Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 96





Thương Chân Tử nhíu mày, nhìn cô bé đi vào cuối cùng. "Đó là ai? Người ta chọn đâu?"

Đạo diễn chương trình nhìn theo tầm mắt hắn, cuối cùng nhìn thấy một thí sinh nữ xinh đẹp thoạt nhìn chỉ khoảng 10 tuổi, mặc từ đầu đến chân theo phong cách Gothic Lolita, một tay cầm dù đen, một tay ôm búp bê gỗ xinh đẹp cùng diện phong cách y đúc.

"Cô bé..." Đạo diễn nhìn chăm chú một lúc lâu, tựa như cũng tự hỏi đó là ai.

Ninh Tước nhìn tiểu loli đáng yêu cười cười, "Cô bé này mà gặp trợ lý Thân chắc có nhiều chuyện tám lắm đây, hai người đều thích búp bê gỗ mà." Hắn nói xong, không thấy Lục Chỉ đáp lại, vì thế cúi đầu nhìn cậu, lại thấy cậu nhìn chằm chằm tiểu loli kia vẻ suy ngẫm.

"A! Tôi nhớ rồi." Đạo diễn bừng tỉnh hét to một tiếng, còn tự giễu cười cười, "Xem trí nhớ của tôi này, tôi nhớ ra rồi."

Đạo diễn nói với Thương Chân Tử, "Một thí sinh ngài chọn khi đến trường quay đột nhiên bị bệnh phải nhập viện, liền đề cử một người quen của hắn, chính là cô bé xinh xắn này, đến thay."

"Tôi thấy cô bé lớn lên xinh xắn, trang điểm cũng thời thượng, hơn nữa tuổi nhỏ như vậy đã hiểu biết lĩnh vực phong thuỷ cũng là một điểm thu hút khán giả, cho nên mới đồng ý. Bởi vì chuyện mới phát sinh nên chưa kịp báo với Lục đại sư và ngài, thật xin lỗi." Đạo diễn biểu hiện động tác cáo lỗi với hai người.

Thương Chân Tử nhíu mày, "Với thí sinh được chọn, nếu hắn không tới thì mất suất, làm sao có chuyện đột nhiên đổi người, vậy những thí sinh tham gia sơ tuyển sẽ nghĩ thế nào, khán giả lại sẽ nghĩ thế nào."

Đáy mắt đạo diễn hiện lên tia mê man, rất nhanh đã khôi phục lại thanh tỉnh, vội không ngừng xin lỗi, "A, thật xin lỗi đại sư, là tôi suy xét không chu toàn."

Thương Chân Tử còn muốn nói thêm, "Hơn nữa, những chuyện quái dị vòng này sẽ rất nhiều, anh đã quên Mục......"

Hắn còn chưa dứt lời, thấy Lục Chỉ kéo kéo tay áo hắn, ngăn cản hắn nói tiếp, "Đạo diễn cũng có chỗ khó xử." Lục Chỉ cười cười.

Thương Chân Tử thấy cậu mở miệng, lập tức không nổi giận nữa, nói, "Vâng, sư phụ."

Đạo diễn vô cùng cảm kích, "Cảm ơn Lục đại sư thông cảm."

"Đúng rồi." Lục Chỉ cười nói, "Đạo diễn, chương trình này là quay trước hay là livestream? Có biên tập cắt nối không?"

"Là quay trước, sẽ có cắt nối biên tập." Đạo diễn vội đáp.

"À à, vậy là tốt rồi, đến lúc đó biên tập một chút, hẳn sẽ không gây tranh luận quá lớn, vẫn nên bắt đầu quay trước đã." Lục Chỉ không nói rõ nhưng đạo diễn và Thương Chân Tử đều nghe hiểu ẩn ý của cậu.

"Đúng vậy, lúc biên tập cắt bỏ không phải được rồi sao." Đạo diễn cười hắc hắc.

"Vâng, sư phụ nói đúng, đến lúc đó cắt hết cảnh của cô ta, trước tiên quay chương trình đã." Thương Chân Tử phụ hoạ, nhìn thời gian quả thật không còn sớm nữa.

