Trăm Nhớ Ngàn Thương

Chương 31: Vô sỉ





Liên Chi vào phòng đã thấy ấm hơn rất nhiều, còn anh thì lấy quấn áo của cả hai để vào trong tủ, anh đi chỉ vài ngày nên đồ không nhiều lắm, chủ yếu là đồ giữ ấm cho cô.

" Bảo bối, em đói chưa? " anh ôn nhu hỏi.

" Chưa ạ " cô dụi đầu vào ngực anh.

" Ngoan, nghỉ ngơi xíu đi, tối anh dẫn đi chơi, chịu không? " anh nhẹ nhàng vuốt tóc mềm mượt của cô.

" Được, nghe anh "

Hoàng Thiên đắp chăn cho cô cẩn thận, sau đó anh cùng trợ lý Khang đi đến công ty chi nhánh của Thiên Hoàng tại Pháp.

Tất cả nhân viên trong công ty nghe tin anh đến thì mọi người đều tập trung dưới sảnh xếp thành hai hàng dài để đón anh.

Hoàng Thiên khuôn mặt lạnh lùng bước vào, trên người anh mặc bộ vest đen được thiết kế tỉ mỉ, nhìn anh vô cùng phong độ, lại còn rất soái nữa, vẻ đẹp này khiến bao nhiêu phụ nữ phải đỗ gục.

" Chào mừng chủ tịch đã đến " tất cả đồng thanh nói.

Anh chỉ gật đầu sau đó đi vào thang máy, bọn họ đứng cúi đầu cho đến khi không thấy anh nữa thì mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh lúc nào cũng lạnh như một tảng băng nhìn vào đã thấy sợ rồi.

Đúng là vậy, anh luôn thể hiện sự lạnh lùng, kiêu ngạo của mình ra ngoài, đơn giản vì bọn họ không phải là Diệp Liên Chi.

" Cậu thông báo 20p nữa cuộc họp diễn ra " anh đưa mắt nhìn qua trợ lý Khang dặn dò.

" Vâng chủ tịch "

Hoàng Thiên ngồi trên phòng làm việc, anh thử mở camera ở biệt thư lên xem cô thế nào? Nhìn qua màn hình điện thoại cô gái nhỏ của anh ngủ rất ngon, khóe môi anh nhếch lên một cái, anh cố gắng giải quyết chút chuyện sẽ về với cô ngay.

20p sau anh cùng trợ lý Khang đi vào phòng họp, không có vấn đề gì lớn cả, chủ yếu là nói về chuyện công ty, các dự án, kế hoạch mới được đề ra.

Tập đoàn Thiên Hoàng có nhiều chi nhánh trong và ngoài nước, những công ty này đều do anh một tay dìu dắt và phát triển rất thuận lợi, mỗi tháng thu về không ít lợi nhuận cho anh, phải nói là đầu óc kinh doanh của anh thật đáng nể.

Đến chiều xong việc thì anh về lại biệt thự, mới bước vào đã thấy cô ngồi ở phòng khách chờ anh về.

" Bảo bối, anh về rồi đây " anh đi tới ôm cô.

" Có mệt không? " cô đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng hỏi.

" Ôm em là hết mệt ngay "

Liên Chi mỉm cười, anh để cô ngồi trên đùi mình do thân hình cô nhỏ bé nên đã nằm gọn trong lòng anh.

Khi nãy cô thức có gọi anh nhưng không thấy ai trả lời, cô nghĩ chắc là anh ra ngoài có việc nên tự mình tìm đường ra ngoài chờ anh về.

" Thiên, anh đang giữ điện thoại em à " cô chợt nhớ ra là nữa ngày cô chưa động điện thoại mình, cô biết thế nào anh cũng giữ nên hỏi.

" Phải, em cần có việc gì sao? " anh cúi đầu xuống nhìn cô, tay cưng chiều nựng đôi má phúng phính của cô.

Từ ngày mà Bùi Minh Luân gọi điện cho cô thì cũng là lúc anh giữ luôn điện thoại của cô, dù có chặn số nhưng anh biết hắn sẽ làm đủ mọi cách để liên lạc với Liên Chi, nên anh không cho cô sài nữa, cô muốn gọi ai, hay cần vào việc gì? Thì anh sẽ là người gọi giúp, còn ai gọi lại muốn gặp cô thì đều phải qua anh trước.

