Triền Miên

Chương 1: Hạ vũ



Chương mở đầu

Trong một sơn động nhỏ. Rất nhiều người cùng tụ tập. Sắc mặt họ xanh tái. Đa số đều bị khiếp đảm vì một người….

Hắn không phải là con người…

Nếu là con người sẽ không điên cuồng vì một điều như thế…Nếu là con người sẽ không khăng khăng chỉ có một yêu cầu.

Một yêu cầu duy nhất. Yêu cầu…

Làm sao để ngủ?

Làm thế nào để ngủ tiếp?

Và làm sao không thức dậy…

Hắn lục đi lục lại bao nhiêu sách thuốc, những gã thầy thuốc giỏi nhất hắn đều mang về. Chỉ một mục đích duy nhất, đó là làm sao cho hắn ngủ. Loài người có gia đình, có bè bạn, có tình thân, có sự nghiệp, công danh. Bọn chúng không muốn mất đi những thứ đó nên khi bị bắt về đều nỗ lực hết sức mình hoàn thành mục đích của hắn. Bao nhiêu linh đan, diệu dược, kỳ trân chi bảo, chỉ cần có thể làm người ta ngủ là hắn sẽ tìm trong phút chốc mang về.

Theo đúng quy luật tự nhiên, loài sinh vật nào cũng cần giấc ngủ. Kẻ này thì không như thế. Hắn tỉnh táo, dù mắt cố nhắm lại. Những phương thuốc các thầy thuốc dùng đều vô dụng. Khi quá mệt, họ chợp mắt, hắn nổi giận đùng đùng. Tại sao bọn chúng lại có thể ngủ mà hắn thì lại không? Tại sao?

Một lang y trong lúc quá buồn bực, buột miệng:

– Muốn ngủ hoài mà không thức. sao không đi chết đi!

– Chết?

Hắn như mới được nghe một cái gì đó mới mẻ. Hắn chộp lấy lão, ánh mắt hiện lên niềm hy vọng mãnh liệt, hỏi ngay:

-Chết là sẽ không dậy được à? Thế thì làm thế nào để chết? Làm thế nào?

-Đại nhân… -Mọi người đều run rẩy, sụp lạy- Ngài bớt giận, tha cho chúng tôi….Tha cho chúng tôi.

-Đám người vô dụng. –Hắn càng giận dữ hơn- Ta hỏi các người làm sao để ta chết được? Nói nhanh…Nhanh lên.

Theo lời đám người đó, hắn mang về khá nhiều gươm đao.

Từng câu đao đâm thẳng vào người…. Như đâm vào hư vô. Không như lời bọn chúng nói: “Sẽ rất đau, nhưng rồi sẽ chết”.

Hắn không chết. Lại thử cách khác. Hắn tìm về vô số độc được. Thạch tín, hạc đình hồng , cho đến những độc dược mạnh nhất trong thế giới loài người. Uống một, hai viên, nốc cả ngụm….Vẫn trơ trơ. . .

– Các ngươi gạt ta, dám gạt ta, các ngươi…

Hắn chỉ biết trút giận dữ vào cánh tay. Những thứ vô dụng trên tay hắn vung loang loáng…

– Á!

Những tiếng thét. Nhanh chóng rồi im bặt. Từ trong người bọn chúng chảy ra một thứ gì đó màu đỏ. Chảy nhiều đến nỗi cả một phần đất như bị nhuốm đỏ. Rồi chúng nấc lên…. Không tỉnh lại nữa. Bọn chúng… chết!

– Thật là khốn kiếp!

Cả đám đều chết. Đều không tỉnh lại…Còn hắn…Hắn phải chịu đựng chuyện này bao lâu nữa? Vì sao?

Hắn là gì? Không quan tâm tới việc đó. Đã bao lâu trong cuộc đời hắn cũng không cần biết. Lần đầu tiên nhận thức ra thế giới, hắn đã thấy đây là một điều tồi tệ… Chỉ có nhắm mắt lại, ngủ , hắn mới tìm được cảm giác sảng khoái, mới cảm thấy mọi suy nghĩ trong đầu không còn nặng nề nữa, mới thấy mình vui vẻ hơn.