"Đúng rồi, còn có chuyện này." Lục Chỉ nói với đạo diễn, "Lúc quay chương trình, vì đảm bảo mọi người có thể tập trung, đừng để bất kỳ ai đi vào trường quay, cũng đừng để bất kỳ ai đi ra khỏi trường quay, nếu có người cấp thiết phải đi vào, vậy đi vào bằng cửa sau, cũng đừng để người đó đi được ra ngoài."

Đạo diễn chương trình giật mình, Lục Chỉ khẽ cười với hắn, hắn lơ lơ mơ mơ, "Được, được, Lục đại sư cứ yên tâm."

"Sư phụ." Thương Chân Tử liếc nhìn đạo diễn, lại nhìn sang Lục Chỉ.

Lục Chỉ gật đầu, không nói gì thêm nhưng Thương Chân Tử lập tức thầm hiểu, chỉ không nói ra mà thôi. Lục Chỉ nhìn sang tiểu loli, cô bé nghiêng đầu ôm búp bê gỗ nhìn khắp nơi, giống một em bé mới sinh, đôi mắt sáng ngời như gương, nhìn khắp xung quanh, ngập tràn tò mò với thế giới rộng lớn. Ánh mắt cô bé dừng trên người Lục Chỉ, đôi mắt bỗng nhiên sáng bừng, giống như nhìn thấy em búp bê xinh đẹp nhất, làm cô bé yêu thích nhất.

Cô bé thấy Lục Chỉ cũng nhìn mình, lắc lắc đầu, cầm cánh tay búp bê vẽ một hình trái tim thật lớn, vô cùng nghịch ngợm đáng yêu, dùng khẩu hình nói với Lục Chỉ: "Anh trai nhỏ thật xinh đẹp, ái ni ~" (Sr, dạo này bị nghiện Tỷ tỷ đạp sóng rẽ gió 3=))))) Mấy picks của t đều xuất đạo thành công, vui quá xá vui!!!!! )

Lục Chỉ ôn nhu cười với cô bé, dùng tay vẽ hình trái tim còn to hơn, "Em cũng rất đáng yêu."

Tiểu loli nhận được trái tim, cười rung cả vai, đáng yêu đến mức khiến mấy thí sinh đứng bên cạnh cũng phải nhìn cô bé thêm vài lần.

"Cô bé này thật đáng yêu, bé dễ thương, khẳng định lúc nhỏ cưng còn đáng yêu hơn vậy nhiều."

Ninh Tước cười cười, còn may cô bé mới chỉ 10 tuổi, bằng không Nam Thừa Phong mà nhìn thấy Lục Chỉ bắn tim cho cô bé, phỏng chừng bể giấm chua không còn được nguyên vẹn nữa rồi.

"Đúng vậy, 'cô bé' thật đáng yêu." Lục Chỉ mỉm cười đáp lại một câu.

Ninh Tước nghe thấy những lời này, hơi nhíu mày, lại không nói thêm gì.

"Chúng ta đoán xem sau tấm màn trên sân khấu là những vị khách mời nào nào?" MC cười nói, "Nghe nói có ngôi sao đang nổi đình nổi đám, nhưng mà, không biết các vị đại sư có ai hiểu biết về minh tinh không?"

Lục Chỉ lắc lắc đầu, thế giới ảo quen một đống, thế giới thật đúng là một mống cũng không.

Thương Chân Tử cười cười, "Khi làm việc có tiếp xúc mấy người, nhưng không quá quen thuộc."

Ninh Tước hơi cong môi, "Theo đuổi tôi thì không ít, nhưng chịu, không nhớ tên, nhìn mặt thì chắc nhớ."

Một câu nói ra làm Lục Chỉ và Thương Chân Tử cùng nhìn sang, MC phụt cười, "Ninh tiên sinh đẹp trai như vậy, được theo đuổi cũng là bình thường."

"Đúng vậy mà." Ninh Tước đắc ý nhướng mi.

"Ha?" Lục Chỉ cười cười, "Đúng không? Có lần nào đó ai đó nài Cửu gia cười một cái ấy nhỉ?"

"Ai? Ai dzợ? Ai thế? Bé dễ thương không nên như vậy nha." Ninh Tước bất đắc dĩ cười, "Tôi chỉ đùa chút điều tiết không khí thôi mà."

