Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 147





Nhóm người xoay vòng trong phòng tư liệu, đều nói không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.

Đạo diễn chương trình hỏi, "Lục đại sư, ngài nhìn ra điều gì không ạ?"

"Chờ xem xong những nơi khác trong trường rồi nói sau." Lục Chỉ nói.

Đạo diễn gật đầu, "Vậy xin nhờ chủ nhiệm trước tiên đưa chúng tôi đến hết những nơi khác."

"Được, được, mọi người xin đi cùng tôi." Chủ nhiệm giáo dục nói.

Sau đó bà dẫn đoàn người bắt đầu rời khỏi thư viện, đi xem phòng tự học, kiểm tra các nơi khác một lượt, mới rời khỏi toà nhà thư viện.

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đến con đường nhỏ bên cạnh nhà ăn, ở ngay phía trước thôi, vừa lúc tiện đường." Chủ nhiệm giáo dục giải thích.

Mấy người đi vòng qua nhà ăn đi đến con đường nhỏ. Bên kia con đường là một bức tường cao nhìn không thấy được bên ngoài bức tường là nơi nào. Con đường nhỏ cũng không hẹp, nhưng một tí ti ánh sáng cũng chiếu không tới, vô cùng âm u. Mặc dù là mùa hè cũng làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

"Có muốn tránh nóng ở đây cũng sợ lạnh quá ah." Phong Thương Hải nói, những người khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Chính là nơi này, buổi tối đi từ nhà ăn ra, có học sinh nghe thấy được tiếng giáo viên giảng bài, còn có người nghe thấy tiếng học sinh trả lời, còn có một lần nghe thấy được âm thanh băng cassette kiểm tra nghe tiếng Anh." Chủ nhiệm giáo dục chỉ vào con đường nhỏ nói.

"Nơi này bình thường cũng không có người đi, cơ bản không thể nào có người giảng bài ở đây được." Không cần chủ nhiệm giáo dục giải thích câu này, những người khác cũng tự động tin. Nơi này âm lãnh như vậy, không có việc gì tự nhiên ai lại chạy đến dạy học làm gì.

"Nói như vậy, chuyện đã xảy ra rất nhiều lần? Còn đều là buổi tối?" Ninh Tước hỏi.

"Đúng vậy." Vương Nhạc trả lời, "Bạn học em từng nghe được 1 lần, chỗ này là truyền thuyết vườn trường đầu tiên trong trường tụi em."

Tinh thần Cửu gia vừa mới thoáng bình tĩnh, lại một lần nữa bắt đầu cơn phát lạnh, vừa định dựa gần Lục Chỉ cảm nhận cảm giác an toàn, cơ thể đã bị Ninh Tước ôm chầm.

"Ây da, Cửu caca, nơi này lạnh quá, chúng ta vẫn đừng đi vào thì hơn."

Cửu gia nhìn cuối còn đường nhỏ giống như sẽ có gì đó bất chợt nhảy ra, khoé miệng giật giật, hừ lạnh một tiếng, "Anh sợ?"

Ninh Tước thấy hắn rõ ràng sợ hãi lại còn muốn gồng xô, cười, "Đúng vậy, Cửu caca, tôi sợ quá."

"Vậy được rồi, coi như nể tình bạn của chúng ta, tôi dìu anh đi ra bên ngoài đợi." Cửu gia cố căng mặt, đôi mắt lại sáng bừng lên.

Ninh Tước cười cười, cố ý ôm chặt hắn, "Cửu caca, tôi sợ, em phải bảo vệ tôi đấy."

Cửu gia thấy Ninh Tước còn sợ hơn cả hắn, lòng tự trọng của đàn ông bỗng trở nên dễ chịu hơn nhiều, eo lưng cũng lập tức dựng thẳng hơn hẳn.

"Đây có gì mà phải sợ, người anh em, lát nữa có gì tôi bảo vệ anh."

