Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 116





Khán giả đã rời đi hết, Long Tổ cũng tới mang ảo thuật gia đi, Cửu gia chạy đến bên Lục Chỉ chào tạm biệt, sau đó đỡ Ninh Tước, người đang bệnh tật đầy mình, suy yếu có vẻ sắp sụm bà chè đi đến bệnh viện kiểm tra đôi mắt.

Tổ trưởng một phân đội của Long Tổ tới, nhìn thấy Cao Triệt rất vui mừng, "Người anh em, đã lâu không gặp."

Hắn nói xong nhìn sang Hứa Bán Vân, "Ui cha, cô vợ nhỏ cũng có mặt à."

Cao Triệt và Hứa Bán Vân đồng thời hít sâu một hơi, lập tức quay sang nhìn Lục Chỉ, thấy cậu nhìn bọn hắn với ánh mắt hồ nghi, nhất thời lộp bộp trong lòng, tâm chìm tới đáy.

"Chỉ Chỉ, vừa nãy tôi vô cùng vội, chạy đổ mồ hôi nhiều quá." Nam Thừa Phong nói.

"Làm Thừa Phong lo lắng rồi, lại ôm một cái nào." Lục Chỉ rất nhanh đã bị Nam Thừa Phong hấp dẫn sự chú ý.

Hứa Bán Vân và Cao Triệt nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng thở ra, âm thầm cho Nam Thừa Phong một cái like, tổ trưởng Long Tổ mặt mày mù mờ nhìn hai người, "Sao thế?"

Hắn Bán Vân làm động tác "Suỵt" với hắn, Cao Triệt nhỏ tiếng, "Này người anh em, đó là sư đệ tôi, đệ ấy còn chưa biết quan hệ của tôi và Bán Vân."

"À?" Tổ trưởng vừa nghe, ngượng ngùng cười cười, "Thật xin lỗi, vậy tôi qua giải thích với cậu ấy?"

"Không không không, không cần." Hứa Bán Vân vội vàng ngăn lại, "Càng bôi càng đen."

"Vậy cũng được." Tổ trưởng Long Tổ nhìn lại Lục Chỉ, "Tiểu sư đệ của hai người? Lớn lên đẹp thật, thế mà còn đẹp hơn cả hai người các cậu."

"Đương nhiên rồi, Chỉ Chỉ của chúng ta là xinh đẹp nhất."

Tổ trưởng thấy hai người mặt đầy kiêu ngạo, cười nói, "Hai tên các cậu là đệ khống chứ gì."

Bỗng nhiên, hắn "sách" một tiếng, IQ lên sóng, "Sư đệ? Tôi nhớ môn phái các cậu chỉ có năm sư huynh đệ? Hai người là thứ ba thứ tư, vậy người này..."

Đôi mắt tổ trưởng Long Tổ sáng bừng, "Đệch! Là Lục Chỉ!"

"Đại sư!" Tổ trưởng Long Tổ lập tức chạy tới bên Lục Chỉ, "Ngưỡng mộ đã lâu, Lục Chỉ đại sư!"

Làm trong cơ quan đặc thù của Hoa Quốc, thường xuyên xử lý một ít chuyện trọng đại cấp bậc quốc gia đại sự không thể để nhiều người biết, cho nên hắn rất rõ năng lực của thiếu niên này. Tiêu Dao Phái có tổng cộng 6 người, nhưng lợi hại nhất chính là cậu thiếu niên trước mặt này, hễ chuyện gì không ai xử lý được, cậu vừa ra tay chắc chắn sẽ gọn ghẽ, là nhân vật truyền kỳ trong giới bọn họ. Bởi vì cậu chỉ ra tay với những sự kiện lớn, mỗi lần đều chỉ tiếp xúc trực tiếp với cấp lãnh đạo, chức vụ của hắn còn chưa đủ trình được gặp Lục Chỉ, cho nên lần này có duyên, mới kích động đến nhường này.

Lục Chỉ chớp chớp mắt, cười với hắn, "Xin chào, vất vả cho anh rồi."

