Trầm Mê

Chương 34: Bi, Bidong?




Sau khi ở công ty được một giờ, Khương Thanh Vũ trấn tĩnh bản thân một chút, đợi gương mặt trở lại bình thường thì mới ra cửa.

Lúc đi ra ngoài, họ gặp Cố Diễm, Cố Diễm mỉm cười nhẹ nhàng, nhắc nhở Khương Thanh Vũ đừng quên tối mai có hẹn ăn tối.

"Sẽ không quên đâu, nhất định tôi sẽ mời cậu."

"Không thành vấn đề, một bữa ăn không làm cậu nghèo đâu."

Họ đi ngang qua nhau, Cố Vân Dực ấn nhấn nút thang máy, Cố Diễm đột nhiên dừng lại rồi quay người.

"Anh."

Cố Vân Dực nhìn sang phía anh ta.

"Em và Thanh Vũ đã lâu không gặp, ngày mai chúng em có chuyện cần nói một chút, anh đừng lo, em sẽ đưa cô ấy về nhà." Nói xong, anh ta đẩy cửa đi vào văn phòng.

Khương Thanh Vũ cúi đầu xem menu, không nghe thấy câu nói cuối cùng của Cố Diễm.

Đi vào thang máy.

"Cậu ấy đã nói gì vậy?"

Ngoài chuyển động của thang máy đang di chuyển, âm thanh duy nhất trong thang máy là tiếng thở của hai người.

Cố Vân Dực chỉnh lại cà vạt, trên mặt lộ vẻ cấm dục mà thận trọng. Những ngón tay của thon dài của anh từ từ trượt trên lớp vải mịn màng, một động tác đơn giản nhưng khi anh thực hiện lại có chút quyến rũ ma mị.

Lông mày hơi nhướng lên, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một đường cong mờ ám.

"Em ấy nhờ anh tối mai đến đón em sớm."

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Thanh Vũ giống như bị điện giật cúi đầu xuống, tim đập như sấm, cảm giác như ánh mắt đó đã nhìn thấu cô.

"Lên xe đi."

Cô ngồi ở ghế sau, tầm mắt Cố Vân Dực hơi hạ xuống. Trên đường bị kẹt xe, anh trầm ngâm nhìn vào gương chiếu hậu, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Thanh Vũ, cuối tuần này em có muốn đi gặp bác sĩ tâm lý không?"

Cố Vân Dực sợ cô phản đối nên giọng điệu rất dịu dàng.

"Dạ."

Thấy Khương Thanh Vũ không phản đối, anh thả lỏng sau cả ngày làm việc chăm chỉ. Đèn xanh sáng lên trước mắt, thêm một chút màu sắc vui tươi cho ánh đèn neon của thành phố.

Nhà hàng đã kín chỗ, may mắn là bầu không khí rất yên tĩnh. Sau khi ăn xong, Khương Thanh Vũ bước ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Cố Vân Dực đang đi ra ngoài.

Anh khoác áo vest lên trên cánh tay, thân hình cao to cường tráng, đường nét cơ bắp vạm vỡ dưới áo sơ mi toát ra cảm giác mạnh mẽ đầy nam tính. dáng người vai rộng eo nhỏ của anh thu hút mọi ánh nhìn.

Cô mới rời đi một lúc, mà đã có rất nhiều ánh mắt lén nhìn. Cô cau mày, bước nhanh về phía trước để chặn những ánh mắt đầy ý đồ.

Cố Vân Dực vừa bước đi vừa hơi ngửa đầu ra sau, khóe mắt tràn đầy vẻ tinh quái, bên khóe môi thấp thoáng nụ cười đắc ý.

"Ăn có ngon không?"

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Cố Vân Dực khoác áo khoác của mình cho cô.

Cô mặc áo của Cố Vân Dực như đang khoác một chiếc áo choàng trong nhà hát opera, cô tò mò vẫy tay vài lần, nét mặt hiện lên vẻ bối rối.

"Cũng ổn, thực ra chỉ vì nó mới mẻ thôi."

Cửa hàng nổi tiếng trên mạng thì chỉ như vậy, cô đã rất mong đợi trước khi đến, nhưng đến rồi thì cũng chỉ tàm tạm.

Tuy nhiên, trên đường về tâm trạng Khương Thanh Vũ vẫn rất vui vẻ, vì lúc đang dùng bữa Âu Ninh có gọi tới. Cô ấy sắp trở về Trung Quốc, cũng đã tìm được địa điểm để mở cửa hàng trò chơi nhà ma theo chủ đề.

Đây là dự án kinh doanh đầu tiên của cô ấy, cũng là lần đầu tiên Khương Thanh Vũ cống hiến hết mình cho một công việc gì đó, cả hai đều rất hào hứng. Đặc biệt là Âu Ninh, trước đây cô ấy là người duy nhất biết cô vẽ truyện tranh, lúc đó cô ấy đã thề rằng khi nổi tiếng sẽ lấy chủ đề truyện tranh của Khương Thanh Vũ trong cuốn sách tiếp theo.

