Trêu Chọc Cầu Vồng

Chương 8






Bị buộc sắm vai chim cút còn thêm cái cọc gỗ* cả ngày ngay cả lúc nghỉ ngơi, cảm giác còn mệt hơn với quay phim, trong chớp mắt Triệu Nghê Hạ đi ra ngoài, thở hắt ra một hơi thật dài.
 
*Ý nói Triệu Nghê Hạ phải ra vẻ yếu đuối để đối phó.
 
Cô gọi Tiêu Tình Tình, đi thẳng đến bãi đậu xe, chui thẳng vào trong xe bảo mẫu, cả người mới hồi phục lại tinh thần.
 
Tiêu Tình Tình đã nghe được tin tức từ những người khác trong đoàn phim, thắt chặt đai an toàn, vẻ mặt tò mò hỏi cô: “Chị Nghê Hạ, chị gặp đạo diễn Đàm Thăng rồi sao?”
 
Triệu Nghê Hạ nhận nước cô ấy đưa đến uống hai ngụm, gật đầu.
 
“Oa, vậy hai người nói chuyện gì vậy?”
 
Nói chuyện gì?
 
Cô hình như chỉ nhớ rõ bộ dạng ấm áp và nụ cười hiền hậu của đạo diễn Đàm trong toàn bộ quá trình giơ điện thoại lên gọi video với Bùi Khước.
 
Triệu Nghê Hạ tùy tiện đề cập đến một chuyện: “Nói chuyện về buổi biểu diễn ngày mai ở thành phố Trùng Khánh. Đạo diễn Đàm nói Bùi Khước tạm thời có việc, không đi.”
 
Tiêu Tình Tình khó chịu ra mặt: “Hả?”
 
Cô buồn cười nhìn: “Em hả cái gì? Em cũng không đi được.”
 
“Hả? À.” Tiêu Tình Tình chậm nửa phút mới phản ứng lại được: “Cũng đúng.”
 
Lại hỏi thêm mấy câu, một lát sau mới chuyển đề tài.
 

Xe chạy thẳng đến cửa khách sạn.
 
Triệu Nghê Hạ dựa lưng vào ghế, câu được câu không trả lời cô ấy. Hai mắt nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ vụt nhanh qua, vừa nhớ lại cảnh tượng nói chuyện phiếm của đạo diễn Đàm.
 
Bọn họ nói chuyện quả thật đều là những chuyện vặt vãnh vớ vẩn, chỉ có duy nhất một chuyện có ý nghĩa là Bùi Khước nói muốn đăng WeChat giúp tuyên truyền bài hát.
 
Chẳng qua vừa nhắc đến anh, cảm xúc của cô khó tránh khỏi có chút phức tạp, nghĩ lại chỉ muốn lập tức đ è xuống.
 
Bởi vì ở đây không có nằm trong lĩnh vực điện ảnh, trong nhóm cách cô cũng không có lưu lượng nào đang nổi tiếng thu hút fan nên bên ngoài cửa khách sạn cũng không có người nào đứng canh.
 
Xe chạy đến cửa, Triệu Nghê Hạ có hơi mệt mỏi, xuống xe đi thẳng vào bên trong, một lòng chỉ muốn trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
 
Không ngờ vừa vào đến đại sảnh lại gặp được một người quen.
 
Tỉnh Hữu là thành viên có độ nổi tiếng cao nhất trong nhóm W-er, cũng là nam phụ trong bộ phim truyền hình nổi tiếng trước khi Triệu Nghê Hạ giải nghệ.
 
Cả người anh ấy đều là đồ hiệu ngồi trên ghế ở đại sảnh chơi game, bên cạnh chỉ có bóng dáng của hai người trợ lý, một người ở bên cạnh gọi điện thoại, một người ở phía trước làm thủ tục.
 
Mấy rương hành lý để ở bên chân, xung quanh cũng không thấy người hâm mộ đuổi theo chặn đường.
 
Tiêu Tình Tình cũng nhìn thấy, ánh mắt lập tức sáng lên: “Đó không phải là…”
 
Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú, Tỉnh Hữu giương mắt nhìn các cô, tầm mắt rơi vào trên người Triệu Nghê Hạ thì ngơ ngác.
 
Không đợi Tiêu Tình Tình nói hết câu, mặt anh ấy tối lại, dùng sức quay đầu đi chỗ khác, ngón tay ấn màn hình phát ra tiếng, quanh người hiện lên sự khó chịu rõ ràng, còn thiếu chút nữa viết mấy chữ “Không quen biết”, “Đừng làm phiền tôi” ở trên mặt.
 
“…”
 
Tiêu Tình Tình lúng túng quay đầu lại nhìn sắc mặt Triệu Nghê Hạ.
 
