc Nhất Nhiên cười: "Vậy à, mời nói tiếp."

*

Quảng Trường Trung Tâm.

Hầu như những người đang xem màn hình của Lạc Nhất Nhiên đều yên lặng không một tiếng động. Bọn họ chết lặng nhìn hai tên nam nhân bị trói cùng với hai lưỡi cưa điện treo trên đỉnh đầu bọn họ, đáy lòng cảm thấy chấn động.

Nhìn Lạc Nhất Nhiên hỏi chuyện xong, sau đó tùy tiện rót chút nước, cho ít đồ ăn rồi ném người ta qua một bên, Quảng Trường Trung Tâm rốt cuộc có người mở miệng: "Hắn ở trong hiện thực nhất định cũng là một tên biến thái!"

Lời này đưa tới rất nhiều người phụ họa, đồng thời cũng đánh vỡ không khí kỳ quái trên quảng trường.

Cô gái mang thập tự giá nhìn trộm những người phía sau mặt đủ loại sắc thái thì sảng khoái, vui vui vẻ vẻ nói với Smart: "Tôi biết bọn họ sẽ há hốc mồm mà."

Smart nhìn búp bê trên màn hình khống chế ảo thuật gia bật đèn, sau đó cãi nhau với ảo thuật gia là áo ngủ không cần viền ren, trên mặt hắn toét ra nụ cười: "Người này rất thông minh."

Cô gái trước tiên gật đầu, sau đó lại hỏi: "Ý anh là chỉ cái gì?"

"Ban ngày hắn cố ý đi tìm khu hạ tầng, sau đó lảng vảng ở bên trong." Smart sờ sờ mặt mình, cảm giác lớp trang điểm của mình sắp phai đi rồi, vì thế hắn kéo cổ áo che khuất nửa khuôn mặt mình, sau đó mới nói tiếp: "Hắn đi chính là để câu cá."

"Chỉ là hai tên kia cũng cho rằng mình là người đi câu, không ngờ được kỳ thật mình đã sớm bị người theo dõi."

Cô gái sửng sốt: "Ý của anh là ngay từ đầu cậu ta đến khu hạ tầng là để trói người?"

Smart gật đầu, điều khiến hắn tán thưởng nữa là, Lạc Nhất Nhiên khả năng ở trong hiện thực không phải biến thái gì, ít nhất ở trong mắt người khác là không phải, bởi vì trong trò chơi cậu vẫn luôn tuân thủ tiêu chuẩn nào đó mình đặt ra.

Ví dụ như vào ban ngày cậu đến khu hạ tầng dẫn dắt người khác xuống tay với mình, sau đó mới thuận thế trói người lại. Rất có thể ở trong hiện thực, tiêu chuẩn đạo đức của Lạc Nhất Nhiên rất cao, thậm chí có thể coi là người tốt tiêu biểu trong mắt những người xung quanh.

"Đờ mờ mau nhìn xem! Có người gõ cửa phòng Lý Kỳ Phong cùng Duy Á!"

Cô gái theo bản năng nhìn vào đồng hồ trong màn hình của Lạc Nhất Nhiên —— đã qua 10 giờ.

Ở khách sạn, sau 10 giờ không cho phép người đi lại...... Vậy, kẻ gõ cửa kia đúng là người sao?

*

Vài phút trước.

"Nghĩ không ra nghĩ không ra, Lạc Nhất Nhiên rốt cuộc chọn nhiệm vụ thứ mấy a a a a!" Duy Á lăn một vòng ở trên giường.



Hai người từ trước tới nay đều là cộng sự, bình thường khi làm nhiệm vụ đều ở cùng nhau, cho nên lần này Duy Á cũng trực tiếp vào ở phòng Lý Kỳ Phong. Cậu ta ghé vào mép giường: "Đại thúc, khả năng hắn ta lựa chọn nhiệm vụ một lớn hơn đúng không?"

"Khả năng chọn nhiệm vụ hai còn lớn hơn, lá gan hắn rất lớn." Lý Kỳ Phong thay áo tắm dài: "Hơn nữa cảm giác hắn chính là loại người càng nguy hiểm càng thích đâm đầu." Ít nhất ban đầu lúc lựa chọn nhiệm vụ, nhiệm vụ hai yêu cầu trực tiếp đối mặt với Boss phó bản, nguy hiểm ở đây rất rõ ràng.

Duy Á thở dài, cậu ta gãi gãi mái tóc quăn của mình: "Hắn cũng không cho chúng ta chút nhắc nhở nào, nếu nhiệm vụ không giống nhau chúng ta còn biết mà đường ai nấy đi chứ."

"Không ảnh hưởng." Lý Kỳ Phong lau mặt: "Trong lòng chúng ta biết rõ ràng, khi lấy được đủ thông tin thì cho dù nhiệm vụ giống nhau cũng sẽ đường ai nấy đi."

Bọn họ đa nghi, búp bê cũng đa nghi, không thể ở cùng nhau.

Duy Á ngồi dậy, cọng tóc xoăn của cậu rung rinh: "Cũng phải!"

"Mau tới rửa mặt đi, đêm nay khả năng sẽ có một trận chiến ác liệt......"

Cốc cốc cốc.

Lý Kỳ Phong còn chưa nói xong, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, đồng thời một giọng nữ ngọt ngào mềm mại vang lên: "Tiên sinh xin chào, phục vụ ban đêm."

"Tôi có thể tiến vào không?"

"......"

Cùng lúc đó, phòng Lạc Nhất Nhiên cũng bị gõ vang, cũng câu nói đó vang lên ở ngoài cửa, chỉ khác là đổi thành âm thanh của thiếu niên.

Lạc Nhất Nhiên nhanh chóng điều khiển ảo thuật gia ném hai tên nam nhân đang nằm trên mặt đất vào tủ quần áo đóng kín lại, trước khi đóng tủ còn nhẹ nhàng nói một câu: "Ngoan, đừng nói chuyện, ngày mai ta sẽ thả các ngươi đi."

Hai tên nam nhân mờ mịt kinh hoàng chớp mắt.

Ảo thuật gia làm cu li, hắn nhìn búp bê mặc một thân áo ngủ tơ lụa màu trắng ngồi bên mép giường: "Thiếu gia, sao cậu không dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi?"

Tủ quần áo trừ bỏ hoa văn trang trí ở phía trên thì không còn chút khe hở nào, búp bê sau khi đảm bảo hai người ở trong tủ quần áo có thể hô hấp xong mới xoay người lại nhìn ảo thuật gia, đồng thời vẻ mặt cậu cũng theo động tác xoay người mà dần biến thành bộ dáng lạnh như băng. Cậu nói: "Dựa vào đâu."

Ảo thuật gia: "......" Đối xử với hắn thật đúng là không khách khí.

Búp bê thao túng ảo thuật gia đặt mình lên vai, sau đó đi đến trước cửa. Cậu xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt khi nhìn rõ, đồng tử búp bê phóng đại trong một chớp mắt.

Ngoài cửa, một thiếu niên tóc quăn màu vàng kim cười đến ngây thơ vô tội, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn vào mắt mèo. Thân thể hắn dưới bộ váy dài trắng rộng thùng thình trông càng thêm tinh tế. Hắn cười cười nói lại một lần: "Tiên sinh xin chào, phục vụ ban đêm."

"Tôi có thể tiến vào không?"

Lạc Nhất Nhiên lui về phía sau một chút, cậu hạ tầm mắt xuống —— nếu không phải ảo giác cũng không phải nhìn lầm thì, người này cùng với nhân ngư trong bể nước ban ngày giống nhau như đúc.