"Anh sợ Cửu gia à?" Lục Chỉ chỉ chỉ hắn.

"Tôi mà sợ á? Ninh Tước cười nhạo một tiếng, "Bé dễ thương, hẳn cưng không biết, lần nào đi chung cũng là em ấy ăn mệt đấy."

"Vậy á." Lục Chỉ kinh ngạc che miệng, bỗng nhiên cậu ngẩng đầu nhìn ra phía sau hắn, "Cửu gia, sao anh lại tới đây!"

Ninh Tước vừa nghe, lập tức xoay người, khẩn trương quét một lượt phía sau. Ngoài trừ nhân viên công tác, làm gì có chút hơi Cửu gia nào.

Ninh Tước nhướng mày xoay người lại, Lục Chỉ nhún vai, "Ui cha, nhìn không ra nha, anh cũng ít bị quản quá hì."

Ninh Tước mím môi, xấu hổ cười trừ, "Là tôi bao dung em ấy."

Lục Chỉ gật đầu, giống như đồng ý với hắn mới làm hắn cảm thấy thoải mái hơn tí, xong cậu lại ném ra một câu xiên thấu tim gan phèo phổi, "Đợi theo đuổi được người ta đã rồi nói tiếp."

Ninh Tước hít một hơi sâu, bé dễ thương thật là! Học ai không học lại đi học cái thói độc miệng của Nam Thừa Phong.

Thương Chân Tử nhìn Ninh Tước, kinh ngạc nói, "Anh muốn theo đuổi Cửu gia?"

Ninh Tước cười cười, cũng chưa nói phải hay không. "Đúng rồi, anh là bạn của Cửu gia đúng không?" Ninh Tước sờ sờ cằm mỉm cười nói, "Có kiến nghị gì không?"

Thương Chân Tử gật đầu, chắp tay với hắn, "Kiến nghị thì không, chỉ có một tiếng bội phục: Dũng sĩ."

Ninh Tước lại hít sâu một hơi, "Cửu gia rất được mà, đối xử với bé dễ thương ôn nhu lắm."

Thương Chân Tử cúi đầu xem kịch bản chương trình, tuỳ ý quăng lại một câu, "Chính anh cũng nói là đối xử với sư phụ mà, anh là sư phụ à?"

Ninh Tước mím môi, đúng là không nên ló đầu lộ diện mà, một đám đều "chơi" trực diện hự hự hự vậy chời.

Nhóm người nói nói cười cười, sau tấm màn trên sân khấu là một khu vực kín, đặt 3 cái ghế dựa lớn, trước mỗi ghế là màn hình để người có thể ngồi xem quan sát toàn cảnh bên ngoài.

"Chị Doanh Doanh, chị nhìn mấy phong thuỷ sư đó đi, trang phục trang điểm các loại lố lăng, hề vãi chưởng." Vu Tư Điềm nói với Trịnh Doanh Doanh. Cô nàng nhìn Sầm ảnh đế ngồi bên cạnh Trịnh Doanh Doanh, nghĩ nghĩ rồi vẫn không dám bắt chuyện với hắn.

Trịnh Doanh Doanh chào hỏi với Sầm ảnh đế, sau đó ngồi xuống ghế bên trong. Vì sao cô nàng lại ngồi vị trí trung tâm, thật ra là do Sầm ảnh đế chọn ngồi cuối cùng. Đây cũng chẳng phải nể mặt gì cô cả, cô nào dám so mặt mũi với Sầm ảnh đế, là do người ta nhất quyết yêu cầu mà thôi. Cô không dám truy hỏi nguyên nhân của Sầm ảnh đế, ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe thấy Vu Tư Điềm nói cũng nhìn lên màn hình, nhìn thí sinh và giám khảo.

"Chị Doanh Doanh, chị nhìn người này đi, có phải đi nhầm trường quay không vậy trời, lại còn tết tóc, nhìn kiểu gì cũng thấy 'Hip hop nơi Hoa Quốc' không à." Vu Tư Điềm cười trộm.

"Kỳ nhân dị sĩ nhìn chung đều sẽ có nét độc đáo." Sầm ảnh đế cười cười.

