Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 2



Người tôi đang si mê tên Hứa Nặc. Đây là tên anh tự đặt, tên cũ của anh là gì tôi cũng không biết. Hứa Nặc chẳng ngại ngần gì mà kể: “Tôi và hai vị phụ huynh từ mặt nhau nên tự mình đặt cho mình một cái tên.”

Lúc tôi và Hứa Nặc mới gặp nhau, anh ấy là bartender ở một quán cà phê. Nhìn vẻ ngoài trông anh thật xuất sắc. Đối diện với lời mời một đêm mập mờ của tôi, anh vừa lau ly vừa hỏi: “Độc thân chứ?”

Tôi lắc đầu, trả lời anh: “Đã kết hôn, bạn lữ là nam. Hai người chúng tôi ai muốn chơi ai cũng được.”

Hứa Nặc cất ly lên giá, thuận tay đưa thực đơn cho tôi. Anh nói: “Muốn gọi cà phê, cậu chỉ cần quét mã QR. Tôi không qua lại với người đã có gia đình.”

Tôi nhận tờ thực đơn, nhìn một lượt rồi gọi một ly sữa bò nóng, lại nói: “Anh độc thân sao?”

“Vừa chia tay rồi,” Hứa Nặc rót sữa bò, đẩy vào lò vi sóng hâm nóng, “Cậu ta cắm sừng tôi.”

“Đã rõ. Vậy chúng ta làm bạn nhé?” Tôi thật sự rất thích anh… Từ dáng người, đến chiếc sơ mi trắng bị thắt lưng bó chặt kia, vừa tinh tế lại xinh đẹp, hoàn hảo để con người ta lăn lộn một phen.

“Không làm. Tôi cũng không cần tiền.” Lúc Hứa Nặc cười rộ lên, khóe mặt anh còn có chút nếp nhăn, “Chưa kể đến việc tôi lớn hơn cậu đấy, bạn nhỏ à.”

“Anh bao tuổi?” Ta thấp giọng hỏi hắn.

“Bốn mươi mốt mùa hoa rồi.” Hứa Nặc đặt ly sữa bò nóng hổi lên khay, đẩy về phía tôi, “Tôi viết sách. Đi làm công chỉ là để trải nghiệm thôi.”

“Vậy tôi có thể đọc sách anh viết không?” Tôi nhận ly sữa bò, uống một ngụm, bên mình không khỏi dính chút sữa.

“Tốt nhất là không nên đọc,” Hứa Nặc tà ác cười, “Không hợp với cậu đâu.”



Tôi chậm rãi uống hết ly sữa bò, nhưng ánh mắt vẫn luôn ngó nhìn Hứa Nặc. Trong lòng tôi dần dâng lên hứng thú, cũng nảy sinh ham muốn chinh phục người này. Vì thế mà trong suốt nửa tháng trời, tôi liên tục đến quán cà phê của anh ngồi.

Khoảng thời gian này, tôi nhận được hai tin nhắn của Triệu Tình. Một tin báo cáo hắn đã ra ngoài ăn xong ‘bát phở’ thứ hai, tin còn lại là thân tình mà nhắc nhở: “Lâu rồi cậu không quan hệ, có cần tôi giới thiệu một người thích hợp cho không?”

Tôi đáp lại một câu: “Không thì cậu về đây để tôi chơi đi?”

Mười phút sau bên kia mới hồi âm: “Cũng được. Nhưng dạo này tôi đang bị trĩ.”

“Chăm sóc sức khỏe cho tốt.”

Tôi biết thừa Triệu Tĩnh không có bệnh. Hắn nói vậy chẳng qua là cho cả hai người một cái bậc thang. Xét cho cùng, hai người chúng tôi đã quá quen thuộc cơ thể của đối phương. Lần cuối hai người lăn giường là ba tháng trước. Vội vội vàng vàng làm hai mươi phút, xong xuôi cả hai đều tẻ nhạt vô vị mà nằm yên.

Nói thẳng ra thì nó cũng giống như đi khách sạn năm sao xa hoa, tôn quý vậy. Mười lần đầu tiên còn kinh ngạc, ngỡ ngàng. Năm mười lần sau thấy vui vẻ, thỏa mái. Thế nhưng đến sau này rồi thì có cho tiền cũng không muốn quay lại.

Trạng thái này của chúng tôi thật ra nếu là một cặp vợ chồng nào đó khác thì cũng có thể miễn cưỡng qua ngày. Khổ nỗi xưa giờ chúng tôi đều là Hỗn Thế Ma Vương, dù chỉ là một chút cũng không bao giờ muốn bản thân phải chịu thiệt. Vậy nên cả hai người chúng tôi đều trở thành như tay chơi như vậy.

Tôi cố đấm ăn xôi hết nửa tháng, Hứa Nặc mới mời tôi một ly nước trái cây mát lạnh. Anh nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm kẻ thứ ba đâu. Cậu từ bỏ đi.”

“Vậy nếu tôi ly hôn thì sao?” Đây cũng không phải lời tôi tùy tiện nói ra. Thật ra từ trước cả khi gặp Hứa Nặc, tôi cũng đã có suy nghĩ muốn kết thúc cuộc sống hôn nhân của mình rồi. “Tôi ly hôn rồi lên giường với anh, thế nào?”

