Trầm Mê

Chương 26: Lẽ nào tối nay bọn họ phải ngủ chung hay sao?



Thể lực của con gái khi đi mua sắm thực sự rất tốt, dù chỉ có một mình cũng có thể xách được vài túi đồ lớn.

"Cái gì đây?"

Cố Vân Dực không có chút hứng thú nào với mấy thứ này, trên một số phương diện anh vẫn có chút thiếu tinh tế, những thứ chai lọ được đóng gói kỹ càng này đối với anh đều y chang nhau.

"Dưỡng ẩm, cấp nước, chống lão hóa..."

Khương Thanh Vũ lẩm bẩm gì đó trong miệng, cô tưởng Cố Vân Dực không quan tâm đến những điều này, vậy mà cô lại thấy anh cầm chiếc túi bên cạnh lên và quan sát một cách nghiêm túc, sau đó anh đưa bàn tay luôn đặt sau lưng ra phía trước, tư thế nghiêm túc giống như đang cầu hôn vậy, như thể ngay sau đó anh sẽ quỳ một chân xuống, thế nhưng thứ anh cầm trên tay lại là một cây kem ốc quế.

Cây kem này là loại ba viên.

Khương Thanh Vũ liếm môi, Khương Hoa không thích cô ăn đồ lạnh, nhưng Cố Vân Dực thì lại chiều theo ý thích của cô.

Cô cầm lấy cắn hai miếng, sau khi ăn xong thì trước mặt lại lại xuất hiện hai tờ khăn giấy

"Ơ——" Hà Kỳ bỗng dưng bị kéo lại.

"Cậu nhìn người đó xem, hình như là nam thần của cậu đúng không?"

Hà Kỳ liếc nhìn theo hướng được chỉ, sững sờ hai giây.

Cho dù chỉ nhìn được bóng lưng, cô ta cũng chắc chắn đó là Cố Vân Dực.

Theo đuổi anh từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến khi mất hết hy vọng, cô ta cảm nhận được người đàn ông này không thể nào thích con gái, nhưng bây giờ anh lại nhẹ nhàng lau miệng cho một cô gái.

Cô ta chưa từng nghe nói Cố Vân Dực có bạn gái, cũng chưa từng nghe nói anh có người mình thích, vậy người có thể gần gũi với anh như hiện giờ chỉ có thể là người vợ đột nhiên xuất hiện của anh.

Hôm trước cô đi ăn tối với bạn thân thì nghe thấy một cô gái kể chuyện anh trai cô ấy nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của Cố Vân Dực trên vòng bạn bè.

Lúc ấy cô ta chỉ nghĩ đó là một trò đùa, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bức ảnh đó, cô ta đã hoàn toàn phát ngốc.

Về đến nhà cô ta đã khóc suốt một ngày không ăn không uống, hôm nay vất vất lắm cô ta mới chịu ra ngoài giải sầu thì lại gặp phải họ.

"Hà Kỳ?"

Thấy sắc mặt cô ta thay đổi, cô bạn thân bỗng cảm thấy hơi hối hận vì đã nói cho cô ta biết, chỉ biết trách bản thân nhất thời nhanh miệng.

"Cậu đừng qua đó!"

Hà Kỳ đưa túi cho bạn thân, luồng lách qua dòng người qua lại để chạy về phía Cố Vân Dực.

Thực ra lần cuối cùng họ gặp nhau là ở đám cưới của một người bạn cùng lớp cách đây đã gần hai năm.

Hà Kỳ chạy về phía anh, Cố Vân Dực nhìn thấy một cô gái thở hổn hển đứng trước mặt mình thì thoáng bối rối, cảm thấy khuôn mặt này có chút xa lạ.

"Cố Vân Dực, cậu quên tôi rồi à!?"

Tiết mục gì thế này? Mọi người xung quanh đều bước chậm lại một chút để hóng chuyện.

Người đàn ông liếc nhẹ cô gái trước mặt.

"Nhớ ra rồi."

Chị họ bên ngoại của Diệp An.

"Không phải cậu nói cậu không muốn có bạn gái sao?

Không phải cậu nói cậu không có tâm trạng để ý mấy chuyện này sao?"

Hà Kỳ nhìn chằm chằm Khương Thanh Vũ, ánh mắt như sắp bắn ra lửa đến nơi. Lúc này, những người xem náo nhiệt xung quanh đã hiểu ra, đây chẳng phải là loại tình tiết câu chuyện mà bọn họ thích sao, chỉ là có người tự đa tình mà thôi.

Khương Thanh Vũ không thích bị quá nhiều người nhìn mình, chưa kể ánh mắt của Hà Kỳ còn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Cô vô thức lùi về sau, ánh mắt của người đàn ông vốn dĩ bĩnh tĩnh như nước, nhưng lại vì hành động nhỏ này của cô mà chợt gợn sóng.

"Đây là việc của tôi, hơn nữa cô ấy không phải bạn gái, mà là vợ của tôi."