"Được được." Ninh Tước ôm Cửu gia càng chặt, trong lòng lại muốn bật cười nói Cửu gia nhát gan, không biết ai mới vừa rồi còn sợ đến trắng bệch cả mặt mày thế kia.

"Con đường này thông đến nơi nào?" Xích Tiêu Tử nhìn bên kia đường hỏi.

"Mặt sau là đường cụt, chỉ có tường vây, chất đầy đồ bỏ thôi." Chủ nhiệm giáo dục nói.

Nhóm người nghi ngờ nhìn bà, bà cũng nhìn ra vấn đề của mọi người, tự nhiên đang êm đang đẹp, vì sao lại xuất hiện một ngõ cụt.

"Kỳ thật 10 năm trước trường đã có một đợt tu sửa lớn, vốn ở đây không có nhà ăn, không có tường vây, từ đây đến bên kia tường vây đều là khu dạy học, là khu của học sinh cấp 3." Chủ nhiệm giáo dục nói, "Sau đó mới thay đổi thành nhà ăn và ký túc xá giáo viên."

"Vì sao lại thay đổi?" Ninh Tước hỏi.

"Nghe nói bởi vì xây nhà ăn nên mới phải thay đổi." Chủ nhiệm giáo dục nói.

"Nguyên nhân chính là gì?" Lục Chỉ nhìn bà.

Chủ nhiệm giáo dục biến sắc, "Cậu có ý gì?"

"Từ sắc mặt của cô tôi đã nhìn ra được cô còn chưa nói xong." Lục Chỉ cười cười, còn lại cũng không nhiều lời.

"Chuyện này......" Có vẻ chủ nhiệm giáo dục khá khó xử, "Kỳ thật......" Bà nhìn Vương Nhạc, vỗ lưng cậu nhóc để trấn an cậu đừng sợ.

"Kỳ thật, nguyên nhân chính là vì khu dạy học này không may mắn, đã chết vài người." Trên mặt chủ nhiệm giáo dục rõ ràng đầy vẻ sợ hãi, "Sau đó hiệu trưởng đã thỉnh cao nhân tới, vị đại sư kia nói xây ở đây một khu nhà ăn có thể áp trụ sát khí, không để xảy ra sự cố nữa, hơn nữa những học sinh nhà xa có phản ánh thời gian nghỉ trưa không đủ để về nhà, ở lại thì chuyện ăn uống lại tương đối rắc rối, cho nên nơi này liền chuyển thành nhà ăn."

"Đã chết vài người? Vậy chuyện này từng rất nghiêm trọng nhỉ?" Phong Thương Hải nói.

Chủ nhiệm giáo dục gật đầu, thần sắc còn có chút bi thương.

"Vì sao chết?" Ninh Tước hỏi.

"Đều là tự sát, cụ thể vì sao thì tôi không biết." Chủ nhiệm giáo dục nói.

"Lại là tự sát." Lộ Hoằng Nhã lắc lắc đầu, "Nói là tự sát, làm tôi không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước, kỳ thật lại là bị giết hại."

"Bất quá, thời buổi này, có mấy người là nhẹ nhàng tự sát, còn không phải đều bị bức phải tự sát hay sao." Lộ Hoằng Nhã cảm khái.

Mọi người nghe xong, sắc mặt ai cũng ảm đạm, gật đầu.

"Vậy cô có từng gặp qua mấy học sinh tự sát đó không?" Ninh Tước hỏi chủ nhiệm giáo dục.

"Có gặp, nhưng thời gian qua lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ được dáng vẻ của các em ấy."

Ninh Tước nhìn sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm, quay sang Lục Chỉ ra hiệu mắt. Lục Chỉ gật đầu, cúi đầu nhìn lớp bùn đất giữa bức tường vây và con đường lát đá. Theo lý thuyết, nơi ẩm ướt râm mát sẽ dễ mọc rêu nhất, nhưng nơi này... cậu nhìn con đường kéo dài phía trước, không có lấy một ngọn cỏ.

"Các vị đại sư có nhìn ra ở đây có gì không?" Đạo diễn hỏi.

