Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 43: Bị đâm



Dưới ánh mắt sắc lạnh của Hạ Vân Tự, Thải Linh co rúm lại, vô thức muốn né tránh nhưng vì bị nắm tóc nên không thể nhúc nhích. Hạ Vân Tự lạnh lùng nhìn Thải Linh, từng chút từng chút phá tan vẻ hung tàn trên người nàng ta, khiến nàng ta dần nảy sinh cảm giác sợ hãi mới chịu thả ra.

Thải Linh mất dần khí thế, chỉ cúi đầu, im lặng.

Hạ Vân Tự ung dung ngồi xuống. “Ta hỏi cô, cô nói Nghi quý cơ và Sơn Trà mua chuộc cô là thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật!” Thải Linh lập tức trở nên hung dữ. “Nếu ta có nửa lời gian dối thì sẽ bị trời đánh chết!”

Hạ Vân Tự chỉ cười xùy một tiếng. “Nếu cô bị đánh chết cháy thì cũng không đáng một đồng.”

Thải Linh giận đến nghiến răng, Hạ Vân Tự lại thản nhiên nói: “Tìm Hàm Ngọc có chuyện gì, nói đi.”

Thải Linh thoáng ngây ra trong giây lát mới nhớ ra là mình vốn muốn gặp Hàm Ngọc. Nàng ta đưa mắt sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Hàm Ngọc. Nụ cười từ từ nở trên mặt nàng ta, trông điên cuồng và ma quái.

“Ha ha ha…” Thải Linh cười to, giọng khàn khàn như một nữ quỷ bò ra từ địa ngục, muốn lấy mạng người khác. “Ha ha ha… Hàm Ngọc, tỷ muội tốt của ta!”

Hàm Ngọc thấy rợn cả người nhưng cố trấn tĩnh. “Có gì nói thẳng ra đi.”

Nụ cười của Thải Linh chợt tắt ngấm, chỉ còn lại nỗi căm hận bất ngờ bùng lên. “Cô! Hôm nay cô phải chết ở đây! Chết ở đây với ta!”

Hàm Ngọc hờ hững nhìn nàng ta. “Cô điên rồi!”

“Đúng, ta điên rồi!” Thải Linh hét lên. “Lúc gặp lại cô thì ta đã điên rồi! Hôm nay cô không định đoạt được đâu. Cô mà không chết ở đây thì sau khi chết ta sẽ biến thành quỷ về mang tam hoàng tử đi, hoàng thượng chắc chắn sẽ không vì cô mà mang tính mạng của hoàng tử ra đánh đổi!”

Đến nước này mà nàng ta còn nói những lời như vậy, đúng là kẻ hồ đồ.

Hạ Vân Tự cười nhạt, quay đầu qua nhìn Hàm Ngọc, Hàm Ngọc thì đứng yên đó, nhìn chằm chằm vào Thải Linh.

Thải Linh lại bật cười, nụ cười ma quái hơn cả lúc nãy, trong mắt tràn ngập vẻ tàn ác. “Hoàng thượng sẽ bắt cô phải đi với ta. Tỷ muội tốt của ta ơi… Lúc sống ta không được may mắn nên đành mời cô theo ta cùng xuống suối vàng vậy!”

Cuối cùng nàng ta cũng chịu nói ra nguyên nhân với giọng điệu vô cùng khoái chí. “Trước nay chưa từng có ai thật lòng đối xử tốt với ta! Chiêu Phi xem ta như con cờ, Thuận Phi cũng chỉ muốn đứa nhỏ trong bụng ta mà thôi! Cô dựa vào đâu… Cô dựa vào đâu… Ha ha ha… nhưng dù sao ông trời vẫn rất công bằng, chúng ta sẽ cùng chung một kết cục, cùng đi chết với nhau!”

Hàm Ngọc âm thầm thở dài.

Hạ Vân Tự cảm thấy vừa buồn cười, vừa thương hại.

Cô Linh thải nữ này ấy à… chậc, rõ ràng hồ đồ đến thế này nhưng lại có những lúc “sáng suốt” trong những chuyện không nên sáng suốt.

Nàng không muốn phí hơi phí sức với nàng ta nữa nên nhìn quanh quất, đứng dậy đi về phía chiếc tủ nhỏ.