Cố Vân Dực ôm vai Khương Thanh Vũ vòng qua người cô ta rồi đi ra ngoài. Hà Kỳ không phục, cô ta chạy theo hai người họ tới cửa của trung tâm thương mại, mãi cho đến khi bạn cô ta đuổi tới nơi.

Khương Thanh Vũ chưa bao giờ thấy Cố Vân Dực lộ ra vẻ mặt khó coi như vậy, cô có chút lúng túng không biết phải làm sao cho phải, cúi đầu túm lấy góc áo, trông giống như vừa mới làm chuyện gì sai trái vậy.

Người đàn ông đặt bàn tay đang nắm chặt lên môi, sau cơn mưa đầu xuân, những hạt mưa nhỏ hóa thành hơi nước tan vào trong không khí.

Xe đang đậu bên lề đường, dòng người cầm ô đang băng qua làn mưa, cần gạt nước được bật lên, không ngừng làm sạch mặt kính. Từ mờ ảo đến rõ ràng, giống như tái sinh ra một thế giới mới.

Cố Vân Dực không nói chuyện, cái bóng của hàng mi dày đổ xuống che đi đôi mắt. Khương Thanh Vũ ngồi ở ghế sau, qua gương chiếu hậu, cô chỉ nhìn thấy được anh đang cúi đầu suy nghĩ, còn về việc anh có tức giận hay xấu hổ hay không thì cô thật sự không biết.

Khoảng 10 phút sau.

"Xin lỗi, làm em sợ rồi."

Khương Hoa từng nói với anh rằng, sau khi xảy ra tai nạn xe, Khương Thanh Vũ trở nên rất rụt rè, đó là lý do tại sao cô cần điều trị tâm lý.

Cố Vân Dực nhìn cô, cô mới phát hiện ra trong mắt anh ngoài sự áy náy còn có một chút lo lắng.

Nghe thấy được câu nói nằm ngoài dự liệu, miệng cô có hơi há hốc ra.

"Không sao đâu."

"Cô ta là bạn cùng lớp cấp ba của anh, ngoài ra bọn anh không có quan hệ nào khác cả."

"À, em biết rồi, không phải cô ấy hỏi anh tại sao anh không muốn có bạn gái sao? Đó là vì..."

"Thanh Vũ."

Cố Vân Dực cắt ngang lời nói ngập ngừng của cô.

"Anh sợ em hiểu lầm."

Ánh mắt của người đàn ông rất chân thành, lúc này Khương Thanh Vũ mới hiểu tại sao vừa rồi anh im lặng như vậy.

Anh lo lắng cô sẽ hiểu lầm, cho nên câu nói vừa rồi là đang giải thích với cô đúng không?

"Em không có, không có hiểu lầm."

"Vậy thì tốt."

Cố Vân Dực khởi động lại xe, khi tiếng động cơ vang lên, cảm giác xấu hổ vì im lặng trong cơn mưa cũng dần biến mất.

Đi đến trung tâm thương mại mua sắm đúng là hơi tốn thời gian, bởi vì thực tế căn hộ của Cố Vân Dực cách nhà cũ cũng không tính là xa, Khương Thanh Vũ đang mải nghịch điện thoại thì nghe thấy người đàn ông nói một câu "Tới nơi rồi."

Xe chạy vào cổng lớn, khu dân cư này có tính riêng tư rất cao, các hộ dân cũng không đông đúc, giống như là một thế giới tách biệt với khu phố xá náo nhiệt ngoài kia vậy.

Mùi cây bách tùng mang đến cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của miền bắc, tiếng lá cây ma sát vào nhau rất rõ ràng.

Cô đi theo Cố Vân Dực lên lầu, qua hết huyền quan là đến một căn phòng khách rộng rãi.

Ngôi nhà của anh cũng giống như con người của anh vậy, mang màu sắc của sự trầm tĩnh, mùi hương xông phòng cũng rất dễ chịu, hình như là hương hoa nhài.

"Phòng ngủ nằm ở lầu trên."

Khi Khương Thanh Vũ bước lên cầu thang xoắn ốc, nhịp tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn.

Ở tầng 1 không có phòng ngủ, tất cả các phòng ngủ đều nằm ở tầng hai. Cửa phòng đang mở, cô bước vào gian phòng lớn nhất, hành lý của cô đã được sắp xếp ngay ngắn đặt ở bên trong.

Căn phòng này khác với những căn phòng còn lại, hơi thở của sự sống rất nồng đậm, hương vị thuộc về riêng anh càng rõ ràng hơn.

Tủ quần áo chiếm gần hết một bức tường, bên trái là quần áo của Cố Vân Dực, chỉ có mấy màu, nhìn qua còn tưởng là tranh trắng đen. Nửa bên phải trống không, không cần nghĩ cũng biết nó là dành cho cô.

Vậy nên, đây là phòng ngủ.

Vừa rồi cô đã đi một vòng, hình như chỉ nhìn thấy có một phòng ngủ, lẽ nào tối nay hai người họ phải ngủ chung sao?