Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 119





Ninh Tước thấy Cửu gia đơn thuần như vậy, lại thấy hắn bởi vì mới lăn lộn, cổ áo sơmi bị bung nút lỏng ra, lộ ra làn da trắng nõn, không khỏi động đậy tâm tư, ánh mắt hơi trầm xuống. Cơ thể hắn lung lay một cái, ngã sang phía Cửu gia.

"Hả? Sao vậy?" Cửu gia lập tức đỡ hắn.

"Tôi mới nãy đứng không vững bị vướng ngã." Ninh Tước tựa như đang cố gắng đứng cho vững, kết quả càng cố lại càng quấn chặt lấy Cửu gia, gắt gao ôm chặt hắn trong lòng.

"Anh đừng lộn xộn, nặng kinh." Cửu gia dìu hắn không được đỡ hắn không xong, nhịn không được dùng sức muốn tách hắn ra khỏi người mình.

"Cửu ca ca, người ta cũng không muốn mà, nhưng mắt người ta khó chịu quá." Cửu gia càng muốn tách hắn ra, Ninh Tước càng làm nũng ôm chặt hắn vào lòng.

Cửu gia vừa nghe mắt hắn không thoải mái liền ngừng động tác, nên càng bị hắn ôm chặt vào lòng, còn nhịn không được nói, "Anh làm tôi đứng cũng không vững, hai ta cứ như vậy sẽ té ngã mất."

"Vậy té ngã đi, dù ngã tôi cũng sẽ che chở Cửu ca ca, không để em bị thương đâu." Ngữ khí Ninh Tước ái muội.

"Nếu anh không gọi tôi là Cửu ca ca, những lời này thật ra còn rất hảo cảm đấy." Cửu gia có hơi nổi da gà.

Ninh Tước cố ý ôm eo Cửu gia, vòng eo thon gọn lại rắn chắc, vô cùng mê người, hắn nhịn không được dùng chân khều chân Cửu gia, làm hai người hoàn toàn ngã xuống sô pha.

"Cửu ca ca, em ép tôi thở không nổi rồi."Khoé miệng Ninh Tước hơi cong, trên người Cửu gia có mùi nước hoa nam nhàn nhạt, mùi thơm tựa hồ quấn lấy hắn đắm chìm.

Lục Chỉ nghe thấy có trộm liền căng thẳng, thấp giọng nói với Nam Thừa Phong: "Chúng ta đừng rút dây động rừng, chờ em đi vào nhà bếp lấy đồ phòng thân đã."

Nam Thừa Phong nhịn cười, ôm Chỉ Chỉ, "Chỉ Chỉ, trộm này có phải quá nguy hiểm không? Chúng ta cẩn thận một chút, nếu hắn có vũ khí thì làm sao bây giờ? Chúng ta không nên đi tay không ra thì hơn."

Thấy biểu tình hắn hình như có chút sợ hãi, Lục Chỉ lập tức vỗ vỗ hắn, "Đừng sợ, có em mà. Thừa Phong nói có lý, chúng ta đi xuống bếp lấy chút đồ phòng thân đi."

Hàng mi dài của Nam Thừa Phong hơi rung rung, "Phòng bếp?" Hắn đi theo sau Lục Chỉ, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Lục Chỉ quét mắt quanh phòng, cầm lấy một con dao thái dài.

"Chỉ Chỉ, Chỉ Chỉ." Nam Thừa Phong nhanh chóng ngăn cản. Hắn chỉ định nói có nên đi qua phòng gym lấy gậy bóng chày này kia thôi, tốt xấu gì cũng là anh em, hắn còn chưa tính chuyển phát nhanh Ninh Tước đến bệnh viện.

"Cái này nguy hiểm quá." Nam Thừa Phong nhanh chóng nói.

Lục Chỉ gật đầu, lại nói, "Chính là nguy hiểm nên mới dùng để đối phó trộm đó anh, nếu trong tay hắn có dao chúng ta cũng không sợ."

"Chỉ Chỉ, hay là đổi cái khác đi, em cầm dao tôi lo lắm." Nam Thừa Phong ôn nhu khuyên nhủ.

Lục Chỉ rất nghe lời, "Vậy được." Cậu lại quét quanh một vòng, ánh mắt chuyển sang bệ bếp, cầm lấy một cái chảo muốn đi ra ngoài.

