Trò Chơi "Ngược Cẩu" Cosplay Nhân Vật

Chương 4: Điều trị của bác sĩ 1 [Hơi H]



Editor: Raining???

__________________

Lâm Khả Ngải ngồi ở trên ghế, mùi nước sát trùng cay nồng trong không khí khiến cô đứng ngồi không yên, mà điều khiến cô lo lắng nhất chính là người đàn ông trước mặt này.

Đây là người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của cô suốt những năm tháng niên thiếu, là ánh sáng dẫn đường cho cô thoát khỏi những lúc mê mang khó khăn. Theo cách nói thời hiện đại...Người đàn ông này chính là...Nam thần của cô.

Tuy nhiên, đấy chỉ là việc xảy ra rất lâu trước đây. Cô đã không còn liên lạc với anh từ cuối năm cấp ba...Cô nghe người khác nói anh đã ra nước ngoài, chắc hẳn là vẫn rất tốt. Chỉ là không nghĩ tới anh vậy mà trở thành bác sĩ chuyên về phụ khoa...

Kỷ Lăng Giang đẩy đẩy mắt kính nói: "Nói đi, có vấn đề gì."

Lời nói này đột ngột làm gián đoạn Lâm Khả Ngải hồi tưởng về quá khứ. Lâm Khả Ngải cong cong khóe miệng, có chút thất vọng nghĩ đến bản thân mình cũng không có thay đổi gì lớn đến mức anh không nhận ra mình.

Rõ ràng bọn họ đã từng có quan hệ như vậy, lại vẫn không nói lời nào lặng lẽ rời đi, trong nháy mắt đã làm tan vỡ hết những mong ước, kí ức cô đã từng sở hữu. Cô đã làm tất cả mọi thứ...

Lâm Khả Ngải sắc mặt ảm đạm lắc lắc đầu, buộc mình không nghĩ về quá khứ nữa. Cô thành thật giải thích lý do: "Gần đây tôi cảm thấy bộ ngực đau... trướng đau, kinh nguyệt không đều."

Cô đã sớm qua tuổi dậy thì, nhưng gần đây cô cảm thấy bộ ngực đau đớn và kinh nguyệt cũng chậm chạp chưa đến. Cô đã được thấm nhuần rất nhiều vấn đề về các bệnh phụ khoa, dù cho rất sợ bệnh viện, cô vẫn phải đến vì sức khỏe của mình. Nhưng ai biết rằng cô sẽ gặp lại người quen cũ... Sớm biết như thế cô nhất định sẽ không tới.

Âm thầm thở dài một hơi, đến thì cũng đã đến rồi, còn suy nghĩ này nọ thì có lợi ích gì.

"Được, trước hết cởi áo ra cho tôi kiểm tra một chút" Ngữ khí hoàn toàn mang dáng vẻ xử lí công việc.

Lâm Khả Ngải bắt đầu lo lắng, mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần cởi bỏ quần áo trước mặt người lạ, nhưng cô không ngờ mình sẽ cởi trước mặt một người đàn ông... Lại còn là nam thần cũ của cô, thậm chí hai người họ còn từng có... Mặc dù có một chút do dự, nhưng vẫn là run rẩy cởi bỏ từng chiếc cúc áo.

Kỷ Lăng Giang mặt không có biểu tình gì nhìn mọi biểu cảm cùng động tác của cô, đôi mắt màu xanh lam tỏa ra ánh sáng long lánh như một làn sóng ven biển, cho đến khi cô đã cởi hết chỉ còn mỗi áo ngực mới mở miệng nói: "Áo ngực cũng cởi ra."

Lâm Khả Ngải đã cởi mảnh đồ lót cuối cùng ở phần trên cơ thể, cặp vú căng tròn từ trong áo lót bật ra ngoài, vừa mới tiếp xúc với không khí lạnh quầng vú lập tức run rẩy sưng cứng dựng thẳng lên.

Ngực của cô rất đẹp, to tròn mà không rủ xuống, ngực hình quả đào đang đứng thẳng. Núm vú của cô gái có màu hồng nữ tính, quầng vú nho nhỏ bao quanh một vòng.

Bác sĩ đứng dậy đi đến trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào ngực cô không chớp mắt.

Duy trì một tư thế khỏa thân phần trên với một người đàn ông như vậy mà người đàn ông này vẫn còn là người mà mình thích... Chỉ cần nghĩ về điều đó cô liền cảm thấy toàn bộ khuôn mặt mình như đang bị đốt cháy.

Bác sĩ đặt tay trái phủ lên trên ngực phải của cô, ngón trỏ xoa nhẹ sườn vú cô nói: "Ngực của em rất lớn, cỡ E đi?" Giọng khàn khàn có một chút mong muốn được khám phá.

