Trai Thẳng Giúp Trai Thẳng

Chương 20: Khi vợ đòi chia tay tôi



Editor: sắp hoàn rùi cố lơnn

Khi vợ đòi chia tay tôi, cả thế giới đều đang mơ ước phiên bản nữ của em ấy.

"Anh xem em là thế thân?"

"Không có."

Ân Tử Tấn nhìn lướt qua màn hình điện thoại, lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn dứt khoát kéo Đoạn Ngọc Vũ vào lồng ngực mình, mặc cho nam sinh giãy giụa như thế nào cũng không buông cậu ra.

"Tôi chưa từng nhầm lẫn tình cảm của mình, từ đầu đến cuối chỉ thích một mình Đoạn Ngọc Vũ."

"À." Đoạn Ngọc Vũ cười: "Lúc đầu chấp nhận lời mời kết bạn là bởi vì gương mặt này đúng không?"

"Đúng. Nhưng đó chỉ bởi vì... A!"

Ân Tử Tấn kêu lên một tiếng, ăn đau nên buông lỏng tay mình.

Nhóc con, đây là lần thứ hai đạp eo hắn rồi, nếu đá hỏng thật thì sau này còn cái gì mà dùng.

"Ân Tử Tấn." Nam sinh lạnh lùng nhìn hắn, nhưng hàng mi dài lại run vô cùng.

"Bởi vì gương mặt này nên chấp nhận lời mời kết bạn, bởi vì gương mặt này nên mới chịu mập mờ với Ngọc Ngọc Miêu, thậm chí ngay cả hình mẫu lý tưởng cũng dựa trên gương mặt này."

"Vậy còn nói không xem tôi là thế thân?"

Ân Tử Tấn định nói chuyện, Đoạn Ngọc Vũ lại không cho hắn cơ hội.

"Tóm lại, nếu không có gương mặt tương tự này, chúng ta căn bản sẽ không có bắt đầu, đúng không?"

Đúng, nếu không có gương mặt này, Ân Tử Tấn tuyệt đối sẽ không mập mờ cùng với một người lạ trên mạng, nhưng hắn cảm thấy có một việc cần phải nói rõ.

"Gương mặt giống như thế này không chỉ có Đoạn Ngọc Vũ, trước giờ tôi đã từng gặp qua biết bao nhiêu gương mặt như vậy, thậm chí nếu sau này có xuất hiện Trương Ngọc Vũ, Vương Ngọc Vũ, dù là nam hay nữ, tôi đều vô cùng chắc chắn mình sẽ không yêu bọn họ."

"Người tôi thích chính là Đoạn Ngọc Vũ, gương mặt này cho tôi cơ hội bắt đầu, nhưng lý do thì tuyệt đối không chỉ bởi vì gương mặt này."

Ân Tử Tấn cảm thấy mình đã nói quá rõ ràng, nhưng không thể ngờ câu tiếp theo của Đoạn Ngọc Vũ lại là:

"Hửm? Vậy thì là vì cái gì?"

Ân Tử Tấn:......

Bởi vì nhóc con rất dâm, dâm vô cùng, chân lại dài, khi quấn chặt quanh eo sẽ làm người ta không chịu nổi.

Bởi vì em có chút trách nhiệm, dù có phải thức đêm cũng đồng ý gánh vác hậu quả của việc sai sót số liệu.

Bởi vì em có chút lương tâm, làm hại tôi bị cảm còn biết đến dỗ tôi uống thuốc.

Bởi vì em thích làm nũng, bởi vì em rất đáng yêu, bởi vì em rên rất dâm, bởi vì em xinh đẹp....

Cái nhỏ cái lớn, lung tung lộn xộn, thậm chí còn không biết dùng từ gì để diễn tả.

Ân Tử Tấn chắc chắn, nếu mình nói mấy câu này ra thật, Đoạn Ngọc Vũ sẽ chỉ càng tức giận hơn.

Nhưng Ân Tử Tấn thích chính là thích.

Ân Tử Tấn do dự làm Đoạn Ngọc Vũ hoàn toàn không có kiên nhẫn.

