Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Quyển 5 - Chương 207



Y Bán Nguyệt nhìn thấy Noãn Noãn, lập tức kích động lên mà di chuyển, trong miệng phát ra âm thanh ưm ưm.

Giống như đang, cầu cứu. ~

Noãn Noãn trong tim run một cái, nhìn thần tình đau khổ của cô ta, không khống chế được mà từng bước từng bước tiến về phía đó.

“Ưm ưm … … “ Y Bán Nguyệt sống chết đem đầu ngẩng lên, ý bảo cô giúp cô ta bỏ thứ đang chẹn trong miệng kia ra.

Noãn Noãn do dự, người nhà Ninh gia mà làm như thế này, nhất định là phải có lý do, trói cô ta lại, lại không để cho cô ta phát ra tiếng, là bởi vìsợ cô ta sẽ để lộ ra chuyện bí mật gì sao?

Nghĩ như vậy, tính hiếu kỳ đã giục cô đưa tay ra.

“Ai ya … … “ Trên miệng vừa được giải thoát, Y Bán Nguyệt không còn để ý đến hình tượng mà hít thở điên cuồng.

“Mau giúp tôi cởi trói … … ”

Noãn Noãn chỉ đứng ở nơi cũ không động đậy.

“Sao cô lại bị như thế này? Ninh Nam làm sao?”

Chỉ một câu nói, làm Y Bán Nguyệt hồi thần lại, giãy giụa dựa vào bêngiường, nghi ngờ mà nhìn Noãn Noãn, “Cô sao lại ở đây, Ninh Nam gọi côđến sao? Anh ta đâu?”

“Ninh Nam vẫn chưa về.”

Y Bán Nguyệt trầm mặc, tâm đang suy tính, sự xuất hiện của Noãn Noãn rốt cuộc là tốt hay không, cô ta lại biết được bao nhiêu.

“Cô vừa rồi hỏi tôi sao lại bị như thế này đúng không? Cô lẽ nào không biết sao? Ninh Nam muốn giết chết tôi, anh ta vì muốn bảo vệ cho Ninh Manh,mà muốn giết chết tôi. “

“Cô có ý gì? Ninh Manh làm sao? Tấn Tịch cùng cô ấy đã hủy bỏ hôn ước, cô ấy có phải đã xảy ra chuyện rồi không.”

“Cô đã biết bọn họ hủy hôn ước sao? Ha ha … … Ninh Manh đã điên rồi, cô ta điên rồi, đây đúng là báo ứng của Ninh gia, ha ha … … ”

Y Bán Nguyệt đột nhiên điên cuồng lên, dùng lực ở eo để dựng bản thân ngồi dậy, đầu trực tiếp đâm vào hướng bụng Noãn Noãn.

Noãn Noãn không hề phòng bị, bị cú đập mạnh của cô ta mà ngã xuống nền nhà,đôi mắt không thể tin nổi nhìn cô ta, “Tại sao! Cô nói Ninh Manh điênrồi, tại sao! Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?”

“Tại sao? Ha ha ha … … “ Y Bán Nguyệt càng điên cuồng hơn, trải qua thời gian bị giam cầmnày, tinh thần cô ta sớm đã bị bất thường.

“Cô ta đang ở trong bệnh viện tâm thần a … … Cô lẽ nào không biết sao? Tấn Tịch chính là … … “

Lời nói của cô ta còn chưa hết, đã đột nhiên bị một tiếng mở cửa mạnh mẽ làm cho im bặt.

Ninh Nam bước vào, trong mắt đầy tức giận nhìn cô ta, làm cô ta bị dọa đếnnỗi theo bản năng mà cuộn tròn người lại, một biểu tình như rất sợ hãianh ta.

“Đồ đàn bà đáng chết!” Anh bước qua, cầm lên đống vảikia, không để ý đến sự giãy dụa của cô ta mà lại nhét vào miệng cô tanhư trước, người hầu trong nhà cũng cùng đi vào theo, đem dây trói của Y Bán Nguyệt trói lại một lần.

Noãn Noãn lúc này đã đứng dậy, ngây ra nhìn hành động của bọn họ, Y Bán Nguyệt giống như một thứ đồ chơiđáng thương bị bọn họ giam cầm vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Ninh Nam ra hiệu cho người hầu lui xuống, bước đến trước mặt Noãn Noãn, đôi mắt lại chăm chú nhìn vào bụng cô.

“Cô ta vừa rồi có phải đã đẩy em không.”

Noãn Noãn phản ứng lại, giật mình một cái, phủ nhận, ” Không có.”

Nhìn Y Bán Nguyệt thần thái đờ đẫn trên giường, cô vẫn không nhịn được màhỏi, “Cô ta … … Điên rồi sao? Các người sao lại như thế này với côấy?”

“Đúng! Cô ta điên rồi, cô ta tinh thần không bình thường, em vừa rồi cũng nhìn thấy rồi đấy.”

“Cô ta sao lại như thế này, sao anh không đưa cô ta đến bệnh viện để điềutrị, còn nữa, vừa rồi cô ta nói Ninh Manh điên rồi, đang ở bệnh viện tâm thần, là thật sao?”

Ninh Nam quay lại nhìn Y Bán Nguyệt, trongmắt lóe ra ánh nhìn căm hận, khi quay đầu lại nhìn Noãn Noãn, ánh mắt đã hồi phục như bình thường, “Lời nói của kẻ tinh thần không bình thường, làm sao có thể coi là thật chứ?”