" Em muốn gọi cho Hoàng Yến một chút " cô định gọi hỏi thăm Hoàng Yến và tiểu Sa.

" Không cần thiết, em chỉ được quan tâm mỗi anh, hiểu không? "

" Hiểu rồi mà " cô cũng phải chịu thua trước tính trẻ con của anh.

Cô đôi khi tự hỏi rằng cái tính chiếm hữu này của anh có từ bao giờ, lúc hai người bắt đầu quen nhau, anh luôn kiểm soát mọi thứ của cô, kể cả lịch dạy học, cô rất muốn nói nhưng anh lại không cho cô cơ hội để phản kháng.

" Tắm thôi, rồi chúng ta đi chơi " anh đứng dậy bế cô thẳng vào phòng.

" Em.... em tự tắm được " cô ngại ngùng gỡ tay anh ra.

" Ngoan, để anh tắm cho, thời tiết ở đây lạnh, em tắm lâu sẽ cảm " anh ôn nhu nói.

Hoàng Thiên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô mà buồn cười không thôi, anh nhẹ nhàng cởi váy cô ra để cô ngồi vào bồn tắm được anh sả nước ấm sẵn.

Liên Chi ngại ngùng xoay lưng về phía anh, tuy biết là hai người đã tiến hơi xa một chút nhưng dù sao cô vẫn rất ngại.

" Bảo bối, em ngại gì chứ, có chỗ nào trên người em mà anh không biết " anh mở miệng trêu chọc cô.

" Tên vô sỉ nhà anh " cô đưa tay đánh lên ngực anh

Hoàng Thiên khoái chí cười thành tiếng, hai người cùng nhau ngồi vào bồn tắm, chỉ mới được vài phút, Liên Chi chẳng còn ngại nữa, cô đưa tay miết nhẹ lên múi bụng của anh, công nhận cơ thể rắn chắc của anh chạm vào thích thật.

" Thích không? Hửm " anh nhìn nét mặt thích thú của cô, không nhịn được lại muốn trêu cô.

" Thích " cô trả lời nhưng âm lượng rất nhỏ.

" Chúng ta còn nhiều thời gian, tối anh sẽ cho em sờ " anh thủ thỉ vào tai cô.

" Không.... không thèm "

Cô vội rút tay lại, người đàn ông này mở miệng ra lúc nào cũng là những lời nói vô sỉ, anh còn nói những câu khiến người ta cảm thấy ngại ngùng nữa chứ.

Hơn 15p dây dưa trong phòng tắm thì cuối cùng cũng xong, anh chọn một chiếc váy trắng tinh khôi mặc vào cho cô, đúng là người phụ nữ của anh mặc gì cũng đẹp.

" Bảo bối đói bụng chưa? Em muốn ăn gì? " anh điềm đạm hỏi

" Em ăn gì cũng được " cô rất dễ nuôi, anh đưa đi đâu cô sẽ theo đó.

" Đi thôi "

Hoàng Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trợ lý Khang là người đưa anh và cô đi, hắn chạy đến một nhà hàng nổi tiếng tại Pháp thì dừng lại, anh ân cần dìu cô ra xe.

" Thiên, trợ lý Khang không vào cùng sao? " cô lên tiếng hỏi.

" Không " anh cau mày nói, nghe cô hỏi đến trợ lí Khang thì anh lại khó chịu.

" Anh kêu trợ lý Khang vào cùng đi " cô không nở để người khác ngồi chờ mình.

Anh biết tính cô lương thiện, có gì cũng muốn chia sẽ cho người khác, nhưng anh chỉ muốn có không gian riêng của hai người, Hoàng Thiên bất đắc dĩ mới gọi cho trợ lý Khang.

" Cậu vào đây ăn luôn đi "

" Vâng chủ tịch "

Trợ lí Khang cũng biết đây là chủ ý của ai, hắn đi theo anh lâu như vậy, đây là lần duy nhất anh gọi hắn vào ăn cùng, đúng là từ khi có cô tính anh thay đổi rõ rệt.

Cô mỉm cười, Liên Chi biết anh luôn chiều theo ý mình, nhưng cô không vì điều đó mà cô đòi hỏi cao, Liên Chi biết suy nghĩ không để bản thân mình đi quá xa. Dù anh giàu thật nhưng tiền đó cũng không dễ kím, anh làm khá là vất vả mới có được đấy.