Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn

Chương 10: Sơn Thư đồ



Giọng nói hắn mang vẻ tà đưa ánh mắt u tối âm trầm ấy liếc nhẹ nhìn Vân Nhiên.

"Ta không đi. Sở Tuân huynh không cần vì ta mà làm đến mức này. Có sống cùng sống, có chết cùng..."

Vân Nhiên còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Sở Tuân đánh ngất. Thân thể yêu kiều dần ngã xuống trong lòng nam tử ấy. Đôi tay chai sần của vị tướng quân kia nhẹ nhành sợ vào làn tóc mai suông mượt.

Tim hắn nhói đau lên từng chút một, cảm giác này cũng vừa quen thuộc cũng thật lạ kì.

Sở Tuân lấy cây sáo từ trong tay áo ra, huýt một hơi dài vang vọng giữa rừng núi. Đưa mắt nhìn xa xăm mà rồi lòng nặng trĩu u sầu.

Mộc lúc sau Mặc Diệp cũng đã xuất hiện, hắn buộc phải tuân theo lệnh chủ tử mà bế Vân Nhiên xuống núi. Để lại một mình Sở Tuân với người huynh trưởng kia.

"Sở Hà, huynh muốn làm gì?"

"Ngươi còn nhớ bộ Sơn Hà Kiếm mà phụ thân từng dạy không?"

Mảng kí ức từ nơi xa xăm trong tiềm thức dần hiện lên để Sở Tuân nhớ lại cái thời yên bình nơi Sở phủ khi xưa.

Hắn nhớ lúc còn nhỏ, phụ thân từng dốc lòng dạy hắn và Sở Hà, từng quyền, từng chiêu thức đều khắc sâu trong tâm trí mãi chẳng quên được. Hắn nhớ cái mùi thơm thoảng thoảng thanh ngọt của những miếng bánh quế hoa mà mẫu thân làm. Nhớ lại thanh kiếm gỗ khắc tên hai huynh đệ mà Sợ Hàn Trung đích thân chạm khắc.

Nhưng nó cũng chỉ là hồi ức của quá khứ. Đến lúc nhìn lại cũng chỉ khiến lòng người ngậm ngùi chua sót

"Ta còn nhớ"

"Ha, được còn nhớ thì tốt. Hôm nay, huynh đệ ta quyết chiến bằng bộ kiếm pháp ấy. Đến cuối cùng chỉ có một người còn sống"

"Sở Hà, huynh đệ ta còn cần đến mức máu mủ tương tàn như thế này không..."

Sở Hà chỉ cười nhẹ chẳng nói gì mà cất bước đến vườn đào phía sau Hàn Quy trại.

Đến mấy chục gốc đào lớn nở rộ giữa cái rét của trời đông. Cánh hoa hồng nhạt tựa tơ phản phất cái hương đào quen thuộc thêm chút lạnh buốt của những bông tuyết trắng. Cảnh tượng vốn đỗi thanh bình lại ẩn hiện vẻ sát khí.

"Ngươi ra tay trước đi"

Sở Tuân chẳng nói gì hai mắt tĩnh lặng nhìn nam nhân đối diện. Y chờ đợi suốt bảy năm chờ cái ngày huynh đệ tương phùng nhưng nào ngờ được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Sở Hà nhẹ nâng mép khẽ cười. Hắn trong bộ hỷ phục đỏ thẫm ban nãy cùng đôi mắt phượng dường như đã tối sầm đưa thanh kiếm lao nhanh về phía Sở Tuân.

Y cũng chẳng đứng yên mà nghiên người nhẹ né thanh kiếm sắt ấy. Sở Hà lại cứ thể lao đến, cả hai xoay vòng với những chiêu kiếm pháp thuần thục.

Nhìn từng xa người ta có thể thấy hai thân ảnh trong bộ tràm y cùng màu đỏ thẫm của hỷ phục đang lướt nhẹ trong không khí. Động tác điêu luyện dưới những bông tuyết trắng đã bắt đầu rơi cứ như cảnh tượng ở Linh Kiếm tông mà thoại bản thường nhắc tới.

Sở Tuân vẫn giữ bảy phần nhườn nhịn mà né đi từng mũi kiếm. Nhưng ngược lại vị huynh trưởng kia lại dùng cái chiêu thức năm xưa do chính phụ thân hắn dạy để hạ thủ với người đệ đệ trước mặt.

Một lúc sau cuối cùng Sở Hà cũng dùng đến chiêu thức cuối "Đoạn Huyết Kiếm". Thân ảnh cao lớn nhanh như chớp đi một đường kiếm rồi đưa lưỡi kiếm sắt kia lên cổ Sở Tuân.

"Mạng của ta nằm trong tay huynh, muốn chém muốn giết tùy ý huynh định đoạt. Nhưng Sở Hà, ta chỉ muốn nói với huynh người đã chết thì không thể sống lại. Huống chi Lạc Nhi cô nương là muốn huynh sống thật tốt chứ không phải ôm mối hận thù mà như điên như dại mà sống tiếp"



Sở Tuân tiến đến đặt tay lên vai vị huynh trưởng chỉ mong hắn có thể hiểu được. Nhưng nào ngờ được đáp lại sự ân cần kia là tiếng cười khinh bỉ của hắn

"Sở Tuân, rất lâu sao này, có lẽ ngươi mới cỏ thể hiểu được nỗi lòng của ta hôm nay. Ta chỉ muốn hỏi ngươi nột câu..."

