Trêu Nhầm

Chương 62






Edit: Vợ Ngô Thế Huân (Kai’Sa Team)
 

 
Sau khi Trịnh Thư Ý đạt thành nhất trí trên mặt chữ với Tất Nhược San, Thời Yến đột nhiên lại gửi tin nhắn đến.
 
Thời Yến: Phòng bếp có bữa sáng, tự mình hâm lại.
 
Trịnh Thư Ý nhìn khung chat của anh, có chút không cười nổi.
 
Một hồi lâu, cô mới đứng dậy đi đến phòng bếp.
 
Sau khi ăn sáng xong, Trịnh Thư Ý về đến phòng, mới nhìn thấy tin nhắn Tất Nhược San gửi đến mấy phút trước.
 
Tất Nhược San: Dù cho chọn B rất hoang đường, nhưng một người đàn ông hơn hai mươi tuổi như Thời Yến, ngủ cùng bạn gái trên một cái giường nhưng hành vi lại như lão tăng nhập định lại càng hoang đường.
 
Tất Nhược San: Ha ha ha ha ha ha.
 
Nhìn mấy lần ha ha liên tiếp kia, Trịnh Thư Ý lạnh mặt gõ mấy chữ: Buồn cười à?

 
Tất Nhược San: Không buồn cười, chỉ là tớ đau lòng cho cậu, ha ha ha.
 
Mùa xuân về, cây liễu lần đầu tiên đâm chồi non.
 
Trịnh Thư Ý ngồi trên giường nhỏ ở ban công để ánh nắng chiếu lên người, hết sức tĩnh tâm cảm thụ sự ấm áp đầu mùa xuân này.
 
Lúc đầu cô chỉ đùa với Tất Nhược San một chút.
 
Nhưng yên tĩnh suy nghĩ lại, vậy mà cảm thấy cô ấy nói rất! Có! Đạo! Lý!
 
Bị Tất Nhược San khơi lên việc đó, cả buổi trưa Trịnh Thư Ý đều hơi phân tâm.
 
Sau bữa cơm trưa cô xem TV một lát, còn luôn nghĩ đến vấn đề đến cùng Thời Yến có được hay không.
 
Vì để cho mình đừng nghĩ những chuyện như vậy nữa, Trịnh Thư Ý cầm máy tính đi đến phòng sách của Thời Yến ngồi, lấy mấy tư liệu mình thu thập được thời gian trước ra xem.
 
Rõ ràng ba gigabyte dữ liệu âm thanh và hình ảnh trong tệp này đã cất giữ được một thời gian, cô nghĩ nhân dịp mấy ngày này chỉnh sửa một chút, nhưng thử một lát, tay trái thao tác con chuột và bàn phím thật sự rất không tiện, chọn trúng đoạn văn bản ghi chú tốn thời gian gấp bội.
 
Một giờ trôi qua, Trịnh Thư Ý ngồi xếp bằng trên ghế salon, sau khi kích động chửi rủa Hứa Vũ Linh một lát, cô lại nũng nịu với Thời Yến.
 
Trịnh Thư Ý: Không dùng được máy tính, không đánh chữ được, một mình ngồi ngơ ngác trong phòng khách, em thật là thê thảm mà.
 
Cô nói mấy lời này cũng không mang theo mục đích gì, đơn thuần chỉ là lúc không gặp được anh muốn nói chuyện với anh.
 
Nhưng mà cái biểu tượng cảm xúc “Muốn ôm một cái” phía sau Trịnh Thư Ý còn chưa gửi đi, tổng giám đốc Thời xử lí tình huống cực kì hiệu quả đã đưa ra phương án giải quyết: Anh gọi Tần Thời Nguyệt đến hỗ trợ.
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Thời Yến anh là nhấn đầu của em bắt em chọn B à.
 
Trịnh Thư Ý hơi phiền muộn trong chốc lát, tiếp nhận sự sắp xếp của Thời Yến.
 
Vậy cũng được, có người ở cùng chí ít sẽ không nhàm chán.
 
Nhưng Tần Thời Nguyệt lại không nghĩ như vậy.
 