Nam sinh giãy giụa thoát khỏi lồng ngực Ân Tử Tấn, đóng sầm cửa phòng thật mạnh ngay trước mặt hắn.

Đoàn Ngọc Vũ vẫn đang chấn động trước câu nói thẳng thắn không kiêng dè của Ân Tử Tấn thì hắn lại gửi tin nhắn đến.

"Nhận chuyển khoản."

Đây là bắt buộc phải đi thuê phòng?

Đoàn Ngọc Vũ híp híp mắt, thật ra cậu không muốn đồng ý yêu cầu nhàm chán này một chút nào, một thằng con trai như cậu sao lại đi kêu dâm được.

Nhưng cậu lại nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng —— mình và Ân Tử Tấn ở cùng một tổ nghiên cứu.

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của cậu là sau khi câu Ân Tử Tấn tới tay sẽ cho hắn xem gà, lúc đó dù Ân Tử Tấn có tức giận thì cũng làm gì được đâu?

Nhưng giờ lại không giống vậy nữa, hai người ở chung một nhóm nghiên cứu, chỉ cần Ân Tử Tấn muốn, thật sự có thể chỉnh chết cậu.

Giờ bảo Đoàn Ngọc Vũ thu tay lại thì cũng không thể nữa rồi, đã câu lâu như vậy, phải mau thu lưới trả thù thành công, sao có thể thất bại trong gang tấc.

Cho nên, Đoàn Ngọc Vũ nuốt nước miếng, cậu cần phải nắm được một vài nhược điểm của Ân Tử Tấn.

Ít nhất là làm Ân Tử Tấn không dám đá mình ra tổ nghiên cứu.

"Nhưng lúc nào cũng là đàn anh xem em, giờ còn bắt người ta đi thuê phòng, người ta còn chưa được xem đàn anh đó......"

"Xem rồi."

A? Đoàn Ngọc Vũ nhớ lại, đúng là có xem rồi, xem.... gà rồi.

Ok.

"Thích đến vậy? Muốn xem nữa sao?"

Thích, sao lại không thích?

Đoàn Ngọc Vũ rủa trong lòng, sau này lúc nào bạn gái anh cũng bị anh chịch khóc, chắc chắn không quá ba ngày đã muốn chia tay anh.

"Xem cái khác được không ~ "

"Muốn xem cái gì?"

"Đàn anh có cơ bụng không ạ ~ em thấy cơ bụng của mấy anh ở sân bóng rổ rất mê người ~ "

"Gọi anh."

"Tôi cũng có."

Giề, ngay cả xưng hô mà cũng so đo à?

"Vậy.... có thể xem cơ bụng của anh được không."

"Được."

"Muốn lộ mặt nữa!"

Ân Tử Tấn đứng đắn như vậy, có được một tấm ảnh lộ mặt chụp nửa thân trần tương đương với có được ảnh khoả thân của hắn.

Cũng không phải là Đoàn Ngọc Vũ muốn lấy ảnh chụp làm chuyện xấu, chỉ là lỡ như Ân Tử Tấn tức giận muốn giết cậu thì tốt xấu cũng có cái lợi thế để thoát thân.

"Xem xong là có thể thuê phòng phải không?"

...... Đoàn Ngọc Vũ nhịn.

"Vâng ~ "

Đoàn Ngọc Vũ bình tĩnh nhìn màn hình, chờ sau khi Ân Tử Tấn gửi ảnh qua, cậu sẽ nói thầy mình gọi có việc rồi chuồn đi.

Thuê phòng cái gì, một tên trai thẳng như cậu sao lại đi kêu dâm.

Dù sao bây giờ Ân Tử Tấn cũng đã dính chặt như vậy, mình có được ảnh chụp của hắn, lại câu hắn thêm một thời gian nữa, làm hắn muốn ngừng mà không được, rồi sau đó sẽ có thể.... cho hắn xem gà.

"Được. Nếu xem xong mà không thuê, vậy thì cắm ba ngón tay vào chụp ảnh."