Nam Thừa Phong run run mi, hắn sao cứ cảm thấy thần sắc Lục Chỉ khi cầm chảo có chút hưng phấn, em ấy sẽ không coi đây là trò chơi đấy chứ. Hắn nhìn cái chảo, hệ số an toàn OK, vì thế cũng không nói nhiều, đi theo phía sau Lục Chỉ ra ngoài.

Lục Chỉ từ từ đi vào phòng khách, nghe thấy trong phòng khách truyền ra âm thanh, giơ chảo lên định xông ra.

"Cửu ca ca, em ép tôi thở không nổi."

Lục Chỉ nghe thấy những lời này, hô hấp chững lại, giữ chặt Nam Thừa Phong, mở to hai mắt nhìn: "Thừa Phong, tiếng này nghe quen tai ghê?"

Nam Thừa Phong gật đầu, "Chúng ta yên lặng theo dõi tình hình?"

"Dạ." Lục Chỉ đồng ý, tay chân nhẹ nhàng đi đến sau sô pha, nhướng người ra xem, Nam Thừa Phong nhịn cười, cũng đi theo qua.

Lục Chỉ rướn cổ qua sô pha nhìn thấy Ninh Tước đang bị Cửu gia đè dưới thân, tư thế hai người ái muội, quần áo lộn xộn, nhìn kiểu gì cũng không khỏi nảy sinh suy nghĩ bậy bạ.

"Hả? Cửu gia, Ninh Tước, hai anh làm gì vậy?" Lục Chỉ lặng im không tiếng động ghé sát nhìn không nói, lại còn hỏi chuyện.

"Ai da ——!" Ninh Tước ôm Cửu gia đang nghĩ miên man, đang lúc hưng phấn, trước mặt bỗng nhiều thêm một khuôn mặt, cơ thể Ninh Tước run lên, cả người lạnh toát, không kiểm soát hét lên một tiếng, ôm Cửu gia lăn xuống dưới sô pha.

"Eo của tôi." Cửu gia ôm eo ngồi dậy, "Anh làm trò gì vậy? Làm giật cả mình."

Ninh Tước thấy rõ hai người, vỗ vỗ ngực, "Tôi nói hai người đi đường sao không có chút tiếng động nào vậy!"

Nửa cái mạng của hắn thiếu chút bị doạ bay tung, điểm mấu chốt chính là, đang lúc hắn hưng phấn mà chơi cú sảng hồn như vậy, lỡ doạ tiểu đệ đệ hắn có vấn đề thì sao, ảnh hưởng tính phúc về sau thì ai chịu trách nhiệm đây?!

"Nam Thừa Phong, cậu cmn có phải anh em không đấy hả!" Ninh Tước tức giận mắng to, không cần nhìn hắn cũng biết, chiêu tổn hại này thì chỉ có xuất phát từ tên khỉ hăng hái này thôi.

Hắn mới vừa tìm được cơ hội ăn đậu thủ Cửu gia thuận tiện lừa người ta phụ trách, kế sách trong đầu đã liệt kê tỉ mỉ kỹ càng, hôm nay cần phải phát triển thêm một bước với Cửu gia, kết quả, tự nhiên bị Lục Chỉ lao tới cắt ngang phim.

Hắn giương mắt nhìn vẻ hài lòng trong mắt Nam Thừa Phong, hay lắm, nãy chưa đủ kín kẽ nên bị phát hiện, nên giờ mới cố tình quấy rối hắn, thuận tiện tìm cơ hội loại bỏ tình địch hàng đầu Cửu gia đây mà. Mặt Ninh Tước giật giật, Nam Thừa Phong thật sự quá khôn khéo, cái gì cũng bị hắn tính sạch. Ninh Tước càng quen biết lâu với Nam Thừa Phong, càng bị tâm cơ của hắn chọc tức. Bất quá, hắn cũng thường xuyên tính kế Nam Thừa Phong, dù thành công hay không cũng không ai nợ ai. Ninh Tước thấy Lục Chỉ nhìn bọn hắn chằm chằm, mắt đảo quanh, thành toàn cho Nam Thừa Phong cũng là thành toàn cho hắn.

"Chỉ Chỉ, bị cưng phát hiện rồi, chúng tôi......" Hắn cố ý dùng ngữ khí thẹn thùng dễ làm người khác hiểu nhầm.

