Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 19



Triệu Thủy Vô bị lời tỏ tình đột ngột này dọa sợ, ngây ngốc nhìn anh, một lúc sau vẫn chưa đáp lời.

Aaron coi đây là một lời từ chối im lặng: “Tôi đã bồng bột quá chăng?”

“Không không. Tôi chỉ thấy không chân thật lắm… Nếu tôi không nhầm…” Cô định thần lại, thu bàn tay đang lơ lửng trên không xuống, cầm lấy con dao cắt bánh. “Chúng ta chỉ mới quen nhau, tôi không biết mình thu hút anh chỗ nào.”

“Có lẽ là cảm giác mà em mang tới cho tôi, nó làm tôi rất thoải mái.” Anh nói, “Nên tôi rất mong có thể gần gũi và thấu hiểu em. Cũng không phải đòi xác định quan hệ ngay, chỉ là nếu em cũng sẵn lòng…”

Triệu Thủy Vô liên tục chà xát chuôi dao, không nói đáp án.

Cứ bế tắc thế này sẽ chỉ làm bầu không khí trở nên xa lạ hơn, Aaron không ép cô nữa, cầm dao cắt bánh thành từng miếng đều nhau, đặt một phần lên đĩa giấy: “Ăn trước đi.”

Triệu Thủy Vô nhìn miếng bánh được cắt gọn gàng, trông đẹp hơn hẳn miếng cô cắt. Cô cầm lấy chiếc nĩa anh đưa, xắn một miếng nhỏ bỏ vào miệng, vị đắng của sô cô la hòa cùng vị ngọt thanh của rượu anh đào, hai vị hòa quyện vào nhau, lại được điều chỉnh theo công thức độc đáo của anh, quả thực rất là ngon.

Cô cúi đầu, thỏ thẻ một câu: “Em sẵn lòng.”

“Hả?” Aaron đang lấy bánh cho mình vội quay lại xác nhận.

Xác nhận anh không bị ảo giác, xác nhận cô biết mình đang nói điều gì.

Triệu Thủy Vô mím môi, cố hết sức giả bộ vô hại nhưng không nhút nhát, nén xuống nụ cười ranh mãnh khi âm mưu sắp thành công, ngẩng đầu đối mặt với anh: “Em cũng muốn cùng anh thử xem.”

“Thật không?”

“Anh còn hỏi nữa là em đổi ý đấy.” Triệu Thủy Vô cúi đầu xoa xoa hai má, dù nó chả đỏ lên chút nào.

Aaron nhếch khóe môi, không nhịn được mà đưa tay chạm vào vành tai của cô, từ lần gặp cô, anh đã muốn làm như vậy. Triệu Thủy Vô không né tránh, khiến rãnh môi anh càng lún sâu: “Ăn bánh xong chúng ta ra công viên giải trí đi.”

“Vâng.” Cô dùng nĩa chọc vào chiếc bánh ngọt, thoáng thấy Aaron vẫn đang nhìn cô cười, bèn đưa miếng bánh lên miệng rồi dời mắt đi chỗ khác.

Anh quên cả ăn, chỉ biết nhìn cô không chớp mắt, một hồi mới chỉ chỉ môi: “Chỗ này.”

Cô ngơ ngác quay đầu lại, vươn lưỡi liếm theo vị trí anh chỉ, nhưng không liếm được gì cả.

“Trêu em đấy.” Anh thích chí vì kế hoạch thành công, “Ai bảo em không chịu nhìn anh cơ.”

Triệu Thủy Vô phát hiện mình trúng kế, tức giận nói: “Giờ em nhìn bù được chưa.”

Cô trừng đôi mắt nghiêm túc nhìn anh, đáng tiếc chưa quá ba giây đã thất bại.

Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Đùa giỡn xong, Aaron nhân lúc Triệu Thủy Vô ăn xong miếng bánh trên bàn, gói phần còn lại rồi cất vào tủ lạnh.



Qua cách sắp xếp tủ lạnh cũng có thể nhìn ra tính cách của con người. Tủ lạnh của Triệu Thủy Vô rất sạch sẽ và ngăn nắp. Tất cả rau củ trái cây tươi đều được bọc màng bọc thực phẩm, cũng không thấy thức ăn thừa nào. Cửa tủ xếp đầy trứng gà và túi yến mạch, còn có một hộp sữa bò tiệt trùng hàng nhập khẩu. Không gian trống vừa đủ để anh đặt hộp bánh vào.