Nụ cười độc ác và sự uy hiếp của Thải Linh không đạt được phản hồi như trong dự đoán, nàng ta không khỏi tỏ vẻ cáu bẳn. “Cô làm gì đó!”

Hạ Vân Tự kéo ngăn tủ ngoài cùng bên trái ra, nhìn ngó nhưng không thấy thứ mình muốn tìm.

Đóng lại, rồi kéo một ngăn khác ra.

Nàng mím môi, đưa tay cầm lấy một thứ trong đó.

Là một con dao nhỏ, không dài nhưng cũng khá sắc bén, bình thường dùng để gọt trái cây.

Phàn Ưng Đức cả kinh. “Nương tử…”

Nàng vuốt nhẹ sống dao, giống như đang nghịch một miếng ngọc tinh xảo vậy, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Thải Linh.

“Cô nói đúng, hoàng thượng sẽ không vì Hàm Ngọc mà để tam hoàng tử gặp nguy hiểm.” Nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười trông rất hiền lành. “Nhưng suy cho cùng chỉ có con người mới tin vào quỷ thần, lẽ ra cô nên nói những lời này với hoàng thượng chứ không nên nói nó cho người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.”

Thải Linh trợn tròn mắt nhìn nàng. “Cô định làm gì…”

Hạ Vân Tự cụp mắt, mỉm cười nhìn con dao rồi từ từ đưa tay lên, đâm vào vai mình.

“Nương tử!” Hàm Ngọc kinh hãi. Lời còn chưa nói xong thì chỗ vai Hạ Vân Tự, máu tươi đã tuôn ra. Thậm chí nàng không hề nhíu mày lấy một cái, ngược lại nụ cười càng tươi hơn rồi ung dung rút dao ra.

“Yểu… Yểu cơ nương tử.” Phàn Ưng Đức vội vã bước tới, mặt tái xanh, tay chân không biết đặt vào đâu. “Nương tử… người… người định…”

May mà vết thương không sâu, máu nhuộm một khoảng to bằng bàn tay là dừng lại.

Nàng bình thản nhét con dao vào tay Phàn Ưng Đức. “Linh thải nữ đột nhiên mất kiểm soát vung dao đâm ta, may mà Phàn công công phản ứng kịp thời, giành được con dao. Không ngờ Linh thải nữ giống như phát điên, tự mình lao vào con dao, mất mạng.”

Phàn Ưng Đức trợn mắt, há hốc mồm, mãi một lúc mới phản ứng lại. “Vậy… vậy còn tam hoàng tử…”

Hạ Vân Tự nhíu mày nhìn hắn, mặt lộ vẻ khó hiểu. “Lẽ nào công công đã bẩm với hoàng thượng những lời điên khủng của cô ta rồi sao?”

“Dạ chưa…” Lúc này Phàn Ưng Đức mới hoàn hồn lại, tiếp lời. “Những lời điên điên khùng khùng đó nô tài nghe không hiểu, càng chưa từng bẩm báo với hoàng thượng!”

“Chuẩn rồi đấy!” Hạ Vân Tự mỉm cười, gật đầu bảo: “Công công mau xử lý sạch sẽ là được. Hoàng thượng bận rộn chính sự, hà tất khiến người thêm ưu phiền chỉ vì con mụ điên này. Ả không còn thì tất cả mọi người đều được yên ổn, đối với công công mà nói cũng chỉ có lợi chứ không có hại.”

“Cô…” Thải Linh không dám tin. “Sao cô dám! Tam hoàng tử là con rồng, sao cô dám!”

Hạ Vân Tự cười xùy, không thèm để ý đến nàng ta mà quay người vịn tay Hàm Ngọc, ung dung ra khỏi căn phòng tối tăm này.

Có lẽ Phàn Ưng Đức sợ dọa đến nàng nên không lập tức kết liễu Thải Linh ngay, nàng nghe thấy tiếng chửi rủa kia vẫn còn văng vẳng lên khá lâu. Hàm Ngọc cũng trợn tròn mắt, mãi đến khi không nghe thấy nữa mới thỏ thẻ lên tiếng. “Nương tử hà tất phải…”

Hạ Vân Tự liếc nhìn Hàm Ngọc. “Cô nghĩ Phàn Ưng Đức không muốn giải quyết cô ta cho xong chuyện sao. Chẳng qua hoàng thượng bảo rót thuốc nên hắn không thể trực tiếp ra tay, giờ ta chỉ tạo cho hắn một lý do mà thôi, hắn biết rất rõ.”