Bước chân Triệu Nghê Hạ cũng không giảm tốc độ, thấy vậy dừng lại một lát, mũi chân lại tiếp tục di chuyển về hướng thang máy, chỉ nói: “Đi thôi.”
 
Cửa thang máy đóng lại.
 
Tiêu Tình Tình lo lắng cho cảm xúc của cô, trấn an: “Chị Nghê Hạ, chị đừng đau lòng…”
 
“Nhìn chị rất khó chịu sao?” Triệu Nghê Hạ người nhìn cô ấy một cái, sau khi dời tầm mắt, lại trả lời: “Xong rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa.”
 
Tiêu Tình Tình không tiếp tục hỏi, cô ấy biết lời này của cô là đang tự lừa gạt mình.
 
Trong giới giải trí tình cảm không nhiều, Triệu Nghê Hạ lại càng không phải là người tán tỉnh người khác, ban đầu cô, Bùi Khước và Tỉnh Hữu có quan hệ tốt đến mức người hâm mộ gọi ba người bọn họ là “Tam giác sắt”, những thứ này bây giờ còn có thể tìm được dấu vết trên mạng.
 
Thái độ hôm nay của Tỉnh Hữu, làm sao mà cô có thể chỉ là “một chút xíu” đau lòng được.
 
Nhưng mà không biết nội tình, Tiêu Tình Tình cũng không biết nên nói như thế nào, đành thử thăm dò khuyên nhủ: “Có thể… Có thể là hai người quá lâu không gặp mặt nên có hơi lạnh nhạt? Gặp nhiều nói không chừng…”
 
“Không sao hết, tự chị biết.”
 
Đúng lúc thang máy đến nơi.
 
Cô thở dài, cất bước ra ngoài, không nói thêm nữa.
 

 
Rất nhanh Triệu Nghê Hạ đã biết được từ nhân viên của tổ công tác, Tỉnh Hữu đến thành phố Bình là vì quay một bộ phim tình yêu đô thị, vốn dĩ ở một khách sạn khác, nhưng phòng xảy ra chút vấn đề, đoàn phim của bọn họ tạm thời để anh ấy ở một mình bên này.

 
Sau khi người hâm mộ của anh ấy nhận được tin như ong vỡ tổ chạy ào đến.
 
Nhờ phúc của anh ấy, ngày hôm sau phát hiện dưới tầng có rất nhiều người canh sẵn, Triệu Nghê Hạ chỉ đảnh đeo khẩu trang đột mũ cẩn thận.
 
Tỉnh Hữu ở đến buổi sáng ngày thứ ba, Triệu Nghê Hạ lại gặp phải anh ấy.
 
Cô vừa mới xuống tầng thì đúng lúc anh ấy đi ra từ thang máy đối diện, hình như vừa mới ngủ dậy, không chỉ có bản mặt lờ đờ mà còn hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
 
Đổi lại là trước kia, cô chắc chắn sẽ đi lên coi thường nói anh ấy một câu “Mới sáng sớm cần gì phải ném ánh mắt quyến rũ cho tôi”, bây giờ lại không thể nói lời này, nếu không sẽ không biết anh ấy còn tức giận thành bộ dạng gì.
 
Tình bạn không được như ý, sự nghiệp đắc ý.
 
Buổi sáng diễn cô chụp rất tốt, không chỉ kết thúc công việc sớm mà càng làm cho đạo diễn Sam Thanh vô cùng hài lòng, đứng khen cô một lúc.
 
Đang lúc mọi người ồn ào nói chuyện, Triệu Nghê Hạ giơ tay lên, rất hào phóng gọi cơm cho cả đoàn phim.
 
Bởi vì số lượng quá lớn phải đặt mấy tiệm mới đủ.
 
Nhân viên làm việc rối rít cảm ơn cô, thời gian ăn cơm trưa những diễn viên khác cũng tag cô ở trong nhóm, cảm ơn cô cải thiện bữa ăn cho mọi người.
 
Triệu Nghê Hạ trả lời từng cái một, sau khi ăn cơm xong cô trở lại xe bảo mẫu nghỉ ngơi một lúc.
 
Ngủ đến trước lúc quay, xuống xe lại nghe nói nhóm Tỉnh Hữu tới thăm.
 
Cô mang theo một chút mơ màng khi vừa tỉnh lại, bối rối chớp mắt một cái: “Ai?”
 
Nhân viên đang phát đồ uống lặp lại: “Thầy Tỉnh Hữu tới thăm cô Vu Tú Lan, mua đồ uống cho mọi người.”
 
Vu Tú Lan ở trong phim đối diễn với cô không ít lần, là một đàn chị hòa đồng.
 
Triệu Nghê Hạ ngẩn người, rất nhanh cô đã bị đạo diễn gọi tên.
 
Trước tầng chụp, phía xa xa chỉ nhìn thấy vây xung quanh một vòng ghế nghỉ ngơi và chân ghế.
 