Cô vứt đĩa giấy và nĩa vào thùng rác, vào phòng thay quần áo mới rồi nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm. Hôm nay ăn trưa xong, cô đã ngồi trang điểm kỹ càng, nghĩ gì mà để mặt mộc gặp anh.

Lần này cô không tô son trước mặt Aaron. Nhìn thấy cô ngoác mồm tô son, rồi lấy tay lau sạch phần son dính trên răng, chẳng ai lại thấy cuốn hút cả.

Chờ Triệu Thủy Vô bước ra, đôi mắt Aaron không chút che giấu mà sáng bừng lên.

“Sao thế?”

Anh nói, “Anh tưởng em sẽ mặc váy.”

Triệu Thủy Vô lắc đầu: “Nay mình đi công viên giải trí, mặc váy ngồi tàu lượn siêu tốc quá cồng kềnh.”

Họ bắt đầu xuất phát. Bãi đỗ xe của khu chung cư chỉ cho người trong chung cư đỗ, nên xe của Aaron đành đậu bên lề đường.

“Không ngờ em lại thích ngồi tàu lượn siêu tốc.”

“Không hẳn. Mỗi lần đến công viên giải trí, em đều nói sẽ ngồi tàu lượn siêu tốc. Nhưng không phải do xếp hàng quá đông thì cũng do lâm trận sợ hãi, nên mãi cũng chưa chơi thật. Còn nữa, không biết anh từng nghe câu này chưa, ‘Nếu em chưa trải sự đời, dẫn em xem trần gian trăm sắc. Nếu tim em đã nhuộm tang thương, em ơi lên quay tròn ngựa gỗ’.”

Aaron chợt bừng tỉnh: “Ý em muốn anh dẫn em đi ngồi đu quay ngựa gỗ?”

Thế không phải nói cô đã lượn mấy lần đò à, Triệu Thủy Vô vội phủ nhận: “Cuộc sống em chưa thăng trầm đến mức đó!”

“Thật á?” Anh nhăn mặt dò hỏi, gương mặt tuấn tú trở nên méo mó.

“Đương nhiên!” Cô thấy anh giữ vẻ mặt vẫn không tin ấy, biết là đang đùa, bèn giơ tay vỗ vai anh, lại bị anh tránh thoát, hai người bắt đầu trò đuổi bắt.

Hai người đuổi tới bên cạnh xe, Triệu Thủy Vô lên xe, xem giờ: “Bây này mới đi có muộn quá không?”

Lúc bọn họ xuất phát đã là khoảng 5 giờ chiều, lái xe đến công viên cũng mất khoảng một tiếng.

“10 giờ tối mới đóng cửa mà, giờ này công viên cũng vắng khách hơn.” Về nước được mấy ngày, Aaron đã được trải nghiệm cái gì gọi là bùng nổ dân số. So sánh thì New Zealand đúng là chẳng bằng một góc.

Cả hai đều chưa đến đó lần nào, Triệu Thủy Vô bật chỉ dẫn lên, giúp anh kiểm tra tình hình đường xá. Cô đã lấy bằng lái xe từ mấy năm trước, nhưng lần lữa chưa chịu mua xe. Vốn dĩ, bố mẹ cô nói cô đã tự lo chuyện nhà cửa nên họ sẽ bỏ vốn mua xe cho cô, nhưng Triệu Thủy Vô không chịu. Cô làm việc xấu suốt mấy năm trời, nên không có gan yên tâm lái xe.

Huống hồ, giờ tan tầm cao điểm, đi tàu điện ngầm cũng ngang lái xe, ngày thường cô cũng không đi đâu xa, không cần thiết phải mua xe lắm.

Mặc dù vẫn có người đứng mua vé ở quầy bán vé, nhưng không còn cảnh xếp thành hàng dài. Triệu Thủy Vô tìm mã QR của vé điện tử trong tin nhắn, cả hai suôn sẻ vào trong.

Bọn họ không có bất kỳ kế hoạch nào, trên đường gặp trò gì muốn chơi thì dừng lại, cho đến khi gặp tàu lượn siêu tốc.