Cô vốn đang làm tổ ở quán cà phê dưới lầu công ty Dụ Du, chuẩn bị tùy thời có thể ngẫu nhiên gặp nhau.
 
Đột nhiên bị gọi đến nơi này, có ai cân nhắc đến tâm tình của cô chưa?
 
Lúc cô nhấn chuông cửa trưng ra bộ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhưng cũng không quên kêu một tiếng “Mợ trẻ”.
 
Nhờ phúc của Thời Yến, đột nhiên lớn hơn một bậc, Trịnh Thư Ý có chút lung lay, ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Thời Nguyệt.
 
“Tới đây.”
 
Tần Thời Nguyệt nhìn thấy tay Trịnh Thư Ý, kinh ngạc nói: “Tay chị bị sao thế?”
 
“Không có việc gì.” Trịnh Thư Ý chậm rãi ung dung đi đến phòng sách, “Không cẩn thận bị cửa kẹp bị thương.”
 
“Không có vấn đề gì lớn chứ?”
 
“Có thể có vấn đề gì lớn chứ, chị không có yếu ớt như vậy.”
 
Trong phòng sách.
 
Tần Thời Nguyệt nhìn những tư liệu về tiền tệ kỹ thuật số chuyên nghiệp lít nha lít nhít trong máy tính Trịnh Thư Ý, thiếu chút nữa cô hôn mê tại chỗ.

 
Mặc dù có Trịnh Thư Ý ngồi bên cạnh cô, vừa chỉ cô làm việc, vừa giới thiệu giải thích cho cô, nhưng cái này với Tần Thời Nguyệt vẫn là một đạo thiên kiếp.
 
Nếu như không phải cân nhắc đến chuyện Trịnh Thư Ý thật sự cần hỗ trợ, có thể Tần Thời Nguyệt đã đi cắt tóc mà không cần đợi qua tháng giêng.
 
Đáng giận nhất là cô làm nhân viên cho Trịnh Thư Ý hết một buổi chiều, đến chạng vạng tối Thời Yến vừa về đã dùng ánh mắt kiểm tra công việc đảo qua cô, thản nhiên nói: “Cháu có thể trở về nhà.”
 
Tần Thời Nguyệt: ???
 
Làm công cho vợ cậu cả buổi chiều, ngay cả phần cơm cũng không cho?
 
Thời Yến tựa hồ xem hiểu ánh mắt Tần Thời Nguyệt, nhưng cũng không có chút ý tứ hối lỗi.
 
Cuối cùng là Tần Thời Nguyệt hùng hùng hổ hổ rời đi. 
 
Người thứ ba đi rồi, Trịnh Thư Ý chắp tay lại đứng trước bàn ăn nhìn Thời Yến một hồi lâu.
 
Ánh chiều tà rơi xuống ánh vàng, xuyên qua thủy tinh vẩy lên mặt Thời Yến.
 
Dáng hình anh dưới ánh sáng nửa ẩn, lúc đang đưa tay loay hoay lấy bát đũa, thần sắc chuyên chú như đang xử lý hạng mục hơn trăm triệu.
 
Mà Trịnh Thư Ý lại không hiểu sao bắt đầu thất thần.
 
Nhìn mặt anh, nhớ tới những chuyện anh đã đừng nói từng làm.
 
Trong đầu điên cuồng đong đưa giữa hai lựa chọn A và B.
 
Tựa hồ anh cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Trịnh Thư Ý, Thời Yến ngẩng đầu nhìn cô một cái.
 
“Ngồi xuống đây.”
 
Trịnh Thư Ý gật nhẹ đầu, vòng qua cái bàn đi qua.
 
Bởi vì suy nghĩ hơi lệch đi, lực chú ý phân tán, cô vô thức dùng tay phải kéo ghế.
 
Trong nháy mắt dùng sức đó, cô đau như bị bỏng điên cuồng vung tay.
 
Thời Yến nhăn mày nhìn cô, đưa tay kéo ghế ra: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
 
“Em đang nghĩ…” Trịnh Thư Ý khoanh tay nhìn anh, âm thanh nhỏ dần nhỏ dần, nhưng lại rất trực tiếp, “Em có thể ngồi trên chân anh không?”
 
