Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 346



“Phong Hàng Lãng, anh là tên biện thái! Anh và anh của anh đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì!” Tuyết Lạc hơi thở hôn hến, tức đến lời nói không biết dùng từ gì để diễn tả.

“Lâm Tuyết Lạc, tôi cảnh cáo cô: Cô có thê măng tôi, nhưng không được phép măng anh tôi! Hiễu không?”

Giống như điều Lam Du Du từng nói, Phong Hàng Lãng đúng thật là đồ cuông anh trai. Thật ra Lâm Du Du đã quá khen rồi, bởi vì Phong Lập Hân xứng đáng đề “Phong Hàng Lãng phải đội ơn như thế.

“Tôi cứ mắng đấy! Anh em họ Phong nhà các người đêu chẳng phải thứ gì tốt đẹp! Anh là cái đô xâu xa ở trên mặt, còn anh của anh là xâu ở trong tâm! Anh ta rõ ràng biết tôi là vợ anh ta, thế mà lại dung túng em trai anh ta cọt nhả với tôi! Còn đê tôi trở thành người phụ nữ của anh, Phong Lập Hân với anh đều điên như nhau!”

Đây chính là mấu chốt của mọi vấn đề: Bởi vì Tuyết Lạc không biết người mình gả cho vốn là Phong Hàng Lãng, chứ không phải Phong Lập Hân!

Cho nên khi Phong Hàng Lãng nói ra câu: Cô là người phụ nữ mà anh trai anh ta đem cho anh ta, trong lòng Tuyết Lạc vụn vỡ.

Làm sao lại có người chồng nào đem dâng vợ mình cho em trai chứ? Đây rõ là bị điên, là hành vi khinh người người khác!

Nhưng nếu Tuyết Lạc biết mình là vợ của Phong Hàng Lãng, hẳn sẽ không đồ oan cho thái độ làm người của Phong Lập Hân. | Mẫu chốt chính là ở đây! Đây chính là nút thắt của mọi vấn đẻ!

Nhưng Phong Hàng Lãng lại không chịu cởi nút thắt trong lòng Tuyết Lạc, hơn nữa còn sai toàn bộ người trên trên dưới dưới Phong gia đều giúp anh che giâu sự thật này, khiến Tuyết Lạc mỗi ngày ở Phong gia đều bị dày vò bởi vân đê đạo đức.

Cảm giác tội lỗi ăn sâu vào trong tình cảm.

“Lâm Tuyết Lạc, sẽ có một ngày cô nhận ra điểm tốt của anh tôi! Yêu, thích của anh ấy đối với cô đều sắp bằng đối với người em trại này rồi!

Thậm chí giây phút cắt cỗ tay tự sát anh ây cũng không quên giao phó cho quản gia chuyền tật cả bất động sản dưới tên mình sang tên cô!”

Phong Hàng Lãng nặng nêễ nói ra câu này.

Tuyết Lạc ngắn ra, không ngờ rằng Phong Lập Hân còn nhớ thương đến người vợ trên danh nghĩa như cô.

Thực tế, Lâm Tuyết Lạc cũng chẳng phải là vợ trên danh nghĩa. Cô chỉ là vợ của em trai được Phong Lập Hân nhìn trúng mà thôi.

Trong lúc Tuyết Lạc đang lâm vào tự trách, một câu nói của người đàn ông kia không họp thời truyền đên: “Đêu đã mềm ra rồi, gần đây có phải rất nhớ tôi không?”

Tuyết Lạc chết tâm. Lúc này mới nhận ra đôi tay bỉ ổi của Phong Hành Lãng vân còn đang phủ lên nơi mêm mại của mình.

Lâm Tuyết Lạc à, cô sai lầm đến mức nào mà đi để cho người đàn ông kia duy trì động tác này đến tận lúc này vậy?

Cô bị ngốc à? Tuyết Lạc nhanh chóng bị hành động ngu ngốc của bản thân làm tức chết!

“Phong Hàng Lãng, anh là tên khốn!”

Tuyệt Lạc vừa thẹn vừa giận, bắt đầu ra sức giãy dụa.

Tầng trong sạch tượng trưng gì đó của cô đã sớm bị Phong Hàng Lãng tự tay phá vỡ rồi, nên lủc này Phong Hàng Lãng chẳng hề có chút thương hoa tiệc ngọc gì. Sức trên ngón tay _ cũng tăng lên một chút, nhưng đủ để khiến Tuyết Lạc cảm nhận được sức mạnh.