Lục Chỉ mở to mắt nhìn hai người họ. Cửu gia mới rồi vì Lục Chỉ đột nhiên lao đến nên bị chấn kinh chưa phản ứng kịp, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lục Chỉ cũng ngữ khí ái muội của Ninh Tước, bừng tỉnh, đẩy mạnh Ninh Tước đứng lên.

"Chỉ Chỉ, không phải như em nghĩ đâu! Bọn anh cái gì cũng không có!" Cửu gia khẩn trương giải thích, sợ Lục Chỉ hiểu nhầm.

Ninh Tước lên tăng xông, mạch não người này sao lại thế, bình thường thì chầm rì rì mà đối diện với bé dễ thương lại nhanh nhạy dị thường.

Lục Chỉ mím môi, tựa hồ khó tiếp thu, "Các anh......"

Cửu gia thấy biểu cảm của Lục Chỉ, hơi hơi buồn cười, Chỉ Chỉ cũng để ý à? Chẳng lẽ em ấy rất quan tâm mình?

Thần kinh Nam Thừa Phong căng chặt, ngoài mặt lại bất động thanh sắc.

"Sao các anh tự nhiên lại đánh nhau vậy, các anh là bạn mà, bạn bè thì không nên đánh nhau!" Vẻ mặt Lục Chỉ khiếp sợ nói.

Cửu gia:...... Quả nhiên hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

Nam Thừa Phong thở hắt ra, khẽ cười cười, "Chỉ Chỉ nói rất đúng."

Lục Chỉ còn cầm cái chảo trong tay, "Có mâu thuẫn gì, các anh có thể bình tâm tĩnh khí ngồi lại nói chuyện, không cần xúc động quá nhé."

"Ninh Tước, Cửu gia rất tốt á." Tuy rằng ngoài miệng cậu không nói nhưng cứ nhìn thần sắc không ủng hộ Ninh Tước, rõ ràng cậu đứng bên phía Cửu gia, giống như đang nói "Anh đánh bạn tôi tôi sẽ tức giận đó."

Lục Chỉ quen với Cửu gia trước, nghiêng về phía bạn tốt chẳng có gì đáng trách, Ninh Tước không có gì để nói.

Hắn nhìn Nam Thừa Phong, "Dù gì cũng là anh em có nhau bao năm, cậu không nói giúp tôi được câu nào à?"

Nam Thừa Phong mặt không biểu tình, gật đầu với hắn, đi đến trước mặt Lục Chỉ, ôn nhu nói, "Chỉ Chỉ nói rất đúng, Chỉ Chỉ làm cái gì cũng đúng cả."

Ninh Tước:......

Rốt cuộc sao hắn lại tìm một tên bạn trọng sắc khinh bạn vậy chứ, thuyền hữu nghị của chúng ta tan rã từ đây. Ninh Tước nhìn cái chảo trong tay Lục Chỉ, nghĩ tới sức của Lục Chỉ, biết cái chảo này mà phang xuống, khả năng cao hắn sẽ được ăn chuối ngắm gà khoả thân ngay, bèn nuốt nuốt nước miếng.

"Bé dễ thương, các cậu bất công quá, tôi là người bị đè, tôi là người ăn khổ, các người lại không chủ trì công đạo cho tôi sao?"

Lục Chỉ chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, "Nhưng Cửu gia là người đơn thuần a."

Ninh Tước run run mi, "Ý bé dễ thương là tôi giảo hoạt hả?"

"Không có." Lục Chỉ dời mắt, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói, anh không giảo hoạt thì còn ai.

Ninh Tước biết không thể lấy một địch ba, lập tức thay đổi sách lược.

"Bé dễ thương, cưng thật là...... quá không hiểu tôi rồi." Vẻ mặt Ninh Tước đầy biểu cảm thương tâm.

"Sao tôi có thể thương tổn Cửu gia được, tôi... dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ tổn thương em ấy." Ngữ khí Ninh Tước kiên định dị thường.

Lục Chỉ hơi bị đả động. Cửu gia nghe vậy thì ngẩn ra, ánh mắt lập loè.

Ninh tước nhìn Cửu gia, thấy hắn có hơi chút cảm động, bèn không ngừng cố gắng, vô cùng nghiêm túc nói với hắn, "Tôi sẽ không làm tổn thương em, em hẳn đã biết."