“…”
 
Động tác trên tay Thời Yến dừng một chút, lông mày vẫn nhăn như cũ, lại lạnh lùng nói: “Không thể.”
 
Trịnh Thư Ý không tình nguyện ngồi lên chiếc ghế bên cạnh anh: “Vì sao chứ?”
 
Thời Yến cầm thìa, khuấy đều canh trong chén.
 
“Như vậy em sẽ không ăn được cơm tối nay.”
 
Trịnh Thư Ý trố mắt nhìn anh.
 
Loại lời nói này lần đầu tiên nghe sẽ mặt đỏ tim run.
 
Hôm nay nghe chỉ thấy thật sự nghi vấn.
 
-Anh chỉ là nói miệng thôi phải không?
 
Sau khi im lặng một lát, thấy Thời Yến không buông lỏng chút nào, Trịnh Thư Ý đột nhiên chen đến ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ của anh.
 
“Em muốn đấy.”
 
Một giây, hai giây, ba giây…
 
Trịnh Thư Ý rõ ràng cảm giác được ánh mắt Thời Yến có biến hóa.
 
Anh rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh, đáy mắt tựa hồ như có sóng to cuộn lên, cả nhịp thở cũng bắt đầu có sự thay đổi khó có thể phát hiện.
 
Nhưng mà một giây sau.
 
Thời Yến lại khôi phục biểu cảm trầm lặng, cầm chén đũa lên.
 
“Tùy em.”
 
-
 
Mặc dù một số người nói rằng có vẻ rất đáng sợ, nhưng bữa cơm này lại bình an vô sự ăn xong.
 
Cái! Gì! Cũng! Không! Xảy! Ra!
 
Trịnh Thư Ý cầm khăn tay lau miệng, ánh mắt lại thường xuyên nhìn trên người Thời Yến.
 
Ánh mắt rõ ràng như vậy, không có khả năng Thời Yến không chú ý.
 
Anh híp mắt, thản nhiên nói: “Nhìn anh làm gì?”
 
Tròng mắt Trịnh Thư Ý đảo liên tục, hàm hồ nói: “Không có gì.”
 
Em nói em đang nhìn xem anh đến cùng có được hay không, anh tin không?
 
-
 
Sau bữa ăn, Trịnh Thư Ý ôm gối ngồi trên ghế sofa, trơ mắt nhìn Thời Yến đi vào phòng sách.
 
Ròng rã hai giờ, Thời Yến đều đang làm việc, không có bất cứ động tĩnh gì.
 
Trịnh Thư Ý tắm rửa xong đi ra.
 
Lần này cô làm ra một quyết định.
 
Không mặc nội y.
 
Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa phòng sách, nghe được tiếng đáp lại từ bên trong, Trịnh Thư Ý dò xét đưa nửa người trên vào.
 
“Em đi ngủ à nha?”
 
Thời Yến “Ừ” một tiếng, tùy ý nghiêng đầu qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
 
Dưới ánh đèn sáng loáng, Trịnh Thư Ý mặc quần áo ngủ tay dài, nhưng vạt áo không cài hết hoàn toàn.
 
Bởi vì vừa tắm rửa xong, làn da trắng đến phát sáng, xương quai xanh lại hơi phiếm hồng.
 
Ánh mắt anh hướng xuống.
 
Đường cong loáng thoáng trước ngực phập phồng theo hơi thở của cô.
 
phòng sách đột nhiên rơi vào sự yên tĩnh cực hạn.
 
Trịnh Thư Ý nắm chặt khung cửa, có thể nghe tiếng hít thở rõ ràng.
 
Cô nhìn thấy.
 
Cô thấy ánh mắt Thời Yến rõ ràng có biến hóa, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
 
Cực kì giống một người đàn ông bình thường.
 
Nhưng mà sau một lát.
 
Mi tâm Thời Yến hơi nhíu, anh thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn máy tính.
 
“Trước khi ngủ nhớ kỹ phải uống thuốc giảm đau.”
 
“…”
 
Chỉ vậy thôi?
 
Trịnh Thư Ý có chút không thể tin trở về phòng ngủ, nằm lên giường ngẩn người nhìn lên trần nhà.
 