“Cái này nô tỳ cũng nhìn ra được.” Hàm Ngọc nhíu mày, thở dài. “Nô tỳ muốn nói nương tử hà tất làm mình bị thương? Mặc kệ cô ta là được, dù gì cô ta cũng không sống nổi.”

Hạ Vân Tự thoáng dừng bước, lườm Hàm Ngọc. “Mặc kệ cô ta rồi mang tính mạng cô ra mạo hiểm à?” Nàng khẽ mỉm cười rồi đi tiếp. “Hơn nữa ta sẽ không vô cớ chịu nỗi đau này đâu.”

Thật ra thì trước khi đến đây nàng đã nghĩ chuyến này phải làm sao để bị thương nhẹ, không ngờ Phàn Ưng Đức trông chừng Thải Linh chặt quá nên nàng đành tự ra tay; cũng không ngờ mụ điên Thải Linh cứ không ngừng lấn tới như thế, khiến nàng không thể không tiễn ả đi nhanh hơn.
Về đến Ngọc Trúc Hiên, chuyện đầu tiên là nhanh chóng truyền y nữ đến chữa thương cho Hạ Vân Tự. Lúc y nữ đang bôi thuốc cho nàng thì Tiểu Lộc Tử bước vội vào phòng, cúi người bẩm báo: “Nương tử, có tin từ phía Thuận Phi nói Linh thải nữ tự mình lao vào con dao, không cứu chữa được nên đã qua đời.”

Lương y như từ mẫu, y nữ nghe xong thì giật mình, tay run lên khiến vết thương của Hạ Vân Tự bị đè khá đau.

Nàng không tức giận, chỉ hỏi Tiểu Lộc Tử. “Hoàng thượng biết chưa?”

Tiểu Lộc Tử đáp: “Người bên đó hẳn là đã bẩm báo với hoàng thượng.”

Hạ Vân Tự gật đầu. Sau khi y nữ ra về nàng vẫn không mặc quần áo trở lại mà chỉ mặc một chiếc áo yếm bó sát với quần dài. Vòng eo thon được tôn lên, bờ vai nõn nà lộ ra, mảnh vải trắng ở đầu vai cũng rõ mồn một.

Nàng nằm lên giường, không thả tấm màn dày mà chỉ buông hờ tấm màn bằng lụa màu vàng nhạt.

Tấm màn lụa này rất mỏng, từ ngoài nhìn vào thấy lờ mờ nhưng ở bên trong thì ánh sáng vẫn lọt qua được, nàng bèn cầm cuốn sách lên đọc.

Quả nhiên chưa đầy một khắc sau, hoàng đế đã đến.

Oanh Thời vội vàng đi vào: “Nương tử…”

Nàng quay đầu qua nhìn, thấy hoàng đế đã vào trong phòng thì sắc mặt trở nên hoảng hốt, vô thức muốn kéo tấm màn dày dặn kia lại để che chắn cho mình.

Y làm như không thấy, cứ đĩnh đạc đi đến bên giường, đưa tay kéo màn ra, ngồi xuống hỏi: “Nghe nói nàng bị thương à?”

Bốn mắt nhìn nhau, y phát hiện hình như nàng cứng đờ người, cứ giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi không nhúc nhích, cuốn sách trên tay cũng không biết đặt dâu.

Bờ vai nõn nà gần ngay trước mắt, hai má nàng đỏ ửng lên vì thẹn thùng. Y cũng không khỏi ngẩn ra, sau đó hắng giọng rồi tỏ ra tự nhiên, nói: “Để trẫm xem xem.”

Y nói xong định giơ tay ra nhưng nàng hơi nhúc nhích, bảo: “Hoàng thượng…” Giọng nói có vẻ kháng cự, thẹn thùng nghe càng thêm yêu kiều.

Y điên đảo tâm hồn nhưng vẫn cố trấn tĩnh, tỏ ra điềm nhiên hé miếng vải trắng ra nhìn vết thương. Sau đó y thở phào một hơi, hơi thở ấm áp phả vào khiến bờ vai nàng nóng lên. “May mà không sâu.”