"Không vất vả, không vất vả." Tổ trưởng Long Tổ kích động không thôi, "Năm đó nếu không có ngài, chỉ sợ tôi và các đồng sự đã..." Phần còn lại hắn không muốn nói nhiều, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn khắc ghi, "Tôi vẫn hy vọng được gặp ngài một lần, thật nghiêm chuẩn cảm ơn ngài."

Tổ trường cười nói, "Không nghĩ tới ngài lại trẻ trung xinh đẹp vậy đâu, thật đúng là tuổi trẻ tài cao."

Hắn khen một tràng làm Lục Chỉ hơi xấu hổ, phải đưa mắt nhìn Hứa Bán Vân và Cao Triệt, mãi đến khi Cao Triệt nắm cổ lôi người đi, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Nam Thừa Phong đang cười với cậu, ngượng ngùng lắc lắc đầu, "Thừa Phong, anh cười gì vậy?"

"Tôi cười vì tôi thật sự phước báu ngàn đời ngàn kiếp mới có thể được ở bên em." Nam Thừa Phong nắm tay cậu, "Chỉ Chỉ, em ngầu nhất."

"Thừa Phong cũng vậy." Lục Chỉ dụi dụi cánh tay hắn, được Nam Thừa Phong khen làm cậu rất vui vẻ.

Nam Thừa Phong ôm cậu, "Mệt cả buổi chiều, em đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn nhé?"

"Dạ, em muốn ăn ngon." Lục Chỉ cười tủm tỉm lôi kéo Nam Thừa Phong mãi không buông.

Nam Thừa Phong nắm tay cậu, hai người đang muốn rời đi, bỗng có hai người bước ra ngăn trước mặt bọn họ.

Nam Thừa Phong dừng chân, Lục Chỉ chớp chớp mắt: "Hai người có việc gì sao?"

Lạc Phỉ và Bạch Điềm nhìn nhau, dáng vẻ Lạc Phỉ tựa như rất thẹn thùng, mặt đỏ bừng ấp a ấp úng.

"Nói đi, nói đi." Bạch Điềm đứng bên bên cổ vũ.

Nam Thừa Phong lạnh nhạt liếc nhìn cô nàng, không để trong lòng. Hứa Bán Vân lại nhíu nhíu mày, sẽ không lại tới một người muốn tỏ tình nữa đấy chứ, bận bù đầu rồi a, đừng thêm phiền nữa.

Lạc Phỉ khẩn trương nắm chặt tay, lấy hết can đảm mở miệng, "Tiểu thần tiên, có thể... có thể nhờ ngài giúp tôi một chuyện không?"

Lục Chỉ nhìn tướng mạo cô, lại nhìn tướng tròng mắt, "Chuyện trong nhà?"

Lạc Phỉ hoảng sợ, "Sao ngài biết?!"

Trong nhà cô thật sự đang có chuyện, cô đi đổi gió cũng vì liên quan đến chuyện trong nhà, không nghĩ tới đi xem ảo thuật lại gặp được những chuyện này. Cô thấy mọi người điên cuồng sùng bái tiểu thần tiên như vậy, còn tưởng rằng Lục Chỉ là idol, kết quả nghe được cậu là thiên sư, cậu lại thật sự giải quyết được sự kiện kỳ bí trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy được một tia hy vọng. Đặc biệt Bạch Điềm vẫn luôn cổ vũ cô, vì thể cô quyết định thử đi thỉnh Lục Chỉ hỗ trợ. Cô nói xong lại sợ Lục Chỉ từ chối nên càng khẩn trương, nhưng thấy Lục Chỉ còn không nói từ chối, ngược lại lẳng lặng chờ cô mở miệng mới nhẹ nhàng thở ra.

"Là thế này Lục đại sư, ông nội tôi vốn thân thể rất tốt, khoảng thời gian trước bỗng nhiên đổ bệnh nặng không tỉnh lại, dù đã tìm rất nhiều bác sĩ nhưng đều không tra ra được vấn đề." Lạc Phỉ nuốt nước miếng, "Hơn nữa, trong nhà liên tiếp xuất hiện chuyện lạ, ban đêm tôi đi WC, thế nhưng......"