Đêm nay cũng giống như hôm qua.
 
Thời Yến tắm rửa xong chuẩn bị ngủ, còn hỏi vài câu quan tâm vết thương của cô.
 
- Sau đó liền đi ngủ.
 
Điều này làm cho Trịnh Thư Ý ban đầu chỉ xem đáp án B kia chỉ là trò đùa, bây giờ lại bắt đầu xem là thật.
 
-
 
Ngày hôm sau nhiệt độ không khí lại tăng lên.
 
Vừa lúc Trịnh Thư Ý muốn đi thay thuốc, sau khi rời khỏi bệnh viện, cô nhờ lái xe đưa cô về nhà mình một chuyến.
 
Sau khi thu thập một chút quần áo đơn giản, Trịnh Thư Ý nhìn váy ngủ tơ tằm treo trong tủ quần áo.
 
Hai bộ.

 
Bên ngoài là áo ngủ bình thường, bên trong là một kiện áo ngủ dây cùng màu.
 
Cô suy nghĩ một lát, cầm lấy nhét vào trong túi.
 
Đại khái là bởi vì có âm mưu, mà âm mưu này lại hơi khó mở miệng, cho nên hôm nay Trịnh Thư Ý đặc biệt an phận.
 
Sau khi Thời Yến trở về, cô quy củ ăn cơm tối, sau đó hai người ai làm việc nấy.
 
Bởi vì trong lòng có quỷ, cô thậm chí cũng không đi đến phòng sách quấy rối Thời Yến.
 
Vừa đến giờ thì cô đi tắm rửa, sau đó mặc vào bộ váy ngủ gợi cảm kia của mình.
 
Suy cho cùng thì đó là bộ quần áo rất lộ liễu, Trịnh Thư Ý không có ý định nghênh ngang đi lắc lư trước mặt Thời Yến, thế là đi ra khỏi phòng tắm cô liền chui vào ổ chăn.
 
Yên tĩnh đợi hơn một giờ, cuối cùng Thời Yến cũng chuẩn bị đi ngủ.
 
Lúc Trịnh Thư Ý cảm nhận được anh nằm xuống, cô yên lặng siết chặt ga giường.
 
Khí tức thuộc về anh chậm rãi đánh tới, quanh quẩn quanh người Trịnh Thư Ý.
 
Hôm nay tựa hồ Thời Yến rất mệt mỏi, giống ngày thường mà đưa tay ôm lấy cô, hai mắt liền nhắm nghiền.
 
Trịnh Thư Ý chậm rãi xoay người, chui vào trong ngực anh.
 
Anh không có động tĩnh gì, chỉ là cánh tay ôm chặt hơn một chút.
 
Trịnh Thư Ý nhìn cằm anh, hô hấp nhẹ nhàng phất qua hầu kết của anh.
 
Cô ngẩng đầu, khẽ hôn cằm anh một cái.
 
Có chút ngứa, có chút ôn nhu.
 
Thời Yến vẫn nhắm hai mắt như cũ, nhưng khóe môi lại chầm chậm cong lên.
 
Hai người ôm nhau, nhiệt độ cơ thể dần dần giao hòa.
 
Nằm nghiêng như thế, tay Trịnh Thư Ý không tiện, nên cô chậm rãi đưa chân, ngón chân xẹt qua bắp đùi của anh.
 
Trong ánh đèn tối tăm, Thời Yến chỉ là nhíu nhíu mày.
 
Cánh tay khẽ vuốt lưng Trịnh Thư Ý.
 
“Đừng nhúc nhích, đi ngủ, ngoan nào.”
 
“…?”
 
Trong đêm tĩnh lặng, Trịnh Thư Ý hít sâu một hơi.
 
Nắm đấm trong chăn lại cứng lên.
 
Nghĩ rằng Trịnh Thư Ý cô xinh đẹp như hoa người gặp người khen.
 
Vậy mà lại lưu lạc tới mức chủ động dựa vào nhan sắc đi câu dẫn bạn trai.
 
Hơn nữa còn câu dẫn thất bại.
 
Sau khi an phận vài phút, Trịnh Thư Ý đột nhiên thở phì phò đẩy Thời Yến ra, quay người đưa lưng về phía anh.
 
