Triệu Hoán Thần Binh

Chương 78: Giáo quan



Mượn kiếm huynh có chút mất tự nhiên nói.

Lăn lộn em gái ngươi ấy. Ngươi đã là lão sư của học viện Bắc Đấu, còn cần lăn lộn kiếm cơm ăn sao?

Nụ cười rất thành thật, nhưng tại sao hắn vẫn cảm giác gia hỏa này cũng không phải là người tốt? Sau này nhất định phải đề phòng một chút.

- A, Thủy Tinh muội tới rồi sao? Thân thể không có vấn đề gì chứ?

Huyết Lệnh thấy Thủy Tinh từ trong nhà đi ra, thuận miệng hỏi.

Thủy Tinh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lắc đầu. Không biết vì sao theo bản năng nàng muốn tránh Vu Nhai. Nếu như chú ý, có thể thấy gương mặt nàng dưới lớp mặt nạ có chút nóng lên. Nàng ở trong phòng rầu rĩ rất lâu mới ra ngoài. Ban đầu nàng vốn muốn nói lời xin lỗi với Vu Nhai. Nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, dù thế nào nàng cũng không nói ra miệng được. Nàng đường đường là đại tiểu thư của nghiệp đoàn võ học không ngờ lại nhìn nhầm.

- Vu Nhai, lần này thật sự cám ơn ngươi!

Lấy hết dũng khí, Thủy Tinh quay lại nhìn Vu Nhai nói.

- Ta cũng là một thành viên trong tổ Kỳ Binh!

Vu Nhai mỉm cười, khiến người ta tinh thần chấn động. Trước mắt hắn sáng ngời. Chỉ có điều rất nhanh hắn đã lộ ra nguyên hình.

- Nếu ta làm nhiều như vậy, có phải Thủy Tinh nàng sẽ thưởng gì đó cho ta hay không? Nói thí dụ như...

- Đi tìm chết đi. Tên sắc lang nhà ngươi, bớt đánh chủ ý vào Thủy Tinh nhà của chúng ta đi!

Tiễn Linh ở bên cạnh lạnh lùng nói:

- Cho dù bây giờ ngươi là anh hùng, tối hôm nay lão nương cũng vọt vào nhà ngươi, bóp vỡ trứng của ngươi!

Vu Nhai cảm giác đũng quần có hơi lạnh. Mọi người theo đó mà cười to.

Nhìn bộ dạng Vu Nhai, hình như cũng không biết nàng chính là người đứng sau bức bình phong ở nghiệp đoàn võ học kia. Thủy Tinh lại thở phào một hơi. Nhưng ngay sau đó nàng lại chợt nổi giận. Giọng mình đặc biệt như vậy, không ngờ tên sắc lang này lại không chú ý. Thật đáng hận!

Gia hỏa này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Vì sao kiếm pháp của hắn lợi hại như vậy? Quyền pháp của hắn lại không giống người thường. Lẽ nào hắn đều học được từ trong Độc Cô gia sao? Gần đây, nàng chỉ điều tra được Vu Nhai là con cháu chi thứ của Độc Cô gia đã bị trục xuất. Độc Cô gia có chiến kỹ mạnh như vậy hình như cũng không có gì kỳ quái.

Không quan tâm mọi chuyện thế nào, gia hỏa này ngoại trừ hơi háo sắc một chút ra, tuyệt đối là một thiên tài võ học. Không quan tâm đến những cái khác, nàng nhất định phải cướp hắn vào trong tay. Phi phi, nhất định phải khiến cho hắn gia nhập nghiệp đoàn võ học, cống hiến tất cả bí mật của hắn. Hừ hừ!

Thủy Tinh nghĩ tới đây, tâm tình lại khá hơn.

Chỉ có điều nàng rất nhanh lại khẽ nhíu mày. Vu Nhai thật sự không biết nàng chính là đại tiểu thư của nghiệp đoàn võ học hay là giả vờ? Dù sao lần trước khi còn ở trong rừng rậm, gia hỏa này đã phát hiện ra mình ẩn nấp trong đó. Lẽ nào hắn là cố ý muốn mình khó xử, muốn đánh vào mặt mình?

Rốt cuộc thì hắn có biết hay không?

Trong lòng Thủy Tinh rầu rĩ nghĩ.

Tiễn Linh ở bên cạnh cảm thấy cổ quái nhìn nàng. Không ngờ Thủy Tinh cũng có lúc vui lúc buồn bất chợt như vậy. Lẽ nào bởi vì tiểu tử này...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mọi người cuối cùng tan ra. Thôn nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh. Vu Nhai có hơi say, choáng váng trở lại trong ngôi nhà ở giữa vườn trái cây, ngả đầu ngủ.

