Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 279



“Nhớ đừng can thiệp quá nhiều vào tự do của anh tôi. Anh ây không thích bị nhìn chằm chằm cả ngày. Chỉ bảo vệ ở bên ngoài là được.”

Tùng Cương chỉ hơi cúi đầu một chút.

Có vẻ như trình độ nói tiếng trung của anh ta không tốt lắm, nhưng mà dường như đều có thể nghe hiểu lời nói của Phong Hàng Lãng.

Giờ ăn trưa. Phong Hàng Lãng vội vàng đến bệnh viện.

“Du Du không đến sao?”

Phong Lập Hân theo bản năng nhìn về phía sau Phong Hàng Lãng ‘ và dì An, có hơi thất vọng năm trở vệ giường.

“Không tới cũng tốt, tránh để cô ấy nhìn thấy bộ dạng ghê gớm này của anh dọa sợ.” Anh ây đã không gặp Lam Du Du hơn một tuần, trông có chút khó chịu, mà buồn phiền tự tỉ nhiều hơn.

Nhìn được ra nỗi đau của Đại thiêu gia Phong Lập Hân, dì An nhanh chóng tiếp lời: “Đại thiếu gia, cậu nói oan cho cô Lam rồi, mây ngày nay lại đúng đến kỳ sinh lý của cô ây, mệt mỏi không có sức lực, đến cơm còn ăn không được bao nhiêu nữa đó.”

Thực ra, dì An chỉ tùy tiện bịa ra mà thôi. Thật trùng hợp, người phụ nữ họ Lãnh kia cũng đang trong kỳ sinh lý, cô ây có hỏi dì An có đô dùng cho phụ nữ không, nên dì An lên nhớ ra cái cớ này đề an ủi Đại thiếu gia Phong Lập Hân.

“Cái gì? Du Du đến kỳ sinh lý sao?

Thảo nào sáng này cô ấy không nói được mấy câu liền cúp điện thoại rồi.”

Không ngờ Phong Lập Hân lại tin vào điều đó, lại bắt đầu tình yêu tràn ngập không thể kiểm soát được: “Dì An, Du Du từ nhỏ đã kiêu ngạo, dì phải chăm sóc cô ây thật tốt. Làm thêm canh cho cộ ấy y giữ ấm, thức ăn phải giàu chất Sau U “Khu khụ!” Phong Hàng Lãng có tình ho hai lần: “Được rồi, Phong Lập Hân, em nghe anh nói nhiều đến mức ghê cả răng rồi đây này! Anh đang muốn đem người phụ nữ đó trở thành mẹ ruột để dỗ dành sao?”

Phong Lập Hân có hơi xấu hồ, khẽ nói: “Anh vận không thê bằng em được, nửa đêm đi mua đô dùng phụ nữ cho Tuyết Lạc! Quan tâm thì quan tâm đi, tại sao cứ nhất thiết phải bày ra cái bộ mặt hung dữ đó làm gì.

Phong Hàng Lãng, em không biết ngượng sao?”

Lâu lăm rôi anh em mới cãi nhau như thê này. Dường như giờ phút này, lại trở về sự hài hòa của năm sáu tháng trước.

Không cần hỏi, chắc là do dì An suốt ngày quan tâm đên thời kỳ thụ thai của Tuyết Lạc cho nên mới báo cáo tất cả mọi việc vụn vặt của mình với Tuyết Lạc cho Phong Lập Hân nghe.

Thật nhàn rảnh rỗi quá rôi nên toàn lo .. không đâu.

“Đúng rồi, lần trước trong điện thoại Tuyết Lạc có, nhắc đến chuyện ly hôn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Em lại bắt nạt cô ấy sao?” Phong Lập ¡ Hân đột nhiên nhớ ra một chuyện, rồi nghiêm túc hỏi anh.

Hàng lông mày anh tuấn của Phong Hàng Lãng khẽ nheo lại, người phụ nữ này cũng dám nhắc đến chuyện muôn ly hôn với hắn trước mặt anh trai Phong Lập Hân của hắn sao? Mới mây ngày không giày vò cô mà cô lại to gan như vậy rồi?

“Anh không nói gì với Tuyết Lạc, em mới là chồng hợp pháp của cô ây!

Bởi vì anh muôn đề cơ hội này lại cho eml”

Dừng một chút, Phong Lập Hân đổi giọng nói: “Hàng Lãng, ban đầu anh cưỡng ép cưới cô gái này cho em quả thật là lỗi của anh, anh đã không nghĩ đến cảm nhận của em! Nêu em yêu. Tuyết Lạc thì hãy đối xử tốt với cô ây, còn nêu em không yêu cô ây thì hãy buông tay đi.”

Buông tay? Hai từ này dường như chưa từng xuất hiện trong từ điển của Phong Hàng Lãng.

Phong Hàng Lãng không vội vàng đáp lời Phong Lập Hân mà rướn người đón lây bái. canh rong biển mà dì An vừa múc ra, múc lây một thìa đưa lên miệng Phong Lập Hân.