Trong bóng đêm Thời Yến hỏi:
 
“Sao vậy?”
 
“Không có việc gì, em nóng, tránh xa em ra một chút.”
 
-
 
Trạng thái không mặc đồ lót, mặc áo ngủ đi câu dẫn Thời Yến đã là chuyện to gan nhất mà Trịnh Thư Ý có thể làm.
 
Dạng này mà còn thất bại, đại khái là người đàn ông này ở phương diện kia rất lãnh đạm, vô dục vô cầu, có khả năng là hằng ngày nhìn số tiền trong tài khoản là có thể đạt đến cao trào.
 
Trịnh Thư Ý đã không ôm bất kỳ ý tưởng gì với anh, thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý.
 
Đã kiến thiết tâm lý như vậy, Trịnh Thư Ý từ từ trở nên không để tâm nữa.
 
Muốn mặc sao thì mặc, muốn nằm như thế nào thì nằm, dù sao anh cũng sẽ không có phản ứng gì.
 
Hai người liền kì kì quái quái tiến vào hình thức vợ chồng già.
 
Bình thường lúc Thời Yến chuẩn bị ngủ, Trịnh Thư Ý đã sớm tắm rửa xong mặc đồ ngủ nằm yên lặng xem điện thoại, bên cạnh có thêm một người hay không đều như thế.
 
Năm sáu ngày qua đi, tay Trịnh Thư Ý đã tốt lên rất nhiều.
 
Cô đến bệnh viện tháo băng gạc, bác sĩ chỉ bôi thêm một lớp thuốc nước mỏng.
 
Móng tay tụ máu từ đỏ chuyển thành tím, nhìn có chút gợi cảm khó hiểu.
 
Mà bây giờ chỉ cần Trịnh Thư Ý không đè ép đến ngón tay, cầm chút đồ vật bình thường đã không thành vấn đề, đánh chữ hoặc sử dụng chuột càng không đáng kể.
 
Vừa lúc tối hôm đó Thời Yến có một buổi xã giao, Trịnh Thư Ý đã đi ra ngoài ăn cơm với Tần Thời Nguyệt.
 
Về đến nhà đã sắp chín giờ.
 
Cô tắm rửa, cảm thấy hơi lạnh, thế là lại mặc thêm một lớp áo choàng tắm bên ngoài áo ngủ, ngồi trong phòng sách kiểm tra và nhận bưu kiện.
 
Ngày mai phải đi làm, cô định bắt tay sửa sang sắp xếp lại đống công việc chồng chất của mình.
 
Bất tri bất giác một giờ trôi qua, ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi lất phất.
 
Trịnh Thư Ý xoa xoa cổ, icon wechat phía dưới màn hình lóe lên.
 
Tất Nhược San: Tuyệt, hôm nay tớ nghe nói một chuyện.
 
Trịnh Thư Ý: Thế nào?
 
Đêm hôm khuya khoắt, Tất Nhược San đương nhiên là bàn chuyện bát quái, Trịnh Thư Ý trò chuyện với cô ấy một lát cũng quên luôn chính sự.
 
Cho đến khi cửa phòng sách bị Thời Yến mở ra.
 
Sau khi Trịnh Thư Ý lộc cộc gõ một đống chữ, cô quay đầu hỏi anh: “Anh về rồi à?”
 
Thời Yến nặng nề nhìn cô, “Ừm” một tiếng.
 
Trịnh Thư Ý hắt hơi một cái, đứng lên đi ra ngoài.
 
“Vậy em đi ngủ.”
 
Lúc đi qua người anh Trịnh Thư Ý nghe được một mùi rượu thoang thoảng.
 
Cô đột nhiên dừng lại
 
“Anh uống rượu à?”
 
Thời Yến: “Một chút.”
 
“Vậy à.”
 
Trịnh Thư Ý tiếp tục đi ra ngoài, “Vậy anh ngủ sớm một chút.”
 
-
 
Về đến phòng, cô trực tiếp nằm ở đó, đổi sang di động nhắn tin cho Tất Nhược San.
 
Trịnh Thư Ý: Không nói nữa, tớ muốn đi ngủ.
 