Đoàn Ngọc Vũ:......

Hiển nhiên Ân Tử Tấn cũng biết khôn rồi, hắn bị Ngọc Ngọc Miêu lừa quá nhiều lần, lần này quyết đoán đặt điều kiện thật gắt gao.

Đoàn Ngọc Vũ cắn chặt răng, nói thật, một tên trai thẳng như cậu, so với cắm ba ngón tay vào chụp ảnh, còn không bằng trực tiếp thuê phòng rên cho hắn nghe.

Một lát sau Ân Tử Tấn gửi qua một tấm ảnh chụp. Sinh viên năm ba không ở ký túc xá, hắn cũng không cố tình tìm góc độ, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng không điều chỉnh, chỉ chụp vội một tấm ảnh nửa người trên.

Hắn không đeo mắt kính, đôi mắt hẹp dài híp lại, nhìn vào gương, dưới vài tia sáng lờ mờ, ngũ quan anh tuấn không thể tìm ra bất cứ tỳ vết gì.

Thân trên trần trụi, từ hầu kết đến eo bụng đều toát lên vẻ gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành.

Quả thật là có cơ bụng, hơn nữa còn là sau múi cực rõ ràng, cực rắn chắc. Phía dưới vòng eo gầy nhưng mạnh mẽ là tuyến nhân ngư hõm sâu.

Quần tây treo lỏng lẻo trên thắt lưng, ngay cả khóa kéo cũng không kéo hết, lộ ra viền quần lót màu đen, rất có thể là đang tuốt......

......

Hơn nữa, cứu mạng, ngực hắn lớn thiệt sự, lớn mà lại không quá lố, cơ ngực no đủ, mềm dẻo đàn hồi, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sức mạnh ập vào mặt.

Muốn sờ.

Đoàn Ngọc Vũ chột dạ dời mắt, không phải là trai thẳng à, sao luyện cơ bắp mà còn luyện ngực nữa?

Đoàn Ngọc Vũ cảnh cáo bản thân, đây là cơ ngực, tuy rằng cũng lớn, thế nhưng rất cứng, gối chắc chắn sẽ đau vô cùng.

Cậu chỉ thích cặp ngực trắng trẻo mềm mại, kiểu ngực mà bóp vào là sẽ tràn ra khỏi những kẽ ngón tay.

Nhưng mà.... dáng người này, thể lực anh ta phải tốt đến mức nào chứ.

Thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao người bị chịch cũng không phải mình.

Đoàn Ngọc Vũ lắc lắc đầu, này đúng thật là ảnh chụp nửa người trên của Ân Tử Tấn, hơn nữa ngay cả quần cũng mặc không đàng hoàng, thế lại càng hợp ý cậu, đây hoàn toàn có thể nói là nhược điểm.

Lỡ như một ngày nào đó Ân Tử Tấn chó cùng rứt giậu, vậy cậu cũng có thể bảo toàn mạng sống.

Điện thoại lại rung lên.

"Em muốn cắm ba ngón tay, hay là ra ngoài thuê phòng?"

Đoàn Ngọc Vũ chỉ đành hậm hực nhận 5000 tệ chuyển khoản, sau đó lại trả về 4200.

"Phòng tốt nhất ở gần trường chỉ cần 800 thôi ~ "

Bên kia lại trả tiền về.

"Ngoan, dư thì cho em mua váy. Váy dài."

......

Váy dài cái mông á.

Đoàn Ngọc Vũ khẽ cắn môi, không sao, cứ nhận trước, sau này lại mua cho hắn đôi giày thể thao là được.

Dùng tiền trai thẳng mua quà tặng trai thẳng, trai thẳng còn phải nói "Cảm ơn vợ yêu".

Rõ là thú vị hơn trực tiếp trả tiền lại mà đúng không?

Đoàn Ngọc Vũ nằm trên giường, tự nhiên thấy hơi khẩn trương.

"Khụ khụ." Cậu lại thử giọng mình lần nữa.

......

...... Tốt lắm.