Lâm Khả Ngả bị lời nói của anh làm cho mặt đỏ bừng, năm đó anh rất thích dùng lời nói thô tục làm cô vui vẻ, bây giờ vẫn là cái dáng vẻ này...

Thật là đáng giận! Có phải anh ấy cũng làm vậy với những bệnh nhân khác không? Chỉ cần nghĩ anh đối với những người khác cũng như vậy, Lâm Khả Ngải cảm thấy ngực mình nghẹn muốn chết.

"Không phải...Mới chỉ có cúp D."

Kỷ Lăng Giang "Oh" một tiếng nói: "Tôi xin lỗi vì tôi không biết nhiều về kích cỡ. Nhưng đồ lót phải luôn được thay đổi phù hợp với kích thước của ngực, áo ngực của em quá nhỏ rồi."

Lâm Khả Ngải không biết nên nói gì cho tốt, nên chỉ có thể theo tiếng anh đáp lại.

Bác sĩ nắm chặt phần dưới ngực của cô, ngón cái, lòng bàn tay xoa xoa đầu vú, cảm giác kỳ lạ như dòng điện chạy khắp trên khắp cơ thể Lâm Khả Ngải.

Nếu không phải vì nơi này là bệnh viện, nếu không phải người đàn ông này biểu hiện quá nghiêm túc, cô đã thực sự nghĩ đây là anh đang tán tỉnh cô, cho đến tận bây giờ cô chưa bao giờ nghe thấy một phương pháp kiểm tra nào như thế này!

"Màu sắc của núm vú rất hồng, không có vấn đề gì. Nhưng... quầng vú của em thật ra rất nhỏ." Bác sĩ hơi mang ý cười nói.

Cô không biết đó có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy những ngón tay của anh khi rời khỏi bộ ngực còn nhéo một phát.

Lâm Khả Ngải mê mang chớp chớp mắt theo anh nói: "Vâng thưa bác sĩ, quầng vú của tôi hơi nhỏ, tôi vẫn không biết phải làm gì bây giờ."

"Điều này thật đơn giản, chỉ cần bị đàn ông liếm mút là tốt thôi." Nói xong Kỷ Lăng Giang liền ngậm lấy núm vú bên phải của cô.

Lâm Khả Ngải bị hành động đột ngột của anh làm cho sợ tới mức cả người ngay lập tức cứng đờ, nhưng loại cảm giác gọi là khoái cảm này so với lúc trước càng thêm mãnh liệt, khiến cô có chút muốn mở miệng rên rỉ..

Anh liếm mút mạnh đầu vú cô, giữ hai núm vú phải bằng hai tay, siết chặt lại, đầu lưỡi lướt qua, điên cuồng liếm quanh quầng vú. Sự sung sướng khoái cảm kích thích cô giống như một tia lửa trong nháy mắt thiêu đốt cả cơ thể, toàn bộ ngực phải trướng lên, phình to nặng nề.

Rất nhiều năm trước, trên sân thể dục của khuôn viên trường, cũng đã xảy ra điều tương tự này. Chàng trai, cô gái, cơ thể trẻ tuổi dây dưa quấn quýt vào nhau, hiện thực và ký ức chồng chéo, khiến người phụ nữ hét lên rên rỉ: "Ah... um... aha..."

Nghe thấy giọng nói của mình, cô nhanh chóng nhận ra mình thất thố, cắn chặt răng, chặn lại tiếng rên sung sướng đang muốn trào ra.

Bác sĩ phun núm vú ra, ngước mắt lên, nhỏ giọng mềm mại nói với cô: "Không phải cảm thấy xấu hổ, điều này có nghĩa là sức khỏe thể chất của em rất khỏe mạnh. Hãy coi tôi như một người đàn ông bình thường, có cảm giác có thể nói cho tôi, đừng quá áp lực tâm lý"

"Tôi sờ em như bây giờ còn có cảm thấy trướng đau không?" Mát xa khám phá bộ ngực đầy đặn của cô, xúc cảm thực sự rất tốt.

Lâm Khả Ngải cố tỏ ra vẻ trấn định buông đôi tay xuống, lắc đầu trả lời: "Không, ừm...Cũng không đau, nhưng có chút cảm giác trướng trướng ngực."

Cô thầm nghĩ, không những không cảm thấy đau mà còn rất thoải mái rất sướng, thủ phát mát xa của bác sĩ này thực sự quá gây nghiện.

Bác sĩ nhìn chằm chằm vào cô nói: "Cảm giác trướng là vì tôi vuốt ve khiến em động tình. Điều này là bình thường. Không có khối u nào bên trong, nó rất mềm, xúc cảm sờ rất tốt, không có vấn đề nào khác. Được rồi, tôi phải kiểm tra lại một chút."

