Trăm Nhớ Ngàn Thương

Chương 1: Đông Phương Hoàng Thiên



Đông Phương gia là một gia tộc lớn của thành phố Bắc Nam. Khi nhắc đến thì không ai là không biết.

Căn biệt thự xa hoa nằm ngay vùng ngoại ô thành phố với không gian rộng rãi, thoáng mát, vẻ đẹp độc đáo và được thiết kế theo phong cách châu Âu, bên trong nội thất vô cùng sang trọng, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng biết được quyền lực của chủ sở hữu như thế nào.

Trong nhà người hầu đang tất bật làm việc để đón chào ngày mới, ở phòng khách lúc này có một nam nhân thân vest đen, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng anh lại sở hữu nhan sắc cực phẩm, những người khác nhìn vào cũng đều mê mẫn vẻ đẹp này, anh là người đứng đầu của gia tộc Đông Phương, Đông Phương Hoàng Thiên là cái tên hô mưa gọi gió ở thành phố Bắc Nam này, ai ai cũng phải nể anh đến tám phần.

Hiện tại chỉ có một mình anh ở lại thành phố này, còn mẹ và em gái đều ở nước ngoài cả.

" Thiếu gia, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong " quản gia Trịnh cung kính nói.

" Được " anh lạnh giọng đáp.

Hoàng Thiên đứng dậy đi vào phòng ăn, mỗi bữa ăn bất kể là sáng hay tối đều là những món khác nhau, anh tuyển đầu bếp cũng là đầu bếp nổi tiếng có tay nghề cao, dù là anh không thường xuyên ăn tại nhà.

Quản gia Trịnh theo anh đã được hơn 10 năm, nên hiểu rõ tính cách của anh, ông chỉ nhìn sắc mặt của anh thôi cũng biết hôm nay anh vui hay buồn. Ông ở đây rất được anh tin tưởng.

Không lâu sau đó, từ trên lầu đi xuống là một người phụ nữ tầm 26-27 tuổi, mặc chiếc váy hồng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp, từng bước đi tới bàn ăn ngồi xuống đối diện với anh.

" Hoàng Thiên, trưa nay anh có bận gì không? Ba mẹ kêu anh và em về nhà dùng cơm trưa " Tỉnh Ngọc Nhiên nhìn anh nói.

" Không rãnh " anh nhàn nhạt đáp nhưng ánh mắt vẫn không nhìn cô ta lấy một cái.

" Vậy anh cứ làm việc đi, em về một mình cũng không sao " Tỉnh Ngọc Nhiên khuôn mặt thoáng buồn.

Hoàng Thiên không trả lời mà lập tức đứng dậy rời khỏi bàn ăn, ở ngoài có chiếc xe màu đen sang trọng đang dừng ở trước sân, tài xế mở cửa cho anh, sau đó chiếc xe cũng rời đi.

Người phụ nữ khi nãy là vợ trên danh nghĩa của anh, Hoàng Thiên kết hôn cũng gần 2 năm và năm nay anh vừa tròn 30. Hôn nhân giữa hai người không có tình yêu, anh lấy Tỉnh Ngọc Nhiên vì để trả ơn và cũng do mẹ anh ép.

Khi ba anh mất, gia đình cô ta đã giúp đỡ nhà anh, nhưng trong thời điểm đó Hoàng Thiên chẳng cần tới sự giúp đỡ của một ai khác mà anh cũng có thể kím tiền và lo cho gia đình được vì tính anh đã tự lập từ nhỏ, với sự thông minh vốn có của mình không có gì làm khó được anh.

Cho đến khi sự nghiệp anh thăng tiến cùng lúc đó mẹ anh lại quyết định mối hôn sự này, anh thật không hài lòng nhưng vì trước đây bà ấy đã nhận ơn nghĩa của bọn họ, tính anh thì không muốn mắc nợ ai, cũng chẳng còn cách nào khác anh đành phải kết hôn với Tỉnh Ngọc Nhiên.