"Không có, có thể vì là ban ngày, cái gì cũng không cảm giác được." Phong Thương Hải nói.

"Tôi cũng thấy vậy." Xích Tiêu Tử tán thành.

"Đi thôi, đến nơi tiếp theo." Lục Chỉ mở miệng, đạo diễn lập tức nghe theo, đưa đoàn người đến nơi khác.

Đoàn người đi đến dưới khu dạy học, khu dạy học vô cùng an tĩnh, không có lấy một tiếng động.

Đạo diễn nhìn kỹ nền xi măng trước khu dạy học, hỏi Vương Nhạc, "Cháu nói chỗ nào có vết máu?"

"Chỗ này ạ." Vương Nhạc chỉ chỉ mặt đất trước cửa khu dạy học mấy mét, "Vết máu đều xuất hiện vào buổi tối, lúc mới đầu bạn cháu tưởng là nước đổ hoặc có ai đó đổ sơn trên mặt đất, nhưng tới ban ngày, vết máu bỗng nhiên biến mất, sau đó mấy ngày, lại xuất hiện lại vào buổi tối."

"Thậm chí có một buổi tối, trên con đường này xuất hiện cảnh máu chảy thành sông, nhưng cháu không có chứng kiến cảnh đó, nên không rõ cho lắm." Vương Nhạc nói.

"Kỳ quái như vậy?" Phong Thương Hải nói, hắn đi qua đi lại chỗ trong lời kể, những người khác cũng giống như đi đến quan sát xem nơi đó có gì kỳ lạ.

"Mọi người có muốn vào khu dạy học xem không?" Chủ nhiệm giáo dục hỏi.

Đạo diễn nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ đang ngẩng đầu nhìn tầng thượng khu dạy học, nghe thấy những lời này, gật đầu. "Đều phải xem hết."

"Được, mời các vị." Chủ nhiệm giáo dục nói.

Mọi người đi lên lầu, một lèo lên đến tầng 6, đoàn người nhìn dọc theo hành lang ra ngoài lan can, bao quát được toàn cảnh khu bên kia trường học.

"Cầu thang này bị khoá?" Đạo diễn nhìn cánh cửa cầu thang cuối hành lang, hỏi.

"Đúng, đây là cầu thang thông lên sân thượng, đã bị khoá từ rất lâu." Chủ nhiệm giáo dục nói.

"Có thể mở ra không?" Mộ Ly hỏi.

Chủ nhiệm giáo dục gật đầu, mở khoá cầu thang ra cho mọi người, đưa đoàn người lên sân thượng. Đoàn người đứng trên sân thượng nhìn xuống, Nam Thừa Phong và Lục Chỉ đứng ở giữa sân thượng, Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử đứng chỗ lan can gần cổng vào khu dạy học, mà Mộ Ly lại đứng ở lan can bên đối diện.

"Tôi có chú ý một điểm, may mắn là ban ngày mới nhìn thấy được."

"Là gì?" Đạo diễn lập tức hỏi, Phong Thương Hải cũng nhìn sang.

"Ba chỗ có quỷ cậu ta nói, phòng tư liệu, con đường nhỏ bên nhà ăn và nơi này, đều nằm trên một đường thẳng."

Mấy người vừa nghe lập tức chạy tới chỗ Mộ Ly nhìn, quả thật đúng như lời hắn nói, tất cả đều nằm trên một đường thẳng. Phong Thương Hải nhìn sang chủ nhiệm giáo dục.

"Mắt vị đại sư này thật tốt, đúng vậy, 10 năm trước, những nơi này đều là một phần của khu dạy học." Chủ nhiệm giáo dục cười nói, "10 năm trước, khu dạy học cũng không có cao như vậy, chỉ có hai khu, một khu cấp 2, một khu cấp 3."

Mộ Ly gật đầu, Phong Thương Hải nói, "Vậy manh mối trước mắt chính là những nơi phát sinh việc lạ đều liên quan tới khu dạy học cấp 3 10 năm về trước."