Tất Nhược San: Sớm vậy hả?
 
Trịnh Thư Ý: Sớm à? Gần mười một giờ rồi.
 
Tất Nhược San: Mấy ngày trước cậu đều đến rạng sáng mới ngủ.
 
Tất Nhược San: A, chẳng lẽ hôm nay cậu… có tính phúc*?
 
*Đời sống tình dục
 
-
 
Trong phòng sách, máy tính của Trịnh Thư Ý chưa tắt.
 
Thời Yến cởi áo khoác ra ngồi xuống, lúc đang chuẩn bị đóng máy tính giúp cô, đột nhiên trông thấy khung chat Wechat trên màn hình nhảy ra một hàng chữ.
 
- “Không có”
 
Ngay sau đó, đối thoại vẫn còn tiếp tục.
 
- “Ha ha ha ha thật hay giả vậy? Ngủ cùng một cái giường nhiều ngày như vậy mà cậu còn chưa phát sinh cái đó sao?”

 
- “Im miệng, tớ mặc đồ ngủ đi câu dẫn cũng vô dụng.”
 
- “Ha ha ha ha chị em à, thất bại quá rồi đó.”
 
- “Đâu có liên quan tới tớ? Là anh ấy không được!”
 
-
 
 Sau khi phun tào với Tất Nhược San xong, Trịnh Thư Ý cũng không lập tức dẹp điện thoại đi ngủ mà là mở Weibo ra, tùy ý lướt lướt.
 
Lúc Thời Yến đi vào, ngay cả ánh mắt cô cũng không nhìn anh một cái.
 
Nhưng dư quang lại trông thấy Thời Yến đứng trước giường tháo cà vạt.
 
Bình thường anh đều mặc áo sơ mi quần tây, phác họa ra đường cong thân hình hoàn mỹ của anh, nhìn thanh thanh lãnh lãnh, không dính khói lửa nhân gian.
 
Nhưng mỗi lần lúc anh tháo cà vạt, Trịnh Thư Ý không nhịn được nhìn nhiều thêm hai cái.
 
Ngón tay siết chặt, cánh tay kéo một cái, giống như xé mở mặt nạ ngụy trang nhã nhặn, bản tính xâm lược của đàn ông đều bộc lộ trong từng động tác.
 
Song cho đến khi anh giật cà vạt xuống ném lên giường, Trịnh Thư Ý đưa mắt sang hỏi, “Anh muốn đi tắm rửa?”
 
Thời Yến: “Trước tiên chưa tắm.”
 
“Vậy à.”
 
Trịnh Thư Ý cũng không thèm để ý, phủi phủi tóc, lần nữa đặt lực chú ý lên điện thoại di động.
 
Đột nhiên, Thời Yến ngồi vào bên người cô, gỡ mắt kính xuống, sau đó cướp lấy điện thoại di động của cô, cùng ném lên tủ đầu giường.
 
Trịnh Thư Ý: ?
 
Sau đó, đai lưng trước bụng bị cởi ra, áo ngủ bị anh gỡ ra từng lớp.
 
Trịnh Thư Ý: ? ?
 
Cô còn chưa kịp phản ứng, Thời Yến đã lấn người đè tới.
 
Trịnh Thư Ý: ? ? ?


 
Hơi thở nóng rực mang theo hơi rượu ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt Trịnh Thư Ý bị đoạt lấy hô hấp.
 
Ngón tay của anh luồn sâu vào mái tóc cô, đỡ đầu của cô, hôn đến nhiệt tình, thậm chí còn hơi thô bạo.
 
Hết thảy tới quá đột ngột, cái gì Trịnh Thư Ý cũng không chuẩn bị, vô thức chống hai tay trước ngực anh.
 
Muốn đáp lại nụ hôn của anh, nhưng căn bản cô không có lực chống đỡ, kìm lòng không được nghẹn ngào thành tiếng, chỉ có thể mặc cho môi lưỡi anh mãnh liệt chiếm cứ tất cả ý thức của cô.
 
Lúc triền miên, hai tay Trịnh Thư Ý chậm rãi trượt lên trên, ôm lấy cổ Thời Yến.
 