Trong đêm này, hắn có một giấc mộng kỳ quái. Hắn mơ thấy mình bị công chúa ma pháp và Tiễn Linh truy sát. Ngay thời điểm hắn sắp bị bóp vỡ trứng, Thủy Tinh và Vu Tiểu Dạ đột nhiên xuất hiện, cứu hắn. Nhưng các nàng cũng muốn bóp võ trứng của hắn. Cuối cùng hắn đột nhiên hóa thành bóng đen biến mất. Sau đó hắn cũng tỉnh giấc. Bên ngoài, ánh nắng chiếu vào. Lại là một ngày mới bắt đầu.

Đúng là giấc mộng kỳ quái. Hắn không phát hiện ra vòng tay hình như mơ hồ có chút biến hóa nhỏ.

Sáng sớm, mượn kiếm huynh thể hiện phong thái của một giáo sư, bắt đầu dạy cho mọi người kiến thức về các loại ma thú. Đêm qua Vu Nhai cũng hiểu được, tổ Kỳ Binh cũng không phải là hài tử không có mẹ thương. Thỉnh thoảng sẽ có một vài người xuất ngũ đến dạy bọn họ vài điều. Đồng thời, ngoại trừ những điều này, mỗi tuần cũng sẽ giáo quan cố định qua. Chỉ có điều tất cả đều đến rồi đi rất nhanh, không phải là giáo quan chuyên nghiệp trong biên chế!

Đây là chỗ bi ai của tổ Kỳ Binh. Có doanh trại nào không có giáo quan?

- Không nghĩ tới, mới chỉ một năm ta không tới, tổ Kỳ Binh lại trở nên có chí hướng như vậy. Thật khiến người ta hâm mộ. Như vậy đi, chờ vài ngày nữa ta sẽ trở lại, xin giúp các ngươi, xem có thể khiến cho thượng cấp phái mấy giáo quan chân chính qua giúp các ngươi hay không!

Nói khoảng hai tiết học, mượn kiếm huynh cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng trước khi đi nghỉ ngơi, hắn đã cho mọi người một tin tức tốt như thế. Mắt mọi người chợt sáng ngời.

Giáo quan, chẳng lẽ không còn là mộng tưởng nữa? Tổ Kỳ Binh cũng có thể có giáo quan thật sự sao?

- Chỉ là thử xem thôi. Có được hay không cũng không chắc. Chỉ có điều có Vu Nhai huynh đệ ở đây, cơ hội sẽ lớn hơn nhiều.

Mượn kiếm huynh còn đưa ngón tay chỉ về phía Vu Nhai. Mọi người lại cảm thấy không hiểu. Thủy Tinh biết có thể cơ hội thật sự không lớn lắm. Chỉ có điều trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút cô đơn. Hình như tiêu điểm của tổ Kỳ Binh không còn là nàng nữa. Nàng cảm giác giống như bị người khác đoạt đi vai chính vậy. Chỉ có điều rất nhanh nàng lại thấy thoải mái. Mình có gì phải đố kỵ? Mình tới nơi này chẳng qua vì tâm huyết dâng trào. Chỉ cần tổ Kỳ Binh trở nên tốt hơn, vậy tâm nguyện đã đạt được rồi.

Nửa tháng trôi qua, tổ Kỳ Binh trở lại yên tĩnh của ngày xưa. Thôn nhỏ giống như thế ngoại đào nguyên. Cuộc sống của mọi người sinh cũng không thay đổi là mấy. Ngoại trừ thêm một giáo quan và một vị thành viên tổ Kỳ Binh có Huyền Binh bản mạng không phải là kỳ binh... Lữ Nham.

Tình cảm của Vu Nhai cũng lặng xuống. Mọi người đã tiếp nhận hắn, tất nhiên cũng tiếp nhận quyền pháp của hắn. Hiện tại quyền pháp của mọi người đã có tiến bộ rất lớn, đặc biệt là trên phương diện lấy nhu thắng cương. Đó chính là phương hướng để mọi người luyện đòn sát thủ. Đồng thời còn có quân thể quyền và vật lộn quyền Thủy Tinh do Vu Nhai cải tạo lại.

Thủy Tinh thật ra là chuyên gia. Nàng đã nói thẳng ra đây là do Vu Nhai cải tiến, khiến Vu Nhai đối với nàng lại coi trọng thêm vài phần.

Cuộc sống rất thoải mái. Hắn gần như quên mất nơi này là binh doanh. Cuộc sống ở đây thậm chí còn thoải mái hơn so với những ngày canh gác ở trước cửa thành.

Nói như vậy, nhưng Vu Nhai không hề thả lỏng chính mình. Độc Cô gia giống như ngọn núi lớn đè ở trên người hắn. Tuy nói tất cả mọi người cho rằng hắn chỉ nói đùa mà thôi, cho dù Vu Thiên Tuyết cũng không cho rằng hắn sẽ thật sự chạy đến Độc Cô gia bắt lấy kẻ phụ tình kia ra. Lúc đó Vu Thiên Tuyết không ngăn cản hắn, bởi vì nàng cho rằng Vu Nhai còn nhỏ, vẫn không biết thế giới này đáng sợ thế nào, không biết đệ nhất đại gia tộc Huyền Binh đáng sợ thế nào.