Cô rụt rụt cổ, ôm cánh tay xoa xoa, sợ hãi đến nỗi thiếu chút bật khóc, "Thế nhưng thấy xác của tôi, rơi từ trên lầu xuống, vỡ đầu chảy máu, thật sự rất khủng bố."

Bạch Điềm ngẩn ra, "Sao cậu không nói chuyện này với tớ!"

Lạc Phỉ đỏ mắt, "Không dám nói, tớ chỉ có thể nỗ lực dặn lòng là đang nằm mơ, một chút cũng dám nghĩ xa xôi, cũng không nhắc đến, sợ nhắc đến sẽ xảy ra chuyện thật, buổi tối cũng không dám đi WC, cũng không dám soi gương."

"Không phải nằm mơ à?" Bạch Điềm hỏi nghiêm túc.

Lạc Phỉ lắc đầu, "Tớ nhớ rất rõ là không phải, bởi vì lúc ấy tớ có nhìn di động, đang nhắn trả lời tin của cậu, buổi sáng thức dậy, tin nhắn vẫn còn đó, một chữ cũng không thiếu, không phải nằm mơ."

Cô nhịn không được nhích lại gần Bạch Điềm, Bạch Điềm ôm cô bạn thân, "Đừng sợ, đừng sợ, thấy cậu hôm nay như chẳng chuyện gì, tớ còn nghĩ mấy ngày gần đây cậu sống cũng quá chừng, không ngờ...... Ài, đều là tớ không tốt, sau này không kể mấy chuyện xưa khủng bố cho cậu nghe nữa."

"Không phải lỗi của cậu." Lạc Phỉ lắc đầu, mong đợi nhìn Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, ngài có thể giúp tôi không?"

Lục Chỉ không có lập tức gật đầu, mà hỏi Hứa Bán Vân và Cao Triệt, "Các sư huynh có nhìn ra chuyện gì chưa?"

"Ừ." Cao Triệt gật đầu, "Tuyến nhân quả của cô gái này rất kỳ quái."

Lạc Phỉ và Bạch Điềm khó hiểu nhìn hắn.

"Nhân quả, thiện nhân kết thiện quả, ác nhân kết ác quả, cô gái này rõ ràng chỉ có thiện nhân lại kết ác quả cực xấu, không hợp lẽ thường, dễ xảy ra tình huống cứu người người trả oán." Hứa Bán Vân lắc đầu, vẻ mặt hoang mang nói.

Lạc Phỉ ngẩn ra, hoảng sợ, càng muốn khóc lớn, "Đại sư, sao lại thế này?"

"Tình huống như này không nhiều lắm, nhưng lại có rất nhiều nguyên nhân, tạm thời chưa thể kết luận." Lục Chỉ nói xong nhìn Bạch Điềm.

Bạch Điềm bị cậu nhìn, ngạc nhiên, nở nụ cười tươi với cậu, vô tâm vô phế.

Lục Chỉ cười cười: "Cô rất đặc biệt."

Bạch Điềm và Lạc Phỉ không hiểu đầu cua tai nheo. Lục Chỉ nhìn Lạc Phỉ, ánh mắt kia làm thần kinh Lạc Phỉ căng chặt, đáy lòng phát lạnh.

"Cô hẳn nên cảm ơn bạn mình, không có tin nhắn kia của cô ấy, đêm đó có thể cô đã phải chết rồi."

Lạc Phỉ thở dốc vì kinh ngạc, hoảng hồn tán đảm, nhìn Bạch Điềm.

Bạch Điềm càng ngốc lăng, "Bởi vì tôi?"

Lục Chỉ cười cười, "Có phải trong sinh hoạt hàng ngày cô hay bị xui lắm đúng không."

Bạch Điểm mở to hai mắt nhìn cậu, "Đúng vậy! Uống nước lạnh cũng nghẹn chết trong truyền thuyết là chỉ tôi đó!" Bạch Điềm chẳng kiêng cử, có gì nói đó.