"Có vẻ là như vậy." Những thí sinh khác đều tán đồng.

"Chờ trời tối, chương trình sẽ chính thức bắt đầu quay, giờ chúng ta chờ thêm lát nữa đi." Đạo diễn nói.

Những người khác gật đầu, cùng nhau đi xuống lầu, quay lại cửa trường học, nhân viên công tác và tổ quay chụp cũng đi theo, kiên nhẫn chờ trời tối. Rốt cuộc trời cũng chịu tối, tối nay rất đặc biệt, không trăng cũng không sao.

"Đúng là một đêm nguyệt hắc phong cao." Đạo diễn rụt cổ, "Rất thích hợp cho chuyện khủng bố."

Gừa: "Nguyệt hắc phong cao" bắt nguồn từ "Nguyệt hắc sát nhân dạ. Phong cao phóng hoả thiên." Có nghĩa là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phòng hoả." Khi nói tới "nguyệt hắc phong cao", ý chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối), thích hợp làm chuyện xấu.

Nữ MC gật đầu, "Nói thật, nếu không phải chúng ta thỉnh Lục đại sư, tôi tuyệt đối sẽ từ chối chương trình này, nếu không, lá gan tôi dù có lớn cỡ nào cũng đọ không lại."

"Đi thôi, đi đến nơi đầu tiên, phòng tư liệu." Đạo diễn nói.

Đoàn người đi theo sau ông, Vương Nhạc và chủ nghiệm giáo dục cũng đi phía sau.

"Hiện tại đã 10 giờ tối, lần trước em đến cũng vào khoảng giờ này sao?" Lần này chương trình được quay theo phong cách livestream, MC vừa đi vừa giới thiệu ngọn nguồn nhiệm vụ lần này, sau đó phỏng vấn người gửi bài Vương Nhạc.

"Đúng vậy, chính là 10 giờ hơn tí." Vương Nhạc nói.

"Giờ chúng ta đi qua đi, nhìn xem có thể thấy được quái tượng trong lời Vương Nhạc không." Nữ MC nói.

Bước vào cửa thư viện, MC dặn mọi người hạ thấp âm thanh.

"Hình như không nghe thấy gì hết." MC nói, "Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước."

Thời điểm sắp tới gần phòng tư liệu, đoàn người dừng chân.

Sắc mặt MC trắng bệch, "Mọi người nghe đi, thật sự có tiếng khóc đó."

Cửu gia lập tức ôm chặt Ninh Tước, Ninh Tước nhân cơ hội ôm hắn sát hơn, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc, thế mà thật sự có tiếng khóc?

Nhóm người Phong Thương Hải đi nhanh hướng đến phòng tư liệu, Vương Nhạc càng núp kín mít sau lưng chủ nhiệm giáo dục không dám tới gần. Đứng bên ngoài phòng tư liệu, tiếng khóc càng lúc càng lớn, MC sợ tới mức không dám mở cửa, tay các anh quay phim cũng run bần bật. Phong Thương Hải nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ gật đầu, hắn lập tức mở cửa. Hình ảnh bên trong cánh cửa tức khắc khiến mọi người sợ ngây người. Từng dãy kệ sách ban ngày đã không thấy đâu, bên trong bây giờ là ảo cảnh như lớp học bình thường, ngoài cửa sổ phòng học vẫn ban ngày.

"Chuyện này......" MC nói, "Đúng là biến thành phòng học, hiện tại rõ ràng là buổi tối mà."

Phong Thương Hải vừa muốn bước vào phòng học liền bị Lục Chỉ ngăn lại. Phong Thương Hải sửng sốt, Xích Tiêu Tử vỗ vỗ hắn. Hắn nhìn vào trong phòng học, thấy mỗi bàn học đều có học sinh mặc đồng phục, ai ai cũng cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt. Mọi người lập tức nghĩ đến lời kể của Vương Nhạc, bỗng nhiên tim vọt tới cổ, rất sợ những học sinh đó một khi ngẩng đầu lên đều là những gương mặt huyết nhục mơ hồ.