Noãn Noãn không nhìn ra đượcnét mặt anh ta là thật hay giả, chỉ cảm thấy cứ phải đứng ở nơi này, côcó cảm giác buồn nôn vô cùng.

Căn phòng luôn không được mở cửasổ, mùi quá mức nồng nặc, Noãn Noãn cảm thấy không thoải mái, ở ngực rất bí bách, vừa rồi lại bị cô ta đâm vào bụng, trong cổ họng như đang cóthứ gì đó muốn trào ra, hô hấp khó khăn.

“Chúng ta xuống dưới trước, nói chuyện của chúng ta.” Ninh Nam thấy sắc mặt cô có chút bất thường, kéo cô rời khỏi căn phòng đó.

Noãn Noãn đi theo anh, còn chưa đi ra khỏi cửa, đột nhiên không nhịn đượcnữa, đẩy anh ra, xông vào phòng tắm trong đó, điên cuồng mà nôn vào bồncầu.

Âm thanh đau khổ, dần dần chuyển thành tiếng nôn khan, NoãnNoãn dường như muốn đem dạ dày của mình nôn ra hết cho thoải mái, côthực sự không thể chịu được không gian này.

Sau lưng, có một bàn tay dịu dàng nhẹ vỗ lưng cho cô, lực dùng rất vừa vặn.

Noãn Noãn giật mình, quay đầu lại, lại vừa hay đụng phải ánh mắt đau lòngcủa Ninh Nam, trong tim không đừng được mà run một cái.

Quỳ ở nơi đó cho hơi thở đều lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn, Ninh nam đã đem khăn mặt cùng cốc nước đến.

Noãn Noãn đứng dậy, nhận lấy, đối diện vào gương điều chỉnh lại mọi thứ, còn Ninh Nam, trước sau vẫn ở bên cạnh nhìn cô.

Viền mắt của cô đỏ lên, là do ban nãy nôn mà sinh ra.

Nhìn bản thân trong gương, chớp chớp mắt, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, nhẹ nhàng vô cùng.

“Sao lại khóc?” Anh hỏi, nước mắt của cô luôn có năng lực dày vò người khác.

“Ha … Ha … “ Cô đau khổ cười hai tiếng, biểu thị đáp lời.

Tại sao lại rơi lệ, bản thân cô cũng không biết, chỉ là muốn rơi lệ cho anh ta nhìn.

“Đi xuống dưới nói chuyện của chúng ta đi.” Cô quay đầu lại, đã cứng rắn ép lại nước mắt không rơi xuống nữa, quá trình này, Ninh Nam đều nhìn thấy rõ.

Tính cách của cô ấy vẫn như vậy, cứng đầu mà mạnh mẽ.

“Ừ.” Gật gật đầu, biểu thị đồng ý, hai người một trước một sau, trở lại phòng khách dưới nhà.

Người hầu đều tự giác mà lui xuống, trong phòng khách, chỉ còn lại hai người họ, một trái một phải ngồi ở hai đầu ghế sofa.

Cô vẫn thói quen đó, cứ luôn cách xa anh.

“Anh có phải đã đến bệnh viện lấy đồ của tôi?” Noãn Noãn phá vỡ sự trầm mặctrước, nhấc lên cốc caffe trên bàn định đưa lên miệng, lại bị Ninh Namđột nhiên giữ lấy, dùng lực kéo cô lại.

“Anh làm gì thế?” Cô không hiểu được nhìn anh, có mấy phần cảnh giác.

“Em không được uống caffe, để anh rót cho em cốc trà nóng.”

Anh đón lấy cốc caffe trong tay cô, bước vào trong bếp, đổi lấy một cốc trà nóng đưa cho cô.

Noãn Noãn rất không quen, mặc dù chỉ là một hành động nhỏ xíu như vậy, nhưng một Ninh Nam sẵn sàng bỏ tự trọng cao quý của mình như thế này, vẫn làm cô kinh ngạc.

Cầm cốc trà nóng trong tay, làm trái tim vốn dĩ lạnh băng kia, lại vì nhiệt độ này mà từng chút ấm lại.

“Anh vẫn chưa trả lời tôi, anh có phải đã đến bệnh viện lấy đồ của tôi?”

“Đúng.” Ninh Nam nhìn cô, gật gật đầu, nét mặt là sự thâm trầm trước giờ chưa từng có.

“Kết quả ra sao?” Noãn Noãn nghi ngờ nhìn anh ta, trong đáy mắt lại đang che giấu từng sợi bất an.

“Kết quả, em có lẽ đã đoán được rồi, vừa rồi em nôn trong nhà tắm, chính là minh chứng rõ ràng nhất.”

“A … A … Vậy nghĩa là có rồi?” Cô cười nhạt hai tiếng, lại đặc biệt nhứctai, tiếng cười như thế này, làm anh vô cùng khó chịu, thái độ của côdường như là rất không mong đợi mình sẽ có mang vậy.

“Đúng, kếtquả là dương tính, em có thai rồi.” Từng câu từng chữ anh ta đều nhấnmạnh mà nói, chính là để nhắc nhở Noãn Noãn, hãy tiếp nhận sự thật nàyđi.