Cũng chính lúc này, váy đột nhiên bị xốc lên.
 
Phút chốc Trịnh Thư Ý mở to hai mắt.
 
Đập vào mi mắt cô là ánh mắt Thời Yến mang theo tình dục nồng đậm.
 
Là bức bách, cũng là câu dẫn.
 
Anh nhìn thẳng vào cô, môi lưỡi ôn nhu hạ xuống, khẽ cắn cô, tay lại nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới Trịnh Thư Ý, giống như đùa cợt lại chậm rãi đi lên.
 
Trịnh Thư Ý đột nhiên hít khí, trong nháy mắt toàn thân run rẩy.
 
Cái này, sao lại bất thình lình như vậy?
 
Cô chưa kịp lấy lại tinh thần, Thời Yến đã nặng nề hôn xuống.
 
Lòng bàn tay của anh ấm áp, những nơi tay anh đi qua lại làm cho Trịnh Thư Ý cảm giác mỗi tấc da thịt đang bị thiêu đốt đến run rẩy.
 
Trong đầu Trịnh Thư Ý nổ vang ầm ầm, trước mắt trời đất quay cuồng, đèn treo tựa hồ cũng run rẩy theo thân thể của cô.
 
“Anh, anh…”
 
Hai gò má cô ửng hồng, miệng hé mở, lại không nói ra được một câu đầy đủ.
 
Động tác của Thời Yến dừng lại.
 
Một tay anh chống bên người Trịnh Thư Ý, một tay khác vuốt ve gương mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua khóe môi của cô.
 
“Đau lòng em, sợ lúc mình không khống chế được sẽ làm ngón tay em bị thương.” Thanh âm của anh khàn khàn như có hiệu quả mê hoặc người khác, “Kết quả em nói anh không được?”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cái gì cô cũng nói không nên lời, chỉ có thể khẽ chớp mắt.
 
“Có phải anh chiều em quá phải không?”
 
Bởi vì không đeo kính, Thời Yến híp híp mắt, không chờ câu trả lời của cô, từng chút từng chút hôn vành tai của cô.
 
“Em, em không phải….”
 
Hai tay cô vịn bả vai Thời Yến, lời nói ra hoàn toàn không giống tiếng nói của cô, “Em…”
 
“Không phải anh đến để nghe em giải thích.”
 
Hô hấp của Trịnh Thư Ý một chút cũng không theo sự khống chế của cô, ngực phập phồng từng cơn, ngay cả tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng không nghe được, chỉ có tiếng tim mình đập mãnh liệt.
 
“Đừng, đừng nhìn…”
 
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, lá rụng rì rào mang theo nước ướt sũng dán vào cửa.
 
Trong lúc hỗn độn, Trịnh Thư Ý nghe thấy Thời Yến thấp giọng nói: “Thư Ý, em thật là mẫn cảm.”
 
Giống như chìm vào suối nước nóng hổi, ý thức của Trịnh Thư Ý từng chút từng chút tan rã.
 
Cô cắn đầu ngón tay trái, mông lung mở mắt, sóng mắt lưu chuyển chìm nổi dưới ánh đèn.
 
Một lát sau cô đưa tay về phía Thời Yến.
 
Anh theo lời mời của cô, lúc cúi người hôn cô, tay của cô cũng vòng lấy phần gáy anh.
 
Trong cuộc triền miên, áo sơ mi quy củ trở nên nhăn nhúm, từng chiếc lộn xộn tản mác trên giường.
 
Mưa xuân ít khi tới vội vã và mãnh liệt như vậy.
 
Cô nửa mở mắt, ánh đèn chói mắt đung đưa, đường cong cơ bắp ở bả vai anh chợt gần chợt xa trước mắt cô.
 
Trịnh Thư Ý cảm giác được, ý thức của mình tiêu tán theo từng lần từng lần va chạm.
 
Cô trông thấy đáy mắt phiếm hồng của anh, trông thấy trán anh nổi gân xanh, trông thấy mình trong đôi mắt anh, như lá cây rơi vào dòng nước chảy xiết.
 
Chìm chìm nổi nổi, tất cả đều phụ thuộc vào anh.