MC, đạo diễn và tổ quay phim sợ tới mức mặt mày trắng bệch, thần sắc các thí sinh nghiêm túc, Lục Chỉ và Nam Thừa Phong mặt không biểu tình, chỉ duy nhất Mộ Ly xoay người nhìn chủ nhiệm giáo dục và Vương Nhạc. Rất nhanh, các học sinh đã ngẩng đầu lên. Tim mọi người lại vọt lên tận cổ họng, chờ mặt các học sinh lộ ra toàn bộ, bọn họ càng thêm kinh hồn khiếp vía, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

MC càng sợ tới mức nói không nên lời, "Chuyện này......"

Đạo diễn cũng cả kinh, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, một số thí sinh lập tức xoay người, nhìn chủ nhiệm giáo dục. Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục trắng không còn chút máu, bởi vì gương mặt lộ ra của những học sinh đó rõ ràng đều giống Vương Nhạc như đúc.

"Sao... sao lại thế này." Đạo diễn sợ tới mức sắp bay cả 6 hồn 7 phách, người kể chuyện lúc trưa chẳng lẽ cơ bản không phải là người?

Cửu gia giấu cả người dính cứng vào lòng Ninh Tước, siết quần áo hắn chặt cứng, "Tía má ơi!"

Cơ thể chủ nhiệm giáo dục vẫn cứng đờ, nuốt nuốt nước miếng.

"Vương Nhạc ở phía sau tôi sao?" Bà hỏi.

"Không có." Lục Chỉ nói.

Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục càng mất đi màu sắc, "Em ấy... khi nào... tôi cũng không biết......"

"Cô ơi cứu con!"

Bỗng nhiên, khuôn mặt của toàn bộ học sinh trong phòng vặn vẹo kêu cứu.

"Là con, Vương Nhạc, con bị nhốt bên trong, cứu con với!"

"Con là Vương Nhạc, cứu con với!"

"Con mới là Vương Nhạc! Cô ơi cứu con với! Vì sao cô không cứu con!"

Nữ MC nhìn thấy cảnh những khuôn mặt học sinh giống nhau kêu cứu với bọn họ, thoạt nhìn đáng thương nhưng đầy đáng sợ, nháy mắt theo bản năng hỏi, "Các đại sư, chuyện này, tình huống này là thế nào?"

"Có vẻ Vương Nhạc bị nhốt bên trong, nói cách khác, trong đó chỉ có một người là Vương Nhạc." Phong Thương Hải phân tích.

"Vậy, vậy làm thế nào?" Chủ nhiệm giáo dục nghe thấy tiếng học sinh kêu cứu, theo bản năng muốn cứu người.

"Nghĩ cách cứu người." Lục Chỉ nói.

"Tôi lên trước." Phong Thương Hải nói.

Quỷ thường dùng ảo giác tác động lên con người, hắn là phá huyễn sư, không chỉ phá ảo thuật của người, cũng có thể phá ảo cảnh của quỷ. Hắn thử, kết quả những học sinh đó vẫn khóc lóc kể lể như cũ, hoàn toàn không có biến đổi gì.

Phong Thương Hải nhăn mày, "Kỳ quái, sao lại không phá được."

"Trừ phi không phải là ảo giác." Lục Chỉ nói, "Cường giả ảo thuật sư có thể biến ảo giác thành hiện thực, phá huyễn sư cũng tương tự, có năng lực phá huỷ hiện thực."

"Phá huỷ hiện thực?" Phong Thương Hải không dám tưởng tượng đó sẽ là loại năng lực gì, "Nhưng tôi thân là phá huyễn sư, cho đến nay cũng chưa từng nghe nói rằng có thể phá huỷ hiện thực?"

"Không nóng nảy, từ từ tới." Lục Chỉ nói, "Tiếp theo là ai?"