Từ lúc kết hôn anh và cô ta vẫn không ngủ cùng nhau, tất nhiên là hai người cũng chẳng ở cùng phòng, chỉ ở chung một nhà để che mắt mọi người, anh không quan tâm đến những việc làm của cô ta và cô ta cũng vậy, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn luôn ngọt ngào, ra dáng một người vợ tốt, điều đó khiến Hoàng Thiên cực kì chán ghét cô ta.

Ngọc Nhiên thấy anh đi liền lấy lại vẻ mặt vui vẻ, rồi cũng cầm túi xách rời khỏi biệt thư, cô gái này là đại tiểu thư của Tỉnh gia, một gia tộc được coi là có tiếng tăm, và công ty Tỉnh thị cũng dựa vào Thiên Hoàng tập đoàn của anh mà ngày càng phát triển lên.

Hoàng Thiên đứng để hai tay vào túi, một thân hình cao lớn hiện ra, nhưng bóng lưng anh lại nói lên sự cô đơn chất chứa từ lâu, ở vị trí cao nhất của công ty anh đưa mắt nhìn ra ngoài thành phố Bắc Nam rộng lớn, anh trầm mặc một lúc lâu thì có tiếng gõ cửa kéo anh về lại hiện thực.

* Cốc.... cốc..... cốc *

" Vào đi " anh xoay người ngồi vào bàn làm việc, sau đó cất tiếng nói lên.

" Chủ tịch đây là hình ảnh ngày hôm qua mà người chúng ta chụp lại được của Tỉnh tiểu thư " trợ lí Khang đưa một sấp ảnh đặt lên bàn cho anh.

" Được "

Đông Phương Hoàng Thiên ra hiệu cho trợ lí Khang ra ngoài, hắn cúi chào anh một cái rồi nhẹ nhàng bước đi. Anh cầm sấp ảnh lên xem, trong hình là Tỉnh Ngọc Nhiên ôm ấp với người đàn ông khác đi vào khách sạn, đột nhiên miệng anh nở nụ cười lạnh.

Anh đã cho người theo dõi cũng như điều tra mối quan hệ bên ngoài của cô ta, và anh biết rất rõ những việc mà cô ta làm, nhưng anh vẫn thản nhiên như không hay biết gì, chưa phải lúc để anh khui ra mọi việc, thời gian còn dài. Anh muốn xem cô ta diễn đến bao giờ.

Tay anh kéo ngăn tủ nhỏ ra bỏ những sấp ảnh vào, và bên trong không chỉ một mà là rất nhiều hình.

Hoàng Thiên bắt tay vào công việc, anh không có thời gian để quan tâm vào những chuyện vô bổ.

Bên này Tỉnh Ngọc Nhiên tự mình lái xe tới Bùi thị, do cô ta đã quen thuộc với nơi này nên cứ việc đi thẳng đến thang máy, những nhân viên ở đây đều nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ và thay nhau xì xào bán tán.

Ấn tượng của cô ta đối với nhân viên ở đây không tốt lắm, những lúc cô ta còn mạnh miệng mà mắng người, ra vẻ là đại tiểu thư Tỉnh gia nên chẳng coi ai ra gì.

* Ting *

Tháng máy mở ra Tỉnh Ngọc Nhiên từng bước đi vào phòng, bên trong có một người đàn ông đang cặm cụi làm việc, vẻ ngoài cũng khá đẹp trai.

" Luân, em nhớ anh chết đi được " Ngọc Nhiên ngồi vào lòng hắn, giọng nói ỏng ẹo khiến người khác nghe cũng phải sởn hết da gà.

" Anh cũng rất nhớ em " hắn cúi xuống hôn lên trán cô ta.

" Nhớ thì phải làm sao? " ngón tay cô ta vẽ vẽ lên ngực hắn.

" Em muốn gì? Bùi Minh Luân anh sẵn sàng chiều em "

Tỉnh Ngọc Nhiên nghe hắn nói vậy thì cô ta nở nụ cười mờ ám, chỉ có hai người mới hiểu được, tay cô ta cũng bắt đầu sờ khắp cơ thể của hắn.