Cô đỏ mặt vì đôi mắt xanh dụ hoặc của anh, ngay lập tức quên đi nỗi sợ hãi và căng thẳng, cả người thư giãn trong lòng bàn tay anh. Ngay cả chính cô cũng không phát hiện khi nghe ấy ấy nói những lời này, đã chủ động đem vú tiến đến trước mặt anh.

Bác sĩ vùi đầu vào bầu ngực non mềm của cô hít một hơi thật sâu, sau đó cắn cô thật thô bạo, như là muốn phát tiết cái gì đó.

Cơn đau nhói ở đầu núm vú đi kèm với cảm giác khoái cảm. Cảm giác này không có gì xa lạ. Nhiều năm trước, họ chính là đã chơi trái cấm kỵ theo cách này. Chỉ là đã rất nhiều năm rồi chưa có làm, Lâm Ngả Khải có chút không thể chống đỡ nổi, chỉ có thể thở dốc âm thầm chịu đựng anh trêu đùa.

Những lỗ chân lông nhỏ xíu trên trán anh thấm một chút mồ hôi nhỏ giọt chậm rãi trên khe ngực cô, anh cảm thấy mình toàn cơ thể lửa nóng cùng với mồ hôi đang chảy xuống, tất cả ùa vào bụng dưới căng chướng.

Đối với Lâm Khả Ngải, giống như một ngọn lửa đốt lại giống như là dòng suối mùa xuân, làm ẩm ướt đẫm quần lót của cô.

Bất lực ôm chặt lấy đầu bác sĩ vùi vào ngực mình vặn vẹo cơ thể cọ cọ vú vào mặt anh. Trong lòng đang gào thét, thật thoải mái, lại tăng thêm chút lực nữa, loại cảm giác này thật tuyệt thật sướng.

Anh dường như nghe thấy tiếng lòng của cô, một tay tóm lấy đầu vú xoa nắn, một bên môi lưỡi mút lấy núm vú, thỏa mãn những mong muốn từ tận sau đáy lòng của cô.

Lâm Khả Ngải nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác đê mê từ sự vuốt ve của anh. Vô thức hừ hừ rên rỉ: "Ư...ừm... ừm... thoải mái... Thật thoải mái... huh "

Ước chừng khoảng hai phút sau, khi Lâm Khả Ngải cảm thấy mình sắp bay lên, anh buông tay và đôi môi đang vuốt ve liếm mút bầu ngực cô ra.

Người phụ nữ nhỏ bối rối mê mang mở to mắt, nhíu mày để lộ ra biểu cảm đáng thương, có chút không rõ vì sau ngay tại lúc này anh lại rời tay khỏi ngực cô, mong đợi anh tiếp tục chuyện đang dang dở.

Kỷ Lăng Giang mặc một chiếc áo khoác blouse trắng, đứng thẳng bên bệ cửa sổ. Mặt trời giữa trưa chiếu sáng tạo thành một vòng sáng che khuất anh, sườn mặt giống như đạo kiếm rất hiên ngang. Quần áo trắng tinh khiết khiến khí chất lạnh lùng càng tăng thêm chút mềm mại phiêu dật, làm cho Lâm Khả Ngải từ trước đến nay vẫn luôn sợ hãi bác sĩ giờ phút này lại cảm thấy màu áo blouse trắng không hề đáng sợ không hề chán ghét chút nào.

Lâm Khả Ngải si mê nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai vẫn giống hệt như trong giấc mơ của cô, khuôn mặt trong ký ức giống nhau như đúc, như thể từ trước đến nay anh chưa bao giờ thay đổi.

Bác sĩ tháo kính mắt xuống đặt nó lên bàn, xoa xoa mũi, hít sâu mấy hơi, cường ngạnh nói: "Không có vấn đề gì. Có thể là áo ngực quá chật, vú bị đè ép mà cảm thấy trướng đau, đổi áo lót đi, khi đi ngủ cởi áo lót ra, đừng đè ép chúng"

Chúa mới biết anh đã phải kìm nén thế nào mới không có đè cô ra trực tiếp thao chết cô... "Đi đến giường kia nằm xuống, sau đó tôi sẽ kiểm tra..." Anh đột nhiên đến gần cô nhìn vào phần thân trên trần trụi của cô như thể cô là kẻ có tội, thì thầm hai chữ hạ lưu: "Tiểu chặt hẹp".

Lâm Khả Ngải bị lời nói của anh làm cho đỏ bừng mặt. Anh không đeo găng tay cũng không có lấy dụng cụ, kia hẳn là phải dùng... Nghĩ đến một lát nữa ngón tay anh sẽ chạm vào lỗ nhỏ chật hẹp của cô, huyệt nhỏ liền đã ướt đẫm chảy ra ái dịch.

#Raining ???

Màn cosplay số một lên sàn ???