Vu Tư Điềm không nghĩ sẽ được Sầm ảnh đế đáp lời, vội cười phụ hoạ nói, "Đúng, đúng."

Ánh mắt Sầm ảnh đế đảo quanh các thí sinh, quan sát rất cẩn thận, giống như hắn mới là phong thuỷ sư biết xem tướng.

Vu Tư Điềm nhìn lén Sầm ảnh đế, kéo kéo tay áo Trịnh Doanh Doanh, ghé lại nói nhỏ bên tai cô, "Chị Doanh Doanh, chị nói xem Sầm ảnh đế rất ít tham gia tống nghệ, sao giờ lại tham gia chương trình nhỉ? Lại còn không phải loại chương trình xoay quanh anh ấy nữa."

Trịnh Doanh Doanh gõ cô nàng một cái, nhắc nhở cô không được tuỳ tiện nghị luận chuyện Sầm ảnh đế. "Vậy sao em lại tới đây."

"Để đoán mệnh á chị?" Vẻ mặt Vu Tư Điềm ra chiều đương nhiên, "Chị Doanh Doanh thì sao?"

Ánh mắt Trịnh Doanh Doanh bỗng nhiên ảm đạm đi một chút, lại điều chỉnh biểu tình, "Cũng giống em thôi, muốn xem mệnh thế nào."

Một câu cuối cùng, cô nói đầy vẻ ý vị thâm trường, Vu Tư Điềm muốn hỏi thêm liền bị cô gõ thêm cái nữa, "Bớt nhiều lời, đứng quấy rầy Sầm ảnh đế."

Vu Tư Điềm lập tức ngậm miệng. Sầm ảnh đế lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, đương nhiên dễ gợi người khác nghi ngờ, dù sao địa vị hắn nằm đó, tại sao lại tham gia một chương trình như này. Nhưng chỉ có hắn biết, hắn là đang muốn tìm một phong thuỷ sư, phong thuỷ sư mạnh nhất, có lẽ chỉ có người đó mới giải quyết được rắc rối của hắn.

Ánh mắt hắn tỉ mỉ đánh giá các thí sinh một lần, con ngươi hơi rụt rụt, hắn chú ý thấy các thí sinh ở đây đều tập trung nhìn về một người, kể cả giám khảo như Thương Chân Tử và đạo diễn chương trình, MC rồi nhân viên, v.v. nhìn như ai cũng làm việc của mình, nhưng đối với người kia đều như thiên lôi sai đâu đánh đó, nguyện ý làm việc cho cậu. Ánh mắt sùng bái của bọn họ rõ mồn một, giống như sợ làm gì sai sẽ để lại ấn tượng xấu với người đó, cẩn thận lại càng cẩn thận, tự nhiên hiệu suất công việc cũng cao hơn.

Rõ ràng là quyền lực của một đạo diễn chương trình, giờ lại xuất hiện trên người một thiếu niên xa lạ. Ánh mắt Sầm ảnh để dừng lại trên người cậu, ngoại hình xinh đẹp đáng yêu hấp dẫn mọi ánh nhìn, ngay cả một người ăn dầm nằm dề trong giới giải trí, đã quá quen với đủ loại hoa thơm cỏ lạ, cũng phải khen ngợi ngoại hình của cậu. Nhưng điều khiến hắn càng để ý hơn không phải là ngoại hình, mà là khí chất của cậu ấy. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng hắn lại có thể cảm giác được đằng sau những cử chỉ đầy tính trẻ con kia là một cảm giác thần bí bao trùm.

Sầm ảnh đế không khỏi tò mò về cậu, "Trịnh Doanh Doanh, cô biết cậu ấy là ai không?"

Trịnh Doanh Doanh nghe Sầm ảnh đế nhắc đến tên mình, lập tức thẳng sống lưng, quy quy củ củ nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, hơi sửng sốt.

"Cô biết?" Sầm ảnh đế hỏi.

"Từng gặp qua." Trịnh Doanh Doanh xấu hổ cười cười, "Cậu ấy là giám khảo lần này, mọi người đều gọi là Lục đại sư."

Sầm ảnh đế gật đầu, "Cậu ta là phong thuỷ sư? Năng lực thế nào?"

