Trăm Nhớ Ngàn Thương

Chương 40: Con không cần mẹ phải đồng ý





Hoàng Yến nghĩ, cô mau chóng hối thúc anh mình giải quyết mọi chuyện sớm nhất có thể, để còn đón Liên Chi về nhà nữa.

" Chị dâu, chị đâu rồi? " Hoàng Yến vào nhà không thấy cô liền lên tiếng gọi.

" Chị đây, sao em lại về sớm thế, lúc sáng chị nghe Thiên nói hôm nay mẹ về, bộ em không ở lại chơi sao? " cô nghe tiếng Hoàng Yến gọi thì từ phòng bước ra.

" Em chỉ về chơi thôi, chứ em vẫn ở đây với chị mà " Hoàng Yến không muốn ở cùng cô ta thà ở với cô còn sướng hơn.

" Như thế không được, dù sao mẹ em cũng đã lâu không về nên em phải về nhà chứ " cô ra sức khuyên ngăn, hai anh nhà này sao lại giống nhau vậy nhỉ? Cứ ở cùng với cô mãi nếu mẹ anh biết được lại trách thì cô thì khổ.

" Em thích ở với chị hơn, không sao mà, em vẫn về đó thường xuyên, chị đừng lo "

" Được rồi " cô miễn cưỡng đồng ý.

Liên Chi có nói cỡ nào thì Hoàng Yến cũng không chịu, cô thật cạn kiệt lời mà, nếu Hoàng Yến muốn ở thì cô làm sao cấm được.

Trợ lý Khang khi nãy nhận được lệnh của anh thì hắn và luật sư đã chuẩn bị xong tất cả các thủ tục ly hôn kèm theo đó là những bằng chứng, hắn làm chỉ vỏn vẹn 30p, quả đúng thật là cánh tay đắc lực của anh làm việc có khác nhỉ.

* Cốc..... cốc..... cốc *

" Vào đi " giọng anh lạnh lùng vang lên.

" Chủ tịch tất cả các thủ tục đã làm xong, ngài có thể xem qua " trợ lí Khang đưa sấp tài liệu cho anh.

Hoàng Thiên cầm lên đọc qua một lượt, khuôn mặt anh không có chút cảm xúc, anh còn muốn nhanh chóng giải quyết ổn thỏa, để Liên Chi chính thức làm vợ của Đông Phương Hoàng Thiên anh.

" Tốt lắm, cậu cứ tiếp tục thu bằng chứng của ông ta lại cho tôi, sắp cần tới chúng rồi " anh cười lạnh đáp.

" Vâng chủ tịch "

Việc ly hôn anh biết mẹ mình sẽ không đồng ý nhưng việc đó không quan trọng nữa, anh đã quá nhân từ với cô ta trong suốt 2 năm qua, đến bây giờ thì không.

Hoàng Thiên nói không bằng không chứng thì mẹ anh không tin, cứ một mực cho cô ta là người tốt thế nên anh đã thu toàn bộ chứng cứ lại để xem lúc đó bà ấy có còn xem cô ta là con dâu thảo nữa không.

Hoàng Yến vào bếp nấu cho Liên Chi vài món để ăn, lát cô cùng anh trai về Đông Phương gia ăn trưa sợ rằng chị dâu mình bỏ bữa nên cô đích thân vào nấu.

" Chị dâu, em có nấu cơm cho chị, lát chị nhớ ăn nhé " Hoàng Yến nói.

" Được, cảm ơn em, nhớ đi cẩn thận đấy "

" Em biết rồi "

Hoàng Yến cầm lấy túi ra ngoài, cô không chạy về biệt thự mà đến Thiên Hoàng để đón anh đi cùng luôn, hai người cũng cần có việc phải nói.

" Anh hai, mẹ kêu anh về cùng ăn trưa " Hoàng Yến mở cửa phòng anh ra, lên tiếng gọi.

" Em cứ về trước đi, anh còn có việc " anh nhàn nhạt đáp, anh phải nấu bữa trưa cho cô cái đã.

" Em đã nấu cơm cho chị dâu rồi anh không cần lo " làm sao Hoàng Yến không biết anh đang lo gì chứ.

" Đi thôi " anh ngẫm nghĩ một lát thì đứng dậy cầm áo khoác lạnh lùng bước đi.

Hai người đi cùng xe với nhau, Hoàng Thiên thật không muốn quay lại đó chút nào, đối với anh nơi nào không có cô thì đều trở nên vô nghĩa.

" Anh hai, anh định khi nào mới ly hôn đây " Hoàng Yến quay qua nhìn anh hỏi.

" Sẽ không lâu đâu "

" Anh nhanh chóng giải quyết đi, đừng để chị dâu phát hiện "

Anh không đáp lại mà tập trung vào lái xe, Hoàng Thiên đã có dự tính ban đầu hết rồi, không cần Hoàng Yến phải nhắc.

Ngay lúc này Huỳnh Kim Thủy đang ở trong bếp cùng quản gia Trịnh và Tỉnh Ngọc Nhiên, đây là lần đầu cô ta đặt chân vào bếp, vì có mẹ anh nên cô ta cố tỏ ra mình là người vợ đảm đang.

" Mẹ cứ ngồi đi, để con dọn ra cho " Ngọc Nhiên cười nhìn bà.