“Vâng.” Nàng cụp mắt, nói: “May mà mấy vị công công ở đó phản ứng nhanh, nếu không e là thần thiếp không được nhìn thấy hoàng thượng nữa rồi.”

Giọng nàng nghẹn ngào khiến y thấy đau lòng.

Nắm chặt tay nàng, y cười khẽ. “Nàng còn nói giúp cho chúng? Mấy người cùng ở đó mà vẫn để Linh thải nữ làm ra chuyện như vậy, đúng là không làm tròn trách nhiệm. Trẫm đã ra lệnh bảo chúng xử lý chỗ Linh thải nữ xong thì đến đây nhận phạt.”

“Hoàng thượng, đừng.” Nàng hơi hoảng hốt, lập tức đưa tay nắm chặt tay y rồi thả lỏng ra. “Hoàng thượng nghe thần thiếp nói đã.”

Y vô cùng đau lòng. “Nàng nói đi.”

Hạ Vân Tự dịu dàng nói: “Chuyện này sao có thể trách các vị công công được chứ? Linh thải nữ vừa mới sinh nở xong, cơ thể suy yếu, ai mà ngờ được cô ta lại bất ngờ nổi điên lên. Họ có thể tức khắc phản ứng, cứu được thần thiếp đã là không dễ rồi, thần thiếp thật lòng rất cảm ơn họ.”

Trước giờ nàng lộng lẫy, huênh hoang là vì biết y thích. Bây giờ hiền lành và độ lượng vừa phải cũng là vì biết y càng thích.

Quả nhiên trong mắt y ánh lên vẻ vui mừng và cũng càng đau lòng nàng hơn, y thoáng trầm ngâm rồi gật đầu. “Thôi vậy, thưởng phạt phân minh. Trẫm sẽ thưởng cho việc cứu được nàng trước, còn phạt đòn thì ghi lại đó, sau này nếu sai phạm gì tính luôn một thể.”

Hạ Vân Tự nhoẻn miệng cười. “Cảm ơn hoàng thượng.”

Dừng lại một lát, nàng lại hỏi: “Hoàng thượng có biết tại sao thần thiếp muốn đi gặp Linh thải nữ và tại sao cô ta lại đột nhiên nổi điên không?”

Y hơi ngẩn ra. “Tại sao?”

Nàng khẽ thở dài. “Thần thiếp đã nghĩ suốt một ngày, cảm thấy tam hoàng tử thật sự quá đáng thương nên muốn khuyên cô ta nghĩ đến đứa bé mà thành tâm nhận tội, cầu xin hoàng thượng tha thứ, đừng để sau này tam thu phải chịu điều tiếng. Ai ngờ cô ta lại xem tam hoàng tử như một lợi thế, luôn miệng nói rằng vì tam hoàng tử, hoàng thượng sẽ không giết mình, còn nói bây giờ cô ta là người duy nhất sinh được hoàng tử mà còn sống, ngày sau chắc chắn sẽ có vinh hoa phú quý vô tận.”

Nàng càng nói, mày càng nhíu chặt. “Thần thiếp thật sự không dám tin người hồ đồ như thế mà cũng có thể làm mẹ, vì bất bình thay cho tam hoàng tử nên đã tranh chấp với cô ta.”

Nói xong nàng đưa tay níu áo y, ánh mắt cực kỳ thành khẩn. “Tam hoàng tử thật là đáng thương, xin hoàng thượng sau này đừng vì mẹ đẻ mà giận lây sang nó, hãy chỉ nghĩ đến công lao dưỡng dục của Thuận Phi nương nương thôi…”

“Ừ.” Y bất ngờ lên tiếng ngắt lời nàng, cúi người ôm nàng vào lòng.

Mùi hương tùng bách mà bình thường y hay dùng vây quanh Hạ Vân Tự. Nàng hít sâu một hơi, khẽ cong môi cười trong vòng tay y.

Những lời này chắc chắn sẽ khiến y cảm động. Yêu ghét rõ ràng lại cực kỳ lương thiện, hiền từ với trẻ con, đây chính là hình tượng mà người làm mẹ cần có.

Đàn ông phần lớn sẽ thích những nữ tử có lòng nhân hậu như thế.

Hoàng tử trong cung cũng cần có người mẹ như vậy.