"Tôi lên đi." Xích Tiêu Tử nói.

Nhưng một lát sau, hắn vẫn như cũ không thể tìm được Vương Nhạc chân chính, tiếp đó, Lộ Hoằng Nhã, Thuỷ Văn Hiên và Thành Từ cũng đều thất bại, cuối cùng Mộ Ly đứng ra.

Hắn trực tiếp nói với Lục Chỉ, "Tôi tìm không được."

"Không thử xem sao à?" Lục Chỉ hỏi.

"Tôi chỉ biết đuổi ma trừ tà, nhưng nơi này không có yêu ma quỷ quái."

"A? Nguyên một phòng quỷ nào? Sao lại nói không có." Giọng đạo diễn run rẩy nói.

Lục Chỉ nhìn học sinh trong phòng, "Vương Nhạc không có ở đây."

"A? Vậy Vương Nhạc ở đâu?" Chủ nhiệm giáo dục lo lắng hỏi, "Sẽ không phải bị quỷ bắt đi rồi đấy chứ."

"Quỷ? Nơi này không có quỷ." Lục Chỉ nói, nhìn Phong Thương Hải, "Anh nhớ kỹ, tôi nói là phá huỷ hiện thực."

Phong Thương Hải lập tức gật đầu, hắn nãy giờ vẫn luôn tự hỏi ý nghĩa câu nói này.

"Cho tôi mượn pháp khí của anh một chút." Lục Chỉ nói.

Phong Thương Hải lập tức đưa pháp khí của mình qua, là một cái máy tính bảng. Lục Chỉ cầm máy tính bảng mở camera lên. Máy tính bảng của Phong Thương Hải đã được cải tạo, thông qua camera có thể trực tiếp tìm được điểm giao ảo thuật. Khi nãy hắn đã quay một vòng phòng tư liệu cũng không nhìn thấy gì cả; nhưng lúc này, khi Lục Chỉ mở camera lên, niệm mấy câu chú ngữ, nhìn qua camera, lại thấy trên đó xuất hiện hình ảnh. Hình ảnh trên đó tương tự hiện thực, chỉ là học sinh trong hình có đủ loại khuôn mặt, bọn họ ngồi trên ghế, nhìn ra bên ngoài phòng học, nhưng camera quay lại giống như đang nhìn về phía bọn họ. Thần sắc của mỗi học sinh khác nhau, trong đó có một nữ sinh tóc dài kêu với bên ngoài phòng học, "Cô ơi cứu con với!"

Lục Chỉ lấy ra một lá bùa, ném về chỗ nữ sinh đó, nữ sinh trong camera bỗng nhiên hét to lên, sau đó nhóm giống Vương Nhạc trong hiện thực biến mất, chỉ có lại duy nhất Vương Nhạc đang ngồi trên ghế của cô bé học sinh kia.

"Vương Nhạc!" Chủ nhiệm giáo dục hét lên một tiếng.

Vương Nhạc cả kinh, lập tức nhảy khỏi chỗ ngỗi, đột nhiên chạy ào tới chỗ bọn họ. Mãi đến khi chạy ra khỏi phòng tư liệu, ào vào lòng chủ nhiệm giáo dục, cậu nhóc mới khóc oà lên, "Làm con sợ muốn chết, bỗng nhiên cơ thể không cử động được, muốn kêu cứu với cô cũng kêu không được."

Chủ nhiệm giáo dục nhanh chóng vỗ lưng cậu, "Đừng sợ, đừng sợ, không có gì, sẽ tốt lên thôi."

Nữ MC cũng trấn an cậu, "Đừng sợ, em được cứu rồi."

Chớp mắt ngay giây phút Vương Nhạc nhảy khỏi chỗ ngồi, phòng học liền khôi phục lại khung cảnh phòng tư liệu. Phong Thương Hải cau mày, pháp khí của hắn chỉ có hắn dùng được, nếu trước kia có người sử dụng được pháp khí của hắn, nhất định hắn sẽ cảm thấy là chuyện không thể xảy ra. Nhưng chuyện hiển hiện trước mắt chính là Lục Chỉ sử dụng được, hắn lại cảm thấy hết sức bình thường. Chỉ là, hắn không quá rõ ý của Lục Chỉ.