" Được "

Quản gia Trịnh nhìn cô ta lắc đầu ngán ngẩm, muốn tỏ ra là ngoan hiền sao? Ông đây biết rõ ý đồ cô ta.

" Quản gia, ông có gọi cho Hoàng Thiên biết chưa? " bà nhìn đồng hồ cũng 11 giờ trưa rồi vẫn chưa thấy hai đứa con mình về nên đã lên tiếng hỏi quản gia.

" Dạ rồi thưa bà chủ " quản gia Trịnh lúc sáng có gọi báo tình hình cho anh, sẵn tiện cũng chuyển lời bà gọi anh về dùng cơm.

Vừa nhắc thì tiếng xe hai người đã dừng trước sân, Huỳnh Kim Thủy nghe vậy đôi chân không nhanh không chậm tiến về cửa chính.

" Về rồi đấy à, mau vào đi, quản gia Trịnh đã dọn sẵn hết rồi " bà từ tốn nói.

" Vâng ạ " Hoàng Yến cười đáp.

Anh thì chỉ nhàn nhạt nhìn mẹ mình sau đó gật đầu thay lời chào hỏi, anh trước giờ rất kiệm lời đối với tất cả mọi người, và mẹ anh cũng không ngoại lệ.

" Anh về rồi à " Ngọc Nhiên thấy anh liền cười vui vẻ chào đón, như kiểu hai người đang hạnh phúc với nhau.

Hoàng Thiên chán ghét cô ta ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn, không chỉ có anh mà Hoàng Yến cũng thế, cô thầm nghĩ ' diễn hay thật '.

Huỳnh Kim Thủy đi từ phía sau thấy anh không để ý gì tới Ngọc Nhiên thì bà có chút không vui, rõ ràng Ngọc Nhiên yêu thương anh như vậy, tại sao anh vẫn một biểu cảm lạnh lùng thế kia.

Anh không nói không rằng đi tới bàn ăn ngồi xuống ngay vị trí chủ trì của mình, như thường lệ bên phải là mẹ anh, và bên trái lần lượt là Tỉnh Ngọc Nhiên và Hoàng Yến.

Tỉnh Ngọc Nhiên từ nãy giờ bị anh ngó lơ thì lòng cô ta tức giận nhưng không hiện rõ ra mặt, cô ta vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi cười với anh, chủ yếu là để mẹ anh nhìn thấy được điều đó.

Bữa cơm bắt đầu, bàn ăn vẫn im lặng chẳng ai nói câu nào, anh thì trước giờ không có thói quen vừa ăn vừa nói, với lại thiếu Liên Chi nên anh cũng không muốn mở miệng.

" Anh ăn cái này thử đi " Ngọc Nhiên lấy đũa mình gắp thức ăn bỏ vào chén anh.

" Quản gia Trịnh lấy chén khác cho tôi, đem vứt chúng luôn đi " giọng anh uy nghiêm cất lên, anh liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt ghét bỏ.

" Vâng thiếu gia "

Quản gia Trịnh nhanh chóng lấy chén khác cho anh, Tỉnh Ngọc Nhiên khuôn mặt lúc này đơ đi vài giây, cô ta cứ nghĩa có mặt mẹ ở đây thì anh không phản ứng khi cô ta làm vậy, nhưng chẳng ngờ tới anh còn tỏ ra kịch liệt hơn như thế.

" Con làm vậy là sao? Ngọc Nhiên có ý tốt như thế, con không cảm ơn con bé mà ngược lại còn thái độ đó " Huỳnh Kim Thủy cau mày nói.

" Cảm ơn? Cô ta xứng sao? " anh đưa mắt qua nhìn bà, vẫn giọng nói lạnh lùng đó.

" Thôi mẹ con không sao mà " cô ta liền lên tiếng để nói thay anh.

Ở đây ai cũng biết bộ mặt thật của cô ta chỉ có mẹ anh là chưa thôi, Hoàng Yến bất đắc dĩ mới ngồi cạnh cô ta, cô cũng đang thấy buồn nôn đây này.

" Dù sao hai đứa cũng là vợ chồng, con nên đối xử với Ngọc Nhiên tốt một chút, con bé có làm gì sai mà con cứ lạnh nhạt với nó " mẹ anh lên tiếng bênh vực cô ta.

" Trước giờ con chưa từng coi cô ta là vợ, con cũng đã làm thủ tục ly hôn xong rồi, rất nhanh sẽ chuyển đến tay cô ta " anh nhàn nhạt đáp.

Tỉnh Ngọc Nhiên bất ngờ khi nghe anh nói thế, cô ta biết, trước sau gì cũng sẽ có ngày này nhưng có phải quá nhanh rồi không, trong khi mẹ anh vừa về thì anh lại muốn ly hôn ngay.

" Mẹ không đồng ý " bà tức giận nhìn anh.

" Con không cần mẹ phải đồng ý "

Anh nói xong thì đứng dậy bỏ đi, dù bà có đồng ý hay không thì anh vẫn làm như vậy, Hoàng Thiên chỉ muốn nói cho bà nghe thế thôi, còn việc ý kiến của bà thì anh chẳng để tâm tới.

" Con đứng lại đó cho mẹ "

Huỳnh Kim Thủy có gọi anh cỡ nào thì anh vẫn một mực bỏ đi, bà cứ tưởng sẽ yên ổn dùng qua bữa cơm nhưng không. Anh muốn chọc cho bà tức chết sao?