Tỉnh Hữu ngồi bên cạnh Vu Tú Lan, đang cùng nói chuyện phiếm với những người khác trong đoàn phim.
 
Tính cách của anh ấy vốn hòa đồng, đặc biệt khiến đàn anh đàn chị trong nghề thích, tới thăm chưa được một lúc anh ấy đã cùng các diễn viên ngồi một vòng bên ngoài nói chuyện vui vẻ, ngay cả trên mặt đạo diễn Sam Thanh cũng toàn ý cười.
 
Chỉ là Triệu Nghê Hạ vừa đến gần, vẻ mặt vốn dĩ đang cười của anh ấy lập tức trầm xuống.
 
Vu Tú Lan gọi Triệu Nghê Hạ ngồi bên cạnh mình.
 
Cô rất thức thời, không chủ động trả lời Tỉnh Hữu, ậm ờ lên tiếng chào hỏi trong tiếng mọi người đang nói chuyện, qua loa đại khái.
 
Ngồi xuống không bao lâu, trái cây Triệu Nghê Hạ đặt cùng với cơm trưa cũng đến.
 
Vu Tú Lan nhìn thấy cười một tiếng: “Hôm nay thật sự đúng là quá phong phú, trước có tiểu Triệu gọi cơm cho mọi người, sau có tiểu Tỉnh mời uống nước, bây giờ lại có trái cây.”
 
Cô ấy vỗ vỗ Triệu Nghê Hạ, nói cảm ơn: “Để cho tiểu Triệu của chúng ta tốn kém rồi.”
 
Triệu Nghê Hạ chỉ cười không nói.
 
Đạo diễn Sam cũng cười ha ha với mấy diễn viên khác rồi lấy một phần trái cây đã cắt sẵn, cầm ở trong tay vừa ăn vừa nói chuyện.
 

Chỉ có Tỉnh Hữu, nhân viên cầm đến trước mặt anh ấy nhưng anh ấy không nhận, mặt khó chịu: “Tôi đang giảm cân, không ăn.”
 
Triệu Nghê Hạ nghe vậy nhìn anh ấy một cái.
 
Tỉnh Hữu đối diện tầm mắt của cô, giống như đang muốn lườm cô. Giằng co mấy giây, không biết tại sao anh ấy lại rời đi trước.
 
Cô thu hồi tầm mắt, không lên tiếng.
 
Mặt trời quá lớn, cho dù che khuất một bóng râm này vẫn khô nóng.
 
Triệu Nghê Hạ không làm thế nào mở miệng được, hầu như đều nghe bọn họ nói chuyện, đến giữa bọn họ hứng thú nói đến chuyện hai năm trước Tỉnh Hữu hợp tác cùng Vu Tú Lan, cô cũng cười theo.
 
Tỉnh Hữu chủ yếu là đến thăm Vu Tú Lan, Triệu Nghe Hạ ngồi cùng một lúc, lễ phép làm đúng hạn, thấy gần đến giờ, lập tức đứng dậy tạm biệt.
 
Trở lại khu nghỉ ngơi, cái quạt lớn đang hoạt động vất vả.
 
Cô thổi gió một lúc xua tan đi hơi nóng quanh người, rồi như thường ngày ngồi ở trên ghế xem kịch bản, nhìn một chút lại hơi không tập trung được sự chú ý.
 
Hai mươi phút sau, cô gấp kịch bản lại.
 
Tiêu Tình Tình nhìn thấy, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía cô.
 
Triệu Nghê Hạ thở dài: “Em đi xem thử xem Tỉnh Hữu đi chưa.”
 
“Hả?” Tiêu Tình Tình hơi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: “À, vâng.”
 
Đi ra ngoài hỏi thăm một vòng, cô ấy trở về nói cho cô biết: “Chưa đi, cô Vu ở bên kia đã bắt đầu quay, anh ấy trở lại xe bảo mẫu.”
 
Triệu Nghê Hạ không nói gì nữa, để cô ấy đi lấy một phần trái cây để ăn, còn mình xách ra khỏi khu nghỉ ngơi.
 
Sau giờ trưa, mặt trời nóng bỏng.
 
Triệu Nghê Hạ đi qua phim trường, tìm được xe bảo mẫu của Tỉnh Hữu trong bãi đậu xe.
 
Cô đứng ở bên xe gõ cửa kính xe, không ai mở.
 
Giơ tay lên gõ lại một lần, vẫn không có phản ứng gì.
 
Đứng thêm mấy giây, Triệu Nghe Hạ nhìn về phía cửa sổ xe đen như mực, nói với bên trong: “Chờ một chút nữa bị người khác nhìn thấy tôi không giải thích được.”
 
Trong xe vẫn không có động tĩnh.
 
“…”