Hứa Nặc lại lắc đầu, anh nói: “Anh bạn trẻ à, cậu cũng có thích tôi đâu? Tôi đồng ý làm cái gì? Tôi cũng chẳng muốn làm bạn giường của cậu.”

Tôi nhìn Hứa Nặc, lại như nhìn một nan đề. Đối phó với người như anh thật sự không dễ, tôi thậm chí còn muốn từ bỏ.

Dù sao thì xã hội này cũng đã là xã hội của thức ăn nhanh. Nếu có thể đập tiền để giải quyết vấn đề, vậy thì việc gì phải hao tâm tổn sức? Mà tôi cũng không thích anh tới vậy, dứt ra không phải chuyện gì khó.

“Được rồi… Dạo này tôi cũng khá bận, chắc cũng sẽ không thường xuyên tới nữa.” Tôi cố kéo dài ngữ điệu làm bộ có chút tiếc nuối.

Hứa Nặc vỗ vai tôi, dịu dàng anh nói: “Vậy đi. Chúc cậu hạnh phúc.”

Câu chuyện của chúng tôi vốn dĩ nên kết thúc tại đây.

Nhưng trùng hợp thay, đêm đó quán cà phê lại bỗng mất điện. Mà tôi lại không ngờ được Hứa Nặc lại rất sợ bóng tối.

Cái gọi là sợ bóng tối của anh cũng không phải là loại khóc meo meo nhào vào lòng người ta nũng nịu ‘sợ quá đi’, mà là một phát vào thẳng bệnh viện luôn.

Tôi ôm một Hứa Nặc run rẩy lên xe, vượt mấy cái đèn đỏ để cứu anh, cũng thuận tiện chi tiền viện phí luôn.

Xuất viện xong, anh trả viện phí, cũng trả ơn tôi cứu anh.

Ân tình lấy thân báo đáp. Tôi cũng không phải Liễu Hạ Huệ. Anh dám cho, tôi cũng dám nhận.

Hai người chúng tôi xong việc rồi, tôi mới nhớ ra mà cầm điện thoại, gửi một tin nhắn thông báo cho Triệu Tinh. Đúng ra là phải thông báo trước. Mà đây cũng là lần đầu tiên tôi phạm luật.

Khi đó, tôi đã mông lung có một dự cảm rằng tôi và Triệu Tinh sẽ sớm chia tay. Nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn chưa thể hạ quyết tâm.

Hứa Nặc rất có ý tứ. Anh hỏi tôi muốn tiếp tục hay dừng lại. Anh cho tôi toàn quyền quyết định.

Tôi ngậm thuốc lá, nhớ lại cảm giác tối qua, nói: “Tiếp tục đi.”

Hứa Nặc nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi, anh nói: “Tôi thật sự điên rồi.”

Kẻ điên Hứa Nặc thực chất lại là một tình nhân hết sức dịu dàng, lãng mạn. Anh nấu ăn ngon, biết pha cà phê, biết cắm hoa, biết vẽ tranh. Anh viết thư, cũng tất nhiên viết cả tiểu thuyết.

Anh không cho tôi đọc tiểu thuyết mình viết, tôi cũng chẳng tò mò đến vậy.

Ban ngày, chúng tôi như một cặp tình nhân trẻ, tay trong tay hẹn hò. Để rồi vội vã trở về khi mặt trời dần lặn. Lúc đó anh sẽ ngồi thẳng sống lưng, bắt đầu điên cuồng gõ máy tính. Tốc độ đánh máy của anh rất nhanh. Ngón tay lướt trên bàn phím như tàn ảnh.

Xong việc, anh sẽ như chú mèo chui vào lòng tôi, tinh tế hôn dọc cơ thể tôi, nói ra những lời đùa nghịch.

Người đàn ông này hơn tôi tám tuổi, lại thật hợp ý tôi.

Tôi bao dưỡng anh hai tháng mới rốt cuộc hạ quyết tâm chuyển bị ly hôn Triệu Tinh.

Tiếng còi khai cuộc là một câu Hứa Nặc nói với tôi.

Anh nói: “Yêu là duy nhất, là chung thủy, là vĩnh hằng.”

Tôi thật ra lại không hoàn toàn đồng ý một điều. Hoặc ít ra tôi không tin rằng yêu là vĩnh hằng.

Tôi và Hứa Nặc mấy tháng này có thể thân thiết, mặn nồng, nhưng năm tháng tôi và Triệu Tình yêu nhau còn muốn nồng nhiệt gấp mười, gấp trăm lần.

Chúng tôi đã từng yêu nhau nhiều đến vậy, nhưng đến cùng vẫn là hết yêu.

Nhưng tôi thích nửa đầu của này. Yêu nên là duy nhất, cũng nên là chung thủy.

Tôi đến giờ phút này đã là di tình biệt luyến, nếu còn tiếp tục làm làm chồng của Triệu Tinh trên giấy tờ, đây đều là chuyện bất công với Triệu Tinh và Hứa Nặc.

Ít nhất thì trong khoảng thời gian còn yêu Hứa Nặc, tôi cũng nên chỉ có mình anh.

Còn chuyện chúng tôi có thể yêu được bao lâu thì tôi cũng không biết.

Đi bước nào hay bước đó vậy.