Trịnh Doanh Doanh thấy Lục Chỉ thì nhớ tới chuyên chê cười ngoài hành lang, không muốn nói thêm cũng không dám qua loa lấy lệ với Sầm ảnh đế, cười cười: "Không biết, nhưng cậu ấy rất thân với Nam tổng và Cửu gia, có người nói cậu ấy đi cửa sau không có bản lĩnh gì, còn cụ thể có phải vậy không, thật sự tôi cũng không rõ lắm."

Vu Tư Điềm phụ hoạ, "Đúng vậy, ngày hôm qua trên hành lang tôi còn nghe được một thí sinh bị loại không phục mà tức khóc, nói cậu ta đi cửa sau, cái gì cũng không thèm nhìn đã loại cô ta."

"Anh xem, đạo diễn đều nghe cậu ta răm rắp, còn không phải có chống lưng cứng à." Vu Từ Điềm vì nắm cơ hội, cố ý nhiều thêm mấy lời trước mặt Sầm ảnh đế.

Kết quả nói xong Sầm ảnh đế chỉ nhìn chằm chằm màn hình trước mặt một lúc lâu không biết nghĩ cái gì, cô chỉ có thể xấu hổ ngậm miệng.

Sầm ảnh đế nhìn Lục Chỉ, biết cậu có quan hệ với Nam tổng và Cửu gia, trong lòng không khỏi mất mát, ánh mắt chuyển sang các thí sinh.

"A! Anh chị có phát hiện không? Thí sinh kia nhìn quen thật?" Vu Tư Điềm kinh ngạc nói.

"A?" Trịnh Doanh Doanh nhìn theo hướng cô nàng chỉ, hai mắt sáng rực, "Đẹp trai nha." Không biết gia cảnh thế nào?!

"Chị không biết à? Mộ Ly đó, trước kia từng quay chung một bộ với chúng ta, đang quay êm đẹp thì bị một tên diễn viễn nhỏ ôm vốn vào đoàn đoạt vai." Vu Tư Điềm nói.

"Không nhớ rõ." Trịnh Doanh Doanh nghe thấy là hạng vô danh tiểu tốt, lập tức mất hứng, thời buổi này muốn tìm người vừa đẹp vừa giàu sao khó quá trời.

"Ha? Không nghĩ tới hắn còn biết phong thuỷ, hay là cố ý đu bám, muốn nổi đến điên rồi à." Vu Tư Điềm bĩu môi, không phải cô phỏng đoán ác ý, nhưng lăn lộn trong giới giải trí lâu nay, được diện kiến thật quá đủ các loại thủ đoạn, cô lại thích ăn dưa, dần dần cũng bị ảnh hưởng suy nghĩ, hình thành thói quen chưa gì đã sinh phỏng đoán ác ý với người khác. Cô biết vậy là không đúng, nhưng cô chỉ có thể đảm bảo bản thân không đi hại người, lại không ý thức được đôi khi tin đồn cũng là một loại tổn thương.

"Đừng nói như vậy." Trịnh Doanh Doanh nhíu mày, cô cũng từng bị rất nhiều người có kim chủ mang vốn vào đoàn cướp vai, đồng cảm với Mộ Ly, nên không muốn nghe Vu Tư Điềm nói như vậy.

"Buổi quay bắt đầu!" Đạo diễn chương trình hô lớn, cắt ngang suy nghĩ của bọn họ.

"Hoan nghênh mọi người tham gia Cuộc thi Phong thuỷ Hoa Quốc, sau vòng sơ tuyển chúng tôi chọn ra được 12 thí sinh, hiện tại chính thức bắt đầu bước vào vòng hai." MC mỉm cười thông báo lộ trình chương trình.

"Phần thứ nhất, mời 12 thí sinh viết ra sau tấm màn này có bao nhiêu người?"

"Xin viết đáp án lên bảng con, các vị giám khảo sẽ dựa trên độ chính xác để chọn người được thăng cấp."

"Mỗi giám khảo chỉ có thể chọn ra 3 thí sinh mình thích nhất để cho phiếu, cuối cùng 4 thí sinh có tổng điểm thấp nhất sẽ bị đào thải, 8 người còn lại sẽ bước vào vòng 3 - thi đấu ngoại cảnh."