Lục Chỉ cười cười, "Tâm cô thật thoáng, điểm này đúng là không tồi."

Bạch Điềm cười hắc hắc: "Cảm ơn tiểu thần tiên khích lệ." Cô mới vừa hàn huyên vài câu với ông chú bên cạnh, cũng đã gia nhập hội hậu viện tiểu thần tiên. Tiểu thần tiên chính là idol mới nhất của cô.

Lục Chỉ nói: "Quả thật đúng như cô nghĩ, thể chất cô trời sinh dễ gặp xui xẻo, cái này không phải lỗi của cô, lòng hiếu thảo của cô rất đáng trân trọng, tôi sẽ giúp cô, cô cũng không cần vì sợ liên luỵ người khác mà cố giữ khoảng cách, thể chất của cô nếu biết cách vận dụng, sẽ có được thành tựu lớn."

Bạch Điềm giật mình, nuốt nuốt nước miếng, "Quá thần! Tiểu thần tiên thật sự quá thần, cái gì cũng biết."

Cô quả thật nghĩ như vậy, lo lắng liên luỵ đến người nhà, sau khi tốt nghiệp liền không quay về, người nhà kêu cô về cô cũng không dám, chỉ có thể lấy cớ trốn ở bên ngoài. Tính cách tốt như vậy cũng không dám kết giao bạn bè, nếu không phải Lạc Phỉ lì lợm la liếm dính như kéo dán cún, hai cô cũng sẽ không thành bạn thân.

"Tiểu thần tiên nói không sai, Bạch Điềm chính là kiểu này." Lạc Phỉ càng thêm tràn ngập hy vọng.

"Kỳ thật, nếu không có cô," Lục Chỉ chỉ chỉ Bạch Điểm, lại nhìn sang Lạc Phỉ, "Cô gái này có thể đã sớm bị hại."

"Vận đen của cô ngăn chặn ác quả của cô ấy, cô ấy ở bên cạnh cô, ác quả sẽ không phát sinh, đây là năng lực của thể chất cô." Lục Chỉ cười với Bạch Điềm.

Bạch Điềm và Lạc Phỉ kinh hãi. "Thể chất của tôi mà cũng có năng lực này?!" Bạch Điềm không dám tin.

"Choa moạ ơi, thì ra chính cậu cứu tớ! Quả nhiên quấn lấy cậu đúng là một quyết định đúng đắn." Lạc Phỉ kéo Bạch Điềm không buông, "Về sau cậu cũng không được lấy cớ tránh tớ nữa."

Bạch Điềm giật mình, dần dần thả lỏng tâm tình, nở nụ cười, nhưng tất cả mọi người đều thấy được trong đáy mắt cô nàng có ánh nước, đó là cảm xúc hạnh phúc vì được giải thoát nên khóc. Cô gái này thoạt nhìn vô tâm vô phổi, thực tế cái gì cũng hiểu, chỉ là lựa chọn im lặng gánh vác.

"Đây là hạt giống tốt." Hứa Bán Vân nói với Cao Triệt.

Cao Triệt gật đầu: "Nếu đi đúng đường sẽ đạt được thành tựu lớn."

"Cảm ơn mọi người cổ vũ."

Lục Chỉ cười với cô nàng, Bạch Điềm mím môi, lúc này thật sự dốc lòng dốc dạ quyết xem Lục Chỉ là idol suốt đời. Nhiều năm như vậy, Bạch Điềm vẫn luôn sống trong sự tự ghét bỏ bản thân. Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra mình cũng hữu dụng, không phải chỉ là một đứa chỉ biết mang đến vận đen xúi quẩy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

"Chuyện của cô, tôi sẽ giúp." Lục Chỉ cười với Lạc Phỉ, sau đó, ánh mắt cậu nhìn Lạc Phỉ lại thay đổi.

Lạc Phỉ lại một lần nữa cảm giác được cổ hàn ý kia, thật giống như Lục Chỉ đang nhìn một người khác tồn tại thông qua cô.

chapter content



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!