"Huynh nói đi"

Sở Hà trầm mặc, mang chút suy nghĩ xa xăm đáp "Nếu ngươi có thể chứng minh được Sở gia trong sạch, vậy ta hỏi ngươi sau đó ngươi sẽ làm gì"

Sở Tuân lại có chút bất ngờ với câu hỏi ấy. Từ trước đến nay mục đích để hắn cố gắng sống đến ngày hôm chính là để trả lại mối thù diệt tộc của Sở gia. Còn dự định sau đó thì chưa từng nghĩ đến. Sở Tuân mơ hồ khẽ đáp

" Nếu có thể chứng minh được Sở Gia trong sạch, có lẽ sau đó cả đời ta sẽ ở nơi bắc cương này trấn giữ biên quan bảo vệ yên bình cho bá tính Yên quốc "

Sở Hà bỗng bật cười đôi mắt tăm tối lúc này dường như nghe được câu trả lời như ý muốn. Vẻ mặt cũng trở nên rạng rỡ làm Sở Tuân mơ hồ chẳng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Y hạ kiếm xuống, từ từ lấy từ trong tay áo một cuộc giấy tinh sảo được buộc cẩn thận bằng lọn dây lùa vàng óng ánh.

Cuộn giấy này lại có chút quen thuộc với Sở Tuân, hình như y từng thấy Sở Hàn Trung cất giấu ở đâu đó trong Gia Âm Các.

"Sở Tuân, ngươi từng nghe đến Sơn Thư đồ chưa?"

Nói đến đây Sở Tuân lại tròn mắt ngạc nhiên. Lúc chinh chiến nơi biên ải không ít lần y nghe được ba từ này, đến bây giờ nhận ra quả có chút thản thốt.

Theo phụ thân từng kể lại khi Cao Thái Tông còn tại vị đã từng dùng bức Sơn Thư đồ kia mà dẹp loạn khắp lục quốc giành lấy giang sơn rộng lớn như Yên quốc ngày nay.

Nhưng sau khi ông băng hà nội bộ Yên quốc trở nên náo loạn, bức Sơn Thư đồ kia cũng theo đó mà lạc mất. Có người nói nó đã rơi vào tay của hoàng thất Yến quốc kẻ lại bảo nó đã thất lạc khắp lục quốc.

Nhân gian truyền tai nhau rằng bên trong cuộn giấy ấy là bức vẽ khắp sơn hà lục quốc mà khi xưa Bạch Ly chân nhân đã truyền lại Cao Thái Tông. Ai có được cuộn giấy kia thì chắn chắn có thể có được cả thiên hạ.

Vì thế suốt năm mươi năm nay từ khi tiên đế còn sống đã không biết bao lần cho quân đi tìm kiếm mà chẳng nghe được chút tin tức của Sơn Thư đồ này.

Đến cuối cùng có lẽ chẳng ai biết bức tranh sơn hà kia lại trong tay Sở Hàn Trung.

Luồng suy nghĩ mang mang trôi dạc trong đầu Sở Tuân lại chợt bị tiếng gọi của Sở Hà làm tan biến.

"Ngươi không thắc mắc tại sao ta lại có được cuốn sơn thư đồ này à?"

Sở Tuân khẽ cười nói

"Khi xưa trong hai huynh đệ ta huynh là người có tư chất cao nhất lại có lý tưởng cao xa. Nếu phụ thân có được bức Sơn Thư đồ thì việc truyền lại cho huynh cũng chẳng có gì lạ"

Đúng như lời Sở Tuân nói. Lúc ấy nếu so về hiền tài lẫn tư chất Sở Hà đều hơn hắn cả, y cũng là viên ngọc quý mà Sở Hà Trung dốc tâm mài dũa

"Sở Tuân, nay ta giao lại Sơn Thư đồ này cho ngươi. Ngươi phải nhớ lời ta dặn, việc ngươi có được cuộn giấy này không được để lộ ra ngoài nếu không chắc chắn sẽ mang hoạ sát thân"

Sở Hà trầm giọng dặn dò, những điều cần nói có lẽ cũng đã nói hết. Những thứ còn lại nên để tự Sở Tuân sau này hiểu lấy vậy.



"Huynh giao cho ta để làm gì?"

"Ngươi không cần hỏi nhiều. Ngày sau ắt sẽ dùng đến"

Sở Tuân nghe vậy cuối cùng chỉ biết gật gù mà cất cuộn giấy vào trong. Y từng nghe nói trong thiên hạ có người từng dùng cả đời chỉ để tìm được cuộn giấy này, nhưng nay nó ở ngay trong tay mà lòng Sở Tuân lại chẳng chút gợn sóng.