Hắn ghét việc thức tỉnh. Thức rồi, sẽ lại như thế…. Lần trước hắn mở mắt, trước mặt hắn là một đám con thú quái dị. Chúng đang liếm lên người hắn, chúng làm hắn tức giận. Tay hắn vung lên. . .

Hơi quá tay, nhưng may là sau đó hắn lại ngủ lại được…. Gần đây hắn thức nhiều hơn. Một loài sinh vật được xưng là loài người đang tồn tại khắp nơi. Chúng có quần áo che người, cũng hay hay, dù sao trông giống chúng, cũng không là ý gì quá tệ. Hắn ngủ thêm một giấc nữa, nhưng không dài. Bây giờ thức dậy, chúng vẫn chưa biến mất. Hình như giấc ngủ của hắn đang ngày càng ngắn lại. Xung quanh đầy những tiếng ồn.

Lại nghe nói:

– Lâm tẩu… Đêm qua chồng tẩu lại say à?

– Thật là hết biết… Ông ấy uống rượu vào là nằm cả 3 ngày. Vậy mà không biết chừa.

Rượu. Hắn háo hức mang về những vò lớn. Nốc vào, không còn một giọt nhưng vẫn không ngủ được. Chết tiệt! Không ngủ được, hắn lại không biết làm gì .

Tìm việc làm để giết thời gian.

Tạc tượng vậy…. Hắn thường thấy cái bọn bên cạnh nơi hắn ẩn thân làm cái trò này. Tay chân, mặt mũi? Trong đầu hắn chỉ có gương mặt của chính mình? Hắn ép ra một thứ màu đen trong cơ thể, tượng bỗng cử động, làn da trắng toát thoáng màu sinh khí…. Người thì phải có tim, phải có xương cốt. Hắn quyết định tìm vài thứ mang về: một quả tim rồng, một bộ xương hổ. Đem gắn cả vào bức tượng, cùng với dòng màu đen từ cơ thể hắn, chảy ra, cái tượng kia càng giống con người, từ từ cử động, mắt mở to, giọng nói êm ái vang lên: “Chủ nhân!”

Còn biết nói nữa. Hắn ghét âm thanh của loài người. Nhưng cũng ngay trong lúc đó mắt hắn díp lại. Buồn ngủ rồi, cuối cùng đã có thể ngủ… Hắn chỉ kịp nói lại một câu ngắn ngủi rồi vùi mình xuống, khoan khoái thưởng thức giấc ngủ ngon:

-Đừng cho ai làm phiền ta…Đừng cho ai….

Chương 1: Hạ Vũ

Hạ Vũ còn nhớ, ngày anh nhận thức được thế giới, là một ngày mưa lất phất. Đó là mùa hạ của loài người.

Người đầu tiên Hạ Vũ trông thấy, sau này so sánh đó là một người giống hệt mình. Dòng năng lượng đang chảy trong mình là của người. Người giống như cha mẹ, là chủ nhân của Hạ Vũ.

Chủ nhân ngáp nhẹ: “Không cho cái gì đến gần ta”.

Người đã ngủ. Hạ Vũ làm theo lời người, ngồi đó mà canh giữ.

Ngày này qua ngày nọ, đêm lại đến và ngày qua đi. Chủ nhân cứ mãi say nồng trong giấc ngủ, còn Hạ Vũ thì cũng không hề buồn chán với nhiệm vụ của mình. Không biết đã qua bao lâu, bỗng dưng chủ nhân thức dậy… Thấy Hạ Vũ, người đã nói: “Không cần canh cho ta nữa… Đi đi!”

Lời nói của người là mệnh lệnh, anh không phản đối, cũng không muốn cãi lời.

Cứ thế mà lặng lẽ đi. Càng đi càng không biết mình sẽ phải làm gì. Ở bên cạnh chủ nhân sẽ có công việc để làm. Xua đi những con vật phiền nhiễu. Trời mưa nước ngập có thể mang người lên chỗ cao hơn trú ẩn. Rời xa người, Hạ Vũ càng mơ hồ không biết mình tồn tại trên cõi đời này để làm gì?