MC nói xong, bổ sung: "Chú ý, vòng này chỉ cần nói ra tổng cộng bao nhiêu người, bất kể nam nữ, cho dù nhìn ra được là ai cũng không được viết ra thân phận cùng đặc điểm nhận diện."

Cô nói xong, các thí sinh đua nhau gật đầu.

Lục Chỉ dừng lại nhìn tấm màn mấy giây, quay sang nhìn Thương Chân Tử nói, "Anh cũng thử xem xem?"

Thương Chân Tử đang cúi đầu xem kịch bản, nghe thấy Lục Chỉ nói, cười cười, "Sư phụ, trên này có viết mà, 3 ngôi sao."

Lục Chỉ nghe hắn nói thế, không hỏi tiếp nữa. Thương Chân Tử cân nhắc, trên lĩnh vực phong thuỷ, lời Lục Chỉ nói đương nhiên có đạo lý của cậu, vì thế hắn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn lên tấm màn. Rất nhanh, hắn trừng lớn hai mắt, thoáng kinh ngạc, lại nhìn sang Lục Chỉ, Lục Chỉ gật đầu, đứng dậy đi đến hàng ghế các thí sinh.

"Lục đại sư tự mình tới kiểm tra các thí sinh à." MC tuỳ cơ ứng biến.

Các thí sinh nghe nói Lục Chỉ muốn xem đáp án, lập tức căng cứng cả người, thậm cho có người viết xong còn lấy đạo cụ ra kiểm tra lại đáp án một lần, sợ viết sai sẽ để lại ấn tượng không tốt với Lục Chỉ. Có người còn cố ý viết thêm vài câu lý giải, ý đồ chiếm được hảo cảm của cậu. Lục Chỉ mỉm cười, tay chắp sau lưng, giống như ông giáo nhỏ đang đi kiểm tra quá trình thi cử của học trò, mà đám học trò này ngoại trừ cô bé kia, thoạt nhìn đều lớn hơn cậu không ít, thế mà lại cung cung kính kính với cậu. Cảnh này thật có ý tứ, Ninh Tước thấy vậy không nhịn được cười.

Sầm ảnh đế cũng cảm giác được sự khác lạ, nhưng trong lòng vẫn còn phảng phất cảm xúc mất mát. Hắn cho rằng cao thủ giới phong thuỷ hẳn sẽ không màn sự đời, khinh thường đeo bám người quyền quý, hiện giờ nhìn thấy bọn họ sùng kính Lục Chỉ như học sinh thấy thầy giáo, không ngờ bọn họ cũng biết diễn, hiển nhiên không phải là cao thủ chân chính, chỉ sợ là diễn viên tổ chương trình tìm tới thôi. Hắn sờ sờ bình nhỏ trên vòng tay, biết lần này mình đến một chuyến công cốc rồi.

Lục Chỉ xem một lượt đáp án của các thí sinh, nhìn ai cũng cười một cái khích lệ, làm bọn họ cũng bớt được không ít khẩn trương. Lục Chỉ đi đến trước mặt Mộ Ly, nhìn đáp án của hắn, hơi nhíu mày, thế nhưng đè tay hắn lại, giúp hắn lau đi đáp án.

Mộ Ly ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Lục Chỉ trả lại cho hắn một ánh mắt thâm sâu, "Già néo đứt dây, hạ bút lưu tình."

Mộ Ly nhìn như chẳng ăn nhập gì không khí nơi đây, gật gật đầu, sửa lại đáp án. Thí sinh khác thấy vậy lập tức bất mãn. Một tên diễn viên như Mộ Ly cái gì cũng chẳng biết chẳng hiểu, chiếm chỗ đã đành, thế mà còn viết sai rồi nhận được chỉ điểm của Lục Chỉ. Đây là Lục Chỉ đó, một câu cũng có thể giúp phá vỡ bình cảnh, không khác gì báu vật vô giá. Thế mà Mộ Ly lại nhận được một câu chỉ điểm, điều này làm bọn họ quả thật ghen ghét không thôi, lại càng không có nổi hảo cảm với Mộ Ly.