Qua bao năm chinh chiến sa trường y dường như hiểu rõ lẽ sống trên đời. Có người dùng cả đời để gom góp tiền của đến cuối cùng lại chết trong bàn tay trắng. Có người lại tham lam mưu cầu danh lợi và quyền lực nhưng nào ngờ chết một cách bất đắc kỳ tử.

Suy cho cùng của cải quyền lực ở thế gian này cũng chỉ là hư ảo nài có thể đổi lại được sức khỏe an yên của đời người.

"Đúng rồi, có lẽ ta nên nhắc ngươi điều này...Tình yêu là một thứ kịch độc, nếu đã động tâm rồi cả đời này khó mà buông được"

Tim Sở Tuân lại chợt nhói lên. Câu nói vừa rồi của Sở Hà với y như hồi chuông cảnh tỉnh. Tình cảm mà y từng dành cho Vân Nhiên ở thời niên thiếu là tình cảm ngây ngô đơn thuần. Còn đến lúc này, ngay cả bản thân y vẫn chưa hiểu được tình cảm mà mình dành cho nàng ấy rốt cuộc có phải là yêu hay không...

Sở Hà nhìn vị đề đề ngốc của mình khẽ cười. Trao lại bức thư kia cho Sở Tuân lòng hắn cũng trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Nhìn dáng vẻ kia của Sở Tuân, trong mắt hắn cũng chẳng khác mấy so với thằng nhóc thường tranh miếng bánh quế hoa năm xưa.

Nhưng có thể thời gian đã thay đổi tất cả, Sở gia không còn, ngôi nhà khi xưa đã không còn. Cả Sở Tuân và hắn đều chẳng thể làm chàng thiếu niên đơn thuần nhiệt huyết năm ấy nữa.

Ngay bây giờ đến chuyện sống tiếp từng ngày với trái tim đang gỉ máu khi cũng là một điều khóc khăn với hắn. Đến cuối cùng hắn lại muốn làm đôi uyên ương số khổ mà có thể tìm lại Lạc Nhi nơi nào đó dưới âm gian.

Sở Hà đưa tay chờ những bông tuyết trắng rơi. Đôi mắt u sầu đẫm lệ nhìn về một hướng xa xâm nào đó. Hắn lấy từ trong tay áo một viên đan dược nhìn một lượt cảnh vật vườn đào rồi dứt khoát nuốc vào bụng.

Đến lúc Sở Tuân hiểu ra mọi chuyện thì có lẽ đã quá muộn màng. Viên thuốc khi đã nuốc vào bụng chẳng quá ba khắc sau Sở Hà phun ra ngụm máu thẫm giữa làn tuyết trắng.

Viên thuốc vừa này hắn uống chính là Vạn Cổ độc, một khi đã uống vào không quá ba khắc lục phủ ngũ tạng sẽ như nóng cháy. Từ trước tới nay cũng chưa ai tìm ra thuốc giải.

Sở Hà dùng cách này để ở cạnh Lạc Nhi cũng khiến lòng người đau xót thay.

Sở Tuân vội chạy đến dỡ lấy thân thể đã phát độc của Sở Hà mà ngậm ngùi chua sót. Trong mắt y Sở Hà chính là vị quân tử có lý tưởng lẫn trí óc to lớn nhưng y lại không ngờ đến cuối cùng Sở Hà lại có thể chết vì tình yêu mới một nữ tử.

Sở Hà nhìn Sở Tuân lại khẽ dùng chút hơi tàn cuối cùng mà dặn dò

"Sở Tuân đệ phải nhớ lời này hôm nay của ta, nếu đệ thật lòng yêu Vân Nhiên thì đừng để cô ấy vụt mất. Tình yêu chân thành một kiếp người khó mà cầu được. Đừng để như ta đến cuối cùng hối hận cũng đã muộn màng"

"Sở Hà, đến lúc này huynh còn lo cho ta. Huynh...huynh thật ngốc"

Giọng Sở Tuân nghẹn lại nức nở mà khóc. Sở Hà chính là người thân cuối cùng còn lại trên đời này cửa y, y đã mất đi phụ mẫu mất đi mẫu thân, đến cuối cùng người huynh trưởng mà y yêu thương lại tự vận mà chết.

Nỗi đau mất đi người thân đã ám ảnh Sở Tuân suốt bảy năm nay. Không ngờ hôm nay cảnh tượng này lại lần nữa xuất hiện trước mắt. Thử hỏi trời cao là cố ý an bài số phận nghiệt ngã chăng.

Sở Hà trong vòng tay của người đệ đệ nhìn lại hết thảy cảnh tượng xung quanh. Cái hương đào nhè nhẹ xộc qua khoan mũi.

Từng luồng kí ức hết thảy ùa về tựa như thước phim chiếu rọi đời này của hắn. Những cảnh tượng thời niên thiếu ở Sở gia hay cảnh cùng Lạc nhi thề ước dưới trăng cứ thể trôi lại

Hắn đưa bàn tay chạm vào hư không miệng lấp bấp dùng chút hơi tàn nói

"Lạc nhi, ta đến tìm nàng đây"