Có vẻ nhìn ra được nghi hoặc của hắn. "Các anh chưa ai phát hiện, nơi này không có bất kỳ vấn đề gì, không có bất kỳ khí tức quỷ quái nào, nhưng mọi người đều nhìn thấy hình ảnh vừa rồi, nhìn thấy Vương Nhạc bị kéo vào đó có phải không?"

Phong Thương Hải dẫn đầu gật đầu.

"Chỉ có Mộ Ly đã nhìn ra, đúng không?" Lục Chỉ nhìn sang Mộ Ly.

"Tôi chỉ suy đoán." Mộ Ly nói, "Bởi vì tôi cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức gì, tôi chỉ có thể suy đoán rằng đây không phải ảo giác do ma quỷ tạo ra, hoặc nói là nơi này không có quỷ, chỉ có tàn ảnh."

"Tàn ảnh?" Phong Thương Hải hỏi, "Tàn ảnh gì?"

"Chính là những sự kiện đã từng xảy ra, bị lưu lại." Mộ Ly nói.

Lục Chỉ gật đầu, "Phương thức tư duy của Mộ Ly rất đúng, đây cũng là điều tôi luôn nhấn mạnh, không chỉ chỉ tập trung sự vật trước mắt mà đánh mất đi manh mối quan trọng nhất.:

Phong Thương Hải lập tức hiểu rõ, "Đây là phá huỷ hiện thực Lục đại sư nhắc đến? Bởi vì đây cơ bản là hiện thực đã từng xảy ra."

"Đúng." Lục Chỉ gật đầu.

Phong Thương Hải hít một hơi thật sâu, nháy mắt sáng tỏ, khom lưng với Lục Chỉ, "Tại hạ thụ giáo!"

"Đi thôi, đến địa điểm tiếp theo." Lục Chỉ nói, "Còn có chuyện mọi người vẫn chưa phát hiện ra, hy vọng đến cuối mọi người không làm tôi thất vọng."

Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử và các thí sinh cả kinh, vậy mà còn chuyện bọn họ chưa phát hiện ra, trong khi đó Lục đại sư đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay?

Bọn họ bắt đầu thấp thỏm bất an, Phong Thương Hải nhìn Mộ Ly, "Mộ Ly, anh thật là lợi hại, là phá huyễn sư mà tôi cũng không nhìn ra được."

Mộ Ly lắc đầu, "Chỉ là tôi cố gắng vận dụng tư duy theo cách Lục đại sư để đoán thôi."

Phong Thương Hải giật mình, Mộ Ly nói, "Hãy suy ngẫm những điều ngài ấy nói."

Mộ Ly nói xong bước nhanh đuổi kịp bước chân của Lục Chỉ.

Phong Thương Hải suy tư gì đó, liếc nhìn Xích Tiêu Tử một cái.

"Mộ Ly sẽ là đối thủ lớn nhất của chúng ta."

"Đó là hiển nhiên, tôi có chút ghen ghét cậu ta được Lục đại sư chú ý nhiều như vậy, nhưng tôi cũng biết, đó là bởi vì cậu ta thật sự dụng tâm." Phong Thương Hải nói.

"Đừng gấp, chỉ là anh quá khẩn trương, quá hy vọng nhận được sự chú ý của Lục đại sư, nên mới có thể bỏ qua một số vấn đề, tôi tin tưởng năng lực của anh, anh có thể làm tốt." Xích Tiêu Tử nói.

"Cảm ơn anh." Phong Thương Hải hít một hơi thật sâu, "Tiếp theo, chúng ta hãy cố gắng làm sáng tỏ vấn đề khác mà Lục đại sư nhắc đến, tôi muốn giành được quán quân, như vậy ánh mắt của Lục đại sư có lẽ sẽ chú ý tôi nhiều thêm một chút."