Sau khi các thí sinh viết xong, MC dẫn chương trình để từng người theo thứ tự công bố đáp án. Người đầu tiên là tiểu loli, trên bảng viết 3 người, hai nữ một nam. Cô bé tươi cười thiên chân vô hại, búp bê gỗ trong ngực cũng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa đáp án cũng chính xác làm MC thiếu chút nữa nhịn không được muốn nói thêm với cô bé đôi ba câu. Nhưng cô biết phần của tiểu loli sẽ bị cắt, nói thêm cũng chỉ phí băng, sợ làm đạo diễn không vui nên mới nhịn không nói ra.

Người thứ hai tên là Lý Phục, là người đầu tiên trong số 4 thí sinh bổ sung, đáp án của hắn cũng là 3 người, hai nữ 1 nam. MC gật đầu, nhìn sang thí sinh vị trí thứ ba và thứ tư, cũng thuộc nhóm thí sinh bổ sung. Đáp án bọn họ đưa ra đều giống nhau, 3 người 2 nữ 1 nam.

MC đi đến trước mặt thí sinh thứ 5, "Thí sinh này tên Thuỷ Văn Hiên, là một chiêm hầu sư, cũng viết 3 người 2 nữ 1 nam, nhưng có bổ sung một câu, những cái khác chưa xác định được, đây là ý gì chứ, ha ha."

Sầm ảnh đế, Trịnh Doanh Doanh và Vu Tư Điềm ngồi sau màn gật đầu.

"Rất lợi hại nha, vậy mà nhìn ra được." Vu Tư Điềm cười nói.

"Không biết có phải tổ chương trình sắp xếp không nữa?" Trịnh Doanh Doanh có chút nghi hoặc.

Sầm ảnh đế không nói chuyện, nhưng nhìn biểu tình, hiển nhiên cũng có hoài nghi.

Tới thí sinh thứ 6 Tiền Vận, MC có ấn tượng với hắn, vì hắn là người đầu tiên trong nhóm phong thuỷ sư nghi ngờ Lục Chỉ bị cậu dạy dỗ một trận.

"Thí sinh này viết......" MC nhìn đáp án, hơi nhíu mày, "Sao lại viết 6 người? 4 nữ, 2 nam?"

Lại nhìn đến thí sinh Thành Từ kế tiếp, cũng viết 6 người, 4 nữ 2 nam. MC nhìn qua tấm màn, cô nhớ rõ đáp án đúng phải là 3 người mới phải chứ?

Vu Tư Điềm, Trinh Doanh Doanh, cùng Sầm ảnh đế nhìn màn hình đều không tự chủ mà nhíu mày. Vu Tư Điềm cảm thấy cơ thể hơi lành lạnh, điều chỉnh dáng ngồi, còn nhìn quanh nhìn quất, miễn cường cười cười, "Nào có 6 người đâu, không phải chỉ có mình 3 chúng ta thôi à."

"Tổ chương trình định chơi trò huyền ảo đây mà." Sầm ảnh đế nhẹ giọng trấn an.

"Sầm ảnh đế nói đúng." Trịnh Doanh Doanh cũng cảm thấy không được tự nhiên nhưng cô cũng không sợ quỷ quái linh tinh, cho nên không cảm thấy quá kinh hách.

MC nhìn đạo diễn, đạo diễn nhìn sang Ninh Tước cười nói, "Quả thật có 6 người, có 3 người nữa ngồi phía sau khách mời, vậy mà cũng bị những phong thuỷ sư này nhìn thấu, ai cũng không biết chuyện này đâu."

Ninh Tước gật đầu, năng lực của những phong thuỷ sư này không tầm thường, phỏng chừng có thể nhìn thấy manh mối trên bất kỳ ai, không tiết lộ rộng rãi cũng là để đảm bảo tính công chính của chương trình.

MC thấy đạo diễn ra hiệu yên tâm, bừng tỉnh hiểu ra, té ra còn có sắp xếp khác, nên cũng yên lòng hơn chút, dù sao đạo diễn cũng sợ ma hơn cô nhiều.

"Thí sinh tiếp theo Hoàng Phượng, cô viết 7 người, 4 nữ 2 nam 1... linh thể?" MC hít một hơi thật sâu, lại lần nữa nhìn sang đạo diễn.