Aaron cố gắng kích động Triệu Thủy Vô ngồi lên đó thử, cô nhìn vòng quay 360 độ kia, hai chân nhũn ra, sống chết không chịu.



“Anh vào ngồi đi.” Thấy tàu lượn sắp khởi động, cô đẩy anh đi.

Đúng là anh có ý muốn chơi, nhưng vẫn nói, “Anh không muốn để em ở đây một mình.”

“Không sao đâu, em sẽ quay bên kia mua xúc xích về ăn. Chơi lâu như vậy, trước đó em chỉ ăn một miếng bánh nên giờ hơi đói. Anh lên chơi đi, em ở dưới chụp ảnh cho.” Cô giơ điện thoại lên lắc lắc.

Aaron tự trách: “Anh sơ suất quá, đáng lẽ nên dắt em đi ăn gì đó rồi mới qua đây. Nhưng mà điện thoại thật sự chụp được hả?”

“Em cũng không biết nữa.” Cô chỉ thuận miệng bịa ra thôi mà, “Nhỡ vô tình chụp được thật thì là định mệnh rồi!”

“Vậy em đừng đi xa quá, nhớ giữ đồ đạc cẩn thận biết chưa?” Những người chơi trước đã lần lượt đi xuống. Có người còn chưa đã thèm mà vòng lại xếp cuối hàng, cô nhân viên mở cổng cho người chơi mới vào tàu ngồi.

Triệu Thủy Vô thấy anh cứ lải nhải dặn dò như người lớn trong nhà, bèn đẩy anh xoay người: “Em có phải trẻ con đâu.”

Anh đi theo hàng vào tàu lượn, thắt dây an toàn rồi vẫy tay với cô ở bên ngoài lan can.

Con tàu từ từ lướt lên đường ray, lên đến đỉnh dốc nhỏ thứ nhất, tiếng hô của đám người còn chưa rơi xuống, nó đã bắt đầu leo ​​lên con dốc thứ hai. Khi tốc độ từ từ tăng lên, trong tiếng hét chói tai hết lần này đến lần khác, Triệu Thủy Vô bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cô nhìn thấy người gọi, khá bất ngờ mà nối máy: “Anh gọi tôi làm gì?”

Bạch Cảnh Xuyên xách theo hộp cơm tối về nhà, mở khóa cửa, kẹp điện thoại vào giữa vai và má, nghe thấy tiếng ồn ở đầu dây bên kia, sau lưng là cảnh hoàng hôn rực rỡ: “Thấy nhà cô tối đèn nên gọi thử, đang ở ngoài à? Với Aaron?”

“Đương nhiên.” Cô nhai nốt miếng hotdog, rồi lấy giấy lau sạch dầu mỡ trên miệng, “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Chỉ là tò mò thôi. Ơ nhưng cô đang ở cùng cậu ta mà vẫn có cơ hội nghe điện thoại của tôi?”

Đã biết cô sẽ không nghe điện thoại còn cố tình gọi? Triệu Thủy Vô chửi thầm, nhưng vẫn kiềm chế trả lời: “Anh ấy đang chơi tàu lượn, tôi không chơi.”

“Sao lại không chơi?”

“Tôi sợ chết. Làm nhiều chuyện trái lương tâm quá nên sợ gặp quả báo.”

“Cô đã làm chuyện gì trái lương tâm?”

Triệu Thủy Vô phát hiện mình lỡ nói quá nhiều, đành lấp liếm: “Giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm. Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp đây, lát nữa bọn tôi còn muốn chơi tiếp.”

Dù cô không thấy nhưng Bạch Cảnh Xuyên vẫn che ngực, vờ u oán nói: “Có tình mới nới tình cũ, phụ nữ đúng là bội bạc.”

“Anh là tình cũ? Đừng dát vàng lên mặt mình thế.” Triệu Thủy Vô bĩu môi, “Có giỏi thì anh cũng tìm tình mới đi.”

Tiếng cười của anh truyền qua ống nghe: “Đùa thôi, chúc cô chơi vui vẻ.”

“Cảm ơn, tất nhiên là sẽ vui rồi.” Nói xong, cô không chút lưu luyến mà cúp máy, kết thúc cuộc gọi không thể hiểu nổi này.