"Cố lên." Xích Tiêu Tử nói.

"Bất quá, hôm nay được chỉ giáo trên phương diện phá ảo thuật, tôi đã vô cùng vui mừng." Phong Thương Hải nói, "Ngài ấy là thiên sư mạnh nhất, tôi không cầu siêu việt như ngài ấy, chỉ cầu kéo gần được khoảng cách với ngài ấy, vậy đủ cảm thấy mỹ mãn rồi."

Đoàn người đi đến bên cạnh nhà ăn, lần này bọn họ để Vương Nhạc đi ở giữa, liếc nhìn khắp nơi, miễn cho loại tình huống vừa nãy lại xuất hiện, thật đúng là bị doạ cho phát bệnh tim luôn mà. Đoàn người đi vòng qua nhà ăn, đi đến con đường nhỏ, ở đây buổi tối lại càng âm u, làm nữ MC nhịn không được chà chà cánh tay.

Bỗng nhiên.

"A? Mọi người nghe đi, thật sự có tiếng giảng bài á?" MC sợ tới mức nép sát vào anh quay phim.

Nhóm người Phong Thương Hải cũng dựng lỗ tai lên, quả thật nghe thấy được tiếng giáo viên dạy học.

"Giọng nói này, sao nghe quen quen tai vậy ta." Phong Thương Hải nói.

Lộ Hoằng Nhã cũng gật đầu, cô còn một công việc khác là giáo viên thanh nhạc nên rất nhạy bén với giọng nói của con người.

"Mọi người có nhận ra đã từng nghe ở đâu không?" Nữ MC hỏi.

Phong Thương Hải lắc đầu. Lộ Hoằng Nhã lại lộ ra vẻ mặt quỷ dị. Không đợi bọn họ tiếp tục đề tài này, bọn họ bỗng phát hiện trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng khác, vẫn là phòng học như cũ, từng hàng bàn ghế đều có học sinh ngồi, trên bục giảng có một cô giáo đang quay lưng về phía học sinh, viết chữ trên bảng đen. Phía sau có một học sinh nữ đang nằm dựa lên bàn, bả vai run run, có vẻ đang khóc.

Cô giáo có lẽ đã phát hiện có gì không đúng, xoay người nhìn cô học sinh. "Đình Đình, em làm sao vậy?" Ánh mắt toàn bộ học sinh lập tức chuyển cái xoẹt nhìn cô bạn ngồi hàng cuối. Cô bé không để ý lời cô giáo, tiếp tục run run bả vai.

"Làm sao vậy? Đình Đình, sao em lại khóc?" Giáo viên tiếp tục quan tâm.

Trong tiếng gọi của giáo viên và bạn học, cô học sinh rốt cuộc cũng ngẩng đầu. Giáo viên và bạn học bị sắc mặt của cô bé doạ sợ, khẽ kêu một tiếng. Bởi vì cô bé học sinh cũng không có khóc, mà lại cười một cách dữ tợn, ánh mắt quét qua mỗi người trong lớp, chỉ duy nhất không nhìn giáo viên. Sau đó, cô bé đứng lên, đi tới bên cửa sổ. Tầm mắt nhóm Phong Thương Hải vừa đúng đối diện bên kia cửa sổ, mặt đối mặt với cô bé. Đây chính là cô học sinh khóc lóc tìm kiếm sự giúp đỡ bọn họ nhìn thấy được qua camera ở phòng tư liệu. Nhưng đây không phải là điều khiến bọn họ hoảng sợ, điều hoảng sợ nhất chính là cô giáo cũng quay mặt lại đây, thế mà lại giống chủ nhiệm giáo dục như đúc! Nhưng mọi người nhớ rất rõ, cách đây 10 năm nơi này đã bị dỡ bỏ, chủ nhiệm giáo dục cũng đã nói không biết rõ chuyện 10 năm trước.

chapter content



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!