Đạo diễn trừng lớn mắt, "Là ý gì? Linh thể là cái gì? Tôi chỉ sắp xếp 6 người thôi mà."

Ninh Tước rũ mắt, "Nếu tôi đoán không nhầm, linh thể đại khái là quỷ nhỉ."

Đạo diễn kinh ngạc thở dốc, lập tức nhìn sang Lục Chỉ, thấy thần sắc cậu không thay đổi, vẫn bình tĩnh mỉm cười như cũ, mới thoáng yên tâm.

"Đừng sợ, bọn họ nói chưa chắc đã đúng, chờ nghe bé dễ thương đã."

"Đúng đúng đúng, lời của Lục đại sư mới quan trọng." Đạo diễn nhẹ nhàng thở ra.

"Thí sinh tiếp theo, giải mộng sư Lộ Hoằng Nhã, cô ấy cũng viết là 7 người, 4 nữ, 2 nam, 1 phi nhân loại."

"Thí sinh Xích Tiêu Tử viết... 8 người!" MC tựa như há miệng mắc quai, "4 nữ, 2 nam, 1 linh thể, cảm giác hơi mờ mờ hình như còn 1 linh thể nữa."

"Phá huyễn sư Phong Thương Hải cũng viết 8 người, 4 nữ, 2 nam, 2 phi nhân loại." MC cảm thấy giọng mình run run lắm rồi, may mà dựa vào vẻ tươi cười của Lục Chỉ mới chống đỡ nổi.

"Yên tâm, có tôi ở đây." Lục Chỉ dùng khẩu hình cổ vũ MC. Hàn ý trên người MC cuối cùng cũng giảm đáng kể.

"Thí sinh cuối cùng, Mộ Ly, anh ấy viết chính là...... 10?!" MC kinh hãi, trong chớp mắt, tất cả thí sinh cũng quay sang tập trung nhìn Mộ Ly.

Vu Tư Điềm ngồi sau màn suýt chút nữa ngồi không nổi nữa, chà chà cánh tay, bất chấp hình ảnh ngọc nữ, co ro hai chân lên ghế. "Chị Doanh Doanh, đây... đây là ý gì? Ở chỗ này nhiều quỷ vậy à?" Cô nàng xoay đàu nhìn bốn phía, cái gì cũng không thấy mà, nhưng đúng là cảm thấy càng lúc càng lạnh.

Trịnh Doanh Doanh cũng nuốt nuốt nước miếng, "Nơi này rộng thế này, cũng có thể a......"

Duy chỉ có Sầm ảnh đế là nhíu mày, chuyên chú nhìn chằm chằm dàn thí sinh bên ngoài.

"10 cái đâu ra vậy?" Xích Tiêu Tử và Phong Thương Hải trao đổi, "Anh nhìn thấy không?"

"Không có, có 8 à, 6 người, 2 hồn thể hẳn là quỷ."

"Tôi cũng vậy, nhưng quỷ này là sao vậy? Tổ chương trình sắp xếp à?"

"Không thể nào, tổ chương trình trâu vậy á?" Phong Thương Hải nhướng mày.

"Tôi thấy chắc hắn viết đại thôi, một diễn viên sao hiểu phong thuỷ được, đoán chừng viết đại gây chú ý thôi, người giới giải trí bọn họ hiểu nhất ba cái trò này." Một số thí sinh khác châu đầu ghé tai.

Thương Chân Tử suy nghĩ gì đó, nhìn sang Lục Chỉ, "Sư phụ, Mộ Ly có năng lực đó, vừa nãy ngài cản hắn gì vậy ạ?"

Lục Chỉ hơi mỉm cười chỉ chỉ bảng đáp án của Mộ Ly. Thương Chân Tử nhìn xuyên màn hình nhìn kỹ tấm bảng; bên kia, cũng có một ánh mắt cũng đang nhìn chằm chằm. Trên tấm bảng chỗ Lục Chỉ lúc nãy xoá đi, mơ hồ thấy được con số ban đầu là: 11.

Thương Chân Tử hít sâu một hơi, toàn thân lạnh toát.

Một ánh mắt khác ngập tràn âm hiểm trầm trầm, lộ ra tử khí nồng đậm.

chapter content



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!