Nói đến vấn đề duy nhất và thứ hai này, khi Âu Ninh biết mình không còn là người duy nhất biết bí mật của Khương Thanh Vũ nữa, cô ấy đã buồn bã nửa ngày. Cô ấy đau khổ than thở tất cả chỉ là giả dối, làm cho Khương Thanh Vũ không thể nghe được nữa, hét lên với cô ấy qua điện thoại rằng dừng lại đi.

Nhưng khi biết người tiếp theo biết là An Dạ, Âu Ninh hưng phấn hơn ai hết và muốn gặp cô ấy ngay.

Khương Thanh Vũ không còn cách nào khác ngoài việc hỏi Diệp An xem chị ấy có thời gian không, chủ yếu là hỏi chị ấy có muốn gặp cô gái hâm mộ chị ấy không.

Sau khi liên lạc với Âu Ninh, cô ấy rất vui vẻ và hứng thú với ngôi nhà theo chủ đề của họ, không những đồng ý gặp Âu Ninh mà còn nói sẽ đến để tư vấn cho họ.

"Em đang cười gì vậy?"

Ký ức bị giọng nói của anh cắt ngang, Khương Thanh Vũ sờ sờ lên mặt mình, chẳng lẽ nụ cười của cô lại rõ ràng đến thế? Khiến người đàn ông phía trước chú ý.

"Chị Diệp An nói rằng chị ấy sẽ giúp em về ngôi nhà theo chủ đề."

Cố Vân Dực mỉm cười, "Các em đã trò chuyện rất vui nhỉ."

"Tất nhiên là em rất vui khi được nói chuyện với thần tượng của mình rồi."

"Nhưng cũng cảm ơn anh. Nếu không có anh thì em thật sự không thể thêm WeChat của chị ấy được."

Khương Thanh Vũ nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên kính xe có một lớp sương mờ, chỉ có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng bên ngoài.

Khung cảnh đường phố và ánh đèn thay đổi liên tục, nhiều bóng người lần lượt lướt qua trước mắt cô, giọng nói của họ ngày càng nhỏ đi.

Lúc này xe đã đến ngã rẽ, con đường nhỏ dẫn đến chung cư thật yên tĩnh, những vòng sáng tối chồng chéo bị bỏ lại phía sau.

Cô vô thức nhìn theo nguồn sáng, người đàn ông đang im lặng lại đột nhiên lên tiếng.

"Thật sao?"

Giọng nói trầm thấp và rất có sức hút, thể hiện sự trưởng thành của một người đàn ông lại vừa có vẻ ngả ngớn.

"Vậy em sẽ cảm ơn anh như thế nào?"

Xe dừng ở gara ngay sau khi Cố Vân Dực như đang tự hỏi mình những lời đó.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có một chiếc ô tô lướt ngang qua, nhưng chỉ là ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua đuôi xe, rồi lướt đi không chút dấu vết, xung quanh nơi họ đỗ xe không còn ai khác.

Bầu không khí và nhiệt độ đã giảm xuống lại đột ngột tăng lên.

"Sếp Cố, em có thể làm được gì cho anh đây."

Giọng nói cô gái nhẹ nhàng và ngọt ngào giống như bánh gạo vụn thơm ngon. Cố Vân Dực khẽ cười bước xuống xe rồi mở cửa xe phía bên cô, hai người lần lượt đi vào thang máy.

Việc đầu tiên Khương Thanh Vũ thường làm khi về đến nhà là cúi xuống để thay giày, nhưng hôm nay cô chưa kịp cởi giày đã bị một lực rất mạnh ép vào tường.


Bi, Bidong?*

(*Bidong: Bidong (bidong) là một từ thông dụng trên Internet. Từ này có nguồn gốc từ Nhật Bản. Nó là một hành động thường xuất hiện trong truyện tranh, phim hoạt hình và phim truyền hình Nhật Bản.

Người đàn ông ép người phụ nữ vào tường, tạo ra âm thanh "đông" bằng một tay hoặc dựa vào tường khiến cô gái không còn đường thoát vì khoảng cách rút ngắn và cơ thể lại gần. chắc chắn sẽ cảm thấy ngại ngùng, điều này sẽ làm tăng đáng kể cơ hội tỏ tình thành công, điều này đã trở thành một " thủ thuật quảng cáo " phổ biến hiện nay)

Đây là thể loại phim tình cảm lãng mạng gì vậy?

"Chúng ta đã kết hôn."

"Phải…" Không phải hai ngày trước họ đã nhận giấy chứng nhận ư?

Khương Thanh Vũ bối rối, cô hơi cau mày nhưng nét mặt đều là sự ngây thơ và giản đơn, cô không hiểu vì sao đột nhiên anh lại cứng rắn như vậy.

Những ngón tay anh quét dọc theo sườn mặt cô, men theo những đường nét mượt mà đến cổ, rồi dừng lại ở quả đào cô.

Ngọn lửa đột nhiên bốc cháy, cô nhắm mắt lại vì nóng.


Anh nuốt khan, giọng nói khô khốc và khàn, nóng rát như lửa: "Anh cần em giúp anh, làm bà Cố của anh."