" Em muốn anh, được không? " Ngọc Nhiên thủ thỉ vào tai hắn, còn liếm nhẹ lên vành tai kia.

" Bây giờ anh bận, tối mai nhất định sẽ bù cho em gấp đôi, chịu không? "

" Tối mai phải bù cho em, nếu không em giận anh đấy " cô ta làm bộ mặt hờn dỗi.

" Được, của em "

Hắn lấy ra một chiếc thẻ đưa cho cô ta, Tỉnh Ngọc Nhiên hai mắt liền sáng lên, nhanh tay cầm lấy, cô ta miệng nở nụ cười tươi, sau đó hôn tặng hắn vài cái lên mặt.

" Em biết anh tốt với em nhất mà, không phiền anh nữa, em đi đây, yêu anh "

" Được "

Tỉnh Ngọc Nhiên lấy được thứ mình muốn thì cũng ra về. Trước đây cô ta và hắn qua lại từ khi cô ta chưa lấy Hoàng Thiên, và mối quan hệ giữa hai người tính đến thời điểm này cũng được 3 năm rồi.

Hắn là Bùi Minh Luân hiện tại là chủ tịch Bùi thị, tập đoàn nổi tiếng nhưng so với công ty anh còn thua một chút, hắn biết Ngọc Nhiên là người đã có gia đình vậy mà vẫn chấp nhận qua lại với cô ta. Đơn giản là để thỏa mãn nhu cầu của nhau.

Cô ta vui vẻ chạy về nhà, cứ nghĩ chuyện của mình và hắn sẽ không bị anh phát hiện, thế là cô ta đã ngoại tình 2 năm trời, vậy mà vẫn không có chút gì đó gọi là hổ thẹn.

" Tiểu thư đã về " quản gia Kim cúi người chào.

" Mẹ tôi đâu? "

" Bà chủ đang ở phòng khách "

Cô ta không trả lời mà đi vào trong nhà, Hứa Mỹ Dung mẹ cô ta ngồi đó thấy con gái mình về thì vui mừng chào đón.

" Con gái về rồi à, con rể đâu? "

" Anh ta bận việc nên không đến được " cô ta không nhanh không chậm trả lời, khuôn mặt vẫn tỏ ra bình thường.

" Này hai đứa vẫn vậy sao? Không có tiến triển gì à. Đã cưới lâu như vậy mà chưa có con " Hứa Mỹ Dung cau mày nhìn cô ta.

" Mẹ cũng biết rồi, anh ta luôn lạnh lùng với con đến phòng còn không ngủ chung kia mà "

" Cái này con để vào thức ăn của con rể, đến lúc đó có chạy cũng không thoát, nếu con mang thai thì có phải là vị trí của con càng cao hay sao? Còn tài sản bên đó cũng sẽ thuộc về hai mẹ con con, đúng là ngốc " bà ta đưa vài viên thuốc màu trắng cho con mình.

Tỉnh Ngọc Nhiên nghe cũng có lí, cô ta ngồi suy nghĩ, chỉ là sinh một đứa con thôi, chắc không đến nổi xấu xí, cái cô ta muốn là tài sản của Đông Phương gia, ai mà không biết về độ giàu có của anh, chỉ có những đứa ngốc mới không cần.

" Phải ha, đúng là mẹ tuyệt vời nhất " cô ta nhận lấy, còn ôm hôn mẹ mình.

" Tối nay phải làm liền đấy "

" Vâng ạ "

Cô ta ở Tỉnh gia chơi đến trưa thì cùng ăn trưa với ông bà Tỉnh, xong rồi cô ta lại đi mua sắm các thứ, và đương nhiên là dùng chiếc thẻ khi nãy của Bùi Minh Luân đưa. Không phải tiền của mình nên cô ta chẳng cần tiết kiệm làm gì.