Cũng giống chủ nhân…Anh buồn ngủ. Mắt không mở được nữa.

Hạ Vũ nằm xuống trên đường lộ, nhắm mắt. Mơ mơ màng màng, anh nghe tiếng gầm gừ. Một cái gì đó đang vây quanh Vũ. Anh nghe chân có cảm giác ai đang chạm vào. Bực bội, anh đạp mạnh chân. Thứ đó văng vào một gốc cổ thụ. Cây ngả nghiêng rồi nằm đè lên người Hạ Vũ. Anh thức giấc. Giấc ngủ không dễ đến, bây giờ lại bay đâu mất nữa rồi?

Bây giờ anh đã hiểu, tại sao chủ nhân phải chọn chỗ ấy mà ngủ, sẽ không bị làm phiền.

Hạ Vũ học theo người, chọn nơi tương tự như thế. Bản thân anh lại không có ai trông chừng nên có ngủ sẽ phải treo mình trên một gờ đá cao cao, nước có ngập cũng không làm mình thức giấc….Thu xếp xong xuôi, Hạ Vũ yên tâm thả mình vào giấc ngủ. Được ngủ thực sự rất thoải mái, không còn nghe gì, không còn phải nghĩ gì, cũng không cần biết mình phải làm gì.

Nhưng không ngủ hoài được. Thức giấc là một cơn ác mộng. Có khi rất lâu sau mới ngủ được. Anh khổ sở tìm mọi cách dỗ giấc. Càng làm càng vô dụng, mắt càng mở to hơn.

Anh đi, mong là sẽ tìm được cách gì đó giúp mình ngủ ngon hơn. Hạ Vũ nhìn thấy những sinh vật, chúng chỉ trỏ vào anh, những giống cái ăn mặc sặc sỡ còn quay mặt khi Hạ Vũ đến gần, hai bên mặt đổi màu. Chúng khác anh, chúng có mặc cái gì đó, chúng có che lại thân thể. Hạ Vũ quyết định kiếm một thứ gì vậy giống chúng khoác vào, dù sao trời cũng đang lạnh. Lạnh sẽ không thể ngủ ngon.

Đây là loài người. Chúng làm tất cả để sống. Hạ Vũ nhận thấy những việc làm của chúng cũng khá thú vị. Nó làm anh quên đi sự trống rỗng, nó khiến Hạ Vũ cử động tay chân, ngày qua cũng nhanh hơn.

Bọn người đó còn đi học, học tốn rất nhiều thời gian. Hạ Vũ cũng quyết định đi tìm thầy dạy học. Việc học nghe nói tốn nhiều thời gian lắm, sẽ làm anh tạm thời quên đi nỗi ám ảnh về giấc ngủ trong đầu mình.

Sinh vật mà con người gọi là lão sư hỏi Hạ Vũ:

– Tên con là gì?

– Tên?

– Đúng… Tên?

– Không biết…

Đám học trò phía dưới cười ồ lên. Nhưng lão sư chỉ nhẹ nhàng:

– Không có gì lạ. Tên cũng chỉ là một cách gọi. Con có cha mẹ không?

Cha mẹ? Là người sinh ra mình?

– Có…

– Cha mẹ con họ gì?

– Không biết…

Lần này lại có những tiếng cười nhỏ hơn rúc rích vang lên:

– Con quê ở đâu?

Lần này Hạ Vũ nhớ ngay đến ngày anh biết chuyện, đã có mưa:

– Trong mưa mùa hạ, nơi đó có mưa mùa hạ.

– Mưa hạ? – Lão sư cười hiền hậu- Vậy từ nay ta gọi con là Hạ Vũ, tên tự Phúc Vân….

Hạ Vũ từ đó là tên của anh. Hạ Vũ, lão sư hay bảo đó là mưa mùa hạ. Từ đó anh thích luôn mưa mùa hạ. Trong đầu anh cũng có thêm một người đáng được tôn trọng và bảo vệ. Đó là lão sư…Thầy dạy học. Người đã cho Hạ Vũ một cái tên.