Cửu gia nghiêm túc gật đầu, "Ừ, tôi biết, anh đánh không lại tôi, đương nhiên không thể tổn thương tôi."

Ninh Tước:...... Đánh không lại? Ngày nào đó phải tìm cơ hội cho em thử một trận mới được.

"Ưm, mắt tôi đau." Chiêu đầu không được, Ninh Tước lại ra chiêu thứ hai.

"A? Làm sao vậy? Mắt lại đau sao?" Cửu gia lập tức đi tới quan tâm.

"Ừ." Ninh Tước nhân cơ hội này dựa vào lòng Cửu gia, "Cửu ca ca, em nói muốn chịu trách nhiệm với tôi, mắt đau quá, muốn thổi thổi?"

Cửu gia quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, liền thổi thổi mắt hắn, "Phù ——!" Bởi vì Cửu gia quá khẩn trương, dùng sức hơi mạnh.

Tròng mắt Ninh Tước thiếu chút nữa bị thổi bay khỏi ổ, đau đến mức hắn phải nhanh chóng che mắt lại, "Không, không cần thổi."

Cửu gia vội nói, "Làm sao vậy? Vẫn không thoải mái sao? Hay lại thổi thổi nhé?"

"Không không không, không cần." Ninh Tước nhanh chóng né, nghĩ thầm cái thân già này chỉ muốn tạo chút tương tác lãng mạn, sao thành cái gì thế này!

"Vì sao không? Mắt anh đau, tôi giúp anh thổi cho đỡ đau không tốt hơn à?" Cửu gia nôn nóng nói, hắn có nghĩa vụ chăm sóc đôi mắt của Ninh Tước.

"Không cần, không cần." Ninh Tước kêu khổ không ngừng, nếu để em thổi thật mới càng nghiêm trọng đó, xong xuôi chắc thành mù thật mất. Hắn nhanh chóng lén ra hiệu với Nam Thừa Phong, "Là anh em thì mau cứu giá! Nếu không tuyệt giao!"

Nam Thừa Phong cười như không cười, "Chơi đủ rồi? Không quậy nữa?"

"Không quậy, không quậy! Mau! Cứu mạng!" Ninh Tước cố gắng dùng ánh mắt ra tín hiệu.

Nam Thừa Phong cười cười, khoé miệng đầy vẻ đắc ý làm Ninh Tước tức giận đến ngứa răng.

"Chỉ Chỉ, nếu Ninh Tước và Tiêu Cửu không phải trộm, chúng ta cũng yên tâm rồi, giờ mình lên phòng game nhé, em còn chưa xem mà."

"A, được ạ." Lục Chỉ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm hai người.

"Phòng chơi game này là minh chứng cho bước tiến mới trong quan hệ của chúng ta, em có muốn mời bạn bè đến chung vui không?" Nam Thừa Phong lại cười nói.

"Được ạ!" Ở mức độ nào đó mà nói, Lục Chỉ chính là một thê nô trăm phần trăm vàng ròng bốn số chín, vợ nói gì cũng nghe, lời vợ cao hơn trời, hoàn toàn là bản tính của cậu.

"Cửu gia, Ninh Tước, Thừa Phong tặng em phòng chơi game, các anh cùng tới chơi nhé?" Lục Chỉ hỏi.

Cửu gia vừa nghe lập tức thả Ninh Tước ra, "Chỉ Chỉ, nhưng mắt Ninh Tước còn chưa ổn đâu."

"Tôi đỡ rồi, nhanh đi xem phòng chơi game mới của bé dễ thương thôi nào, tôi cũng muốn nhìn." Ninh Tước nhanh chóng mở miệng.

"Vậy được." Cửu gia thấy hắn không bị gì mới yên tâm, vui vẻ đi đến gần Lục Chỉ, "Đi, Chỉ Chỉ, đi xem nào, nãy núp đó anh đã tò mò phòng chơi game này kiểu gì rồi."

"Hả? Các anh nghe lén bọn em nói chuyện á?" Lục Chi phản ứng lại.

Ninh Tước căng não, Cửu gia thành thật gật gật đầu, "Đúng vậy, anh muốn đi ra nhưng Ninh Tước không cho, nói sợ quấy rầy hai người."

chapter content



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!