Giọng cậu vốn đã trong trẻo, nếu nén lại, hơn nữa cố tình ngụy trang thành cái khàn khàn của tình dục thì quả thật là không thể phân biệt nam nữ, ít nhất là có thể gạt được Ân Tử Tấn t*ng trùng thượng não.

Chuyện nhỏ.

Chuông điện thoại vang lên, Đoàn Ngọc Vũ tự tin nhận.

"Đàn anh......" Ngọc Ngọc Miêu ngại ngùng chào hỏi.

"Ừm, gọi anh ơi."

"Anh ơi......"

"Đã cởi quần áo chưa?"

"Cởi rồi ~ "

"Trong vòng ba giây, gửi cho tôi một tấm ảnh chụp chân."

Đoàn Ngọc Vũ vẫn đang mặc quần dài:......

Hôm nay dù là Ngọc Hoàng đại đế thì cũng không thể chụp một tấm ảnh chân trong ba giây đồng hồ.

Trai thẳng ranh mãnh.

"Nhóc lừa đảo."

"Không có lừa, chỉ là người ta ngại, chưa cởi kịp ~"

Ân Tử Tấn lại không nghe cậu giải thích: "Em không thích tôi, không muốn làm với tôi?"

Chậc. Cái này, nếu Đoàn Ngọc Vũ thừa nhận thì còn câu gì nữa.

"Thích anh mà......"

Cậu chỉ có thể cởi, quần áo cọ sát sột sột soạt soạt, thẳng đến khi cởi sạch chỉ còn một cái quần lót.

Hiển nhiên Ân Tử Tấn cũng đã nghe thấy tiếng động.

"Ngọc Ngọc thật ngoan, tự sờ mình, rên cho tôi nghe."

Đoàn Ngọc Vũ khẽ cắn môi, cả hai đều là trai thẳng, dựa vào cái gì chỉ có một mình cậu rên chứ, Ân Tử Tấn cũng phải rên.

"Rên một mình rất ngại..... Đàn anh cũng rên, được không."

"Được."

Ân Tử Tấn nói rên là rên, không do dự chút nào.

Hiển nhiên hắn đang thủ dâm, tiếng thở dốc trầm thấp hỗn loạn như mang dòng điện truyền vào tai Đoàn Ngọc Vũ.

Vì để tiện hoạt động, cậu không cầm điện thoại mà đặt nó nằm sát lỗ tai, nhưng giờ cậu hối hận rồi, bởi vì giờ cứ như Ân Tử Tấn đang rên thẳng vào lỗ tai cậu vậy.

"Ưm......" Một tiếng thở dốc khàn khàn, chứa đầy tình dục bị kìm nén nặng nề chui vào lỗ tai Đoàn Ngọc Vũ.

Cậu chỉ nghe tiếng thôi mà cũng có thể tưởng tượng ra, chắc chắn lúc này gương mặt lạnh lùng kia của Ân Tử Tấn đã tràn ngập tình dục.

Mặt Đoàn Ngọc Vũ đỏ bừng, trời ạ, một tên trai thẳng như anh ta sao lại có thể rên như thế chứ.

Mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng Ngọc Ngọc Miêu, Ân Tử Tấn không hài lòng.

"Rên."

"Nếu không thì cắm vào, chịch chết em."

Giọng nói vang bên tai, Đoàn Ngọc Vũ chỉ có thể trả lời: "Đừng, em sợ..... không cắm vào được đâu, anh ơi......"

"Không chịu cho tôi xem huyệt đúng không?"

"Vậy thì tự nhếch mông lên, chịch hư miệng nhỏ phía sau của em."

Sao lại có thể...... Đoàn Ngọc Vũ nghe hắn nói, ngón chân cuộn tròn lại, ít nhất thì lỗ nhỏ của con gái sẽ chảy nước, còn mặt sau chặt như vậy, nhỏ như vậy, nếu bị hắn đâm vào, chắc hôm sau sẽ không khép chân lại được quá?

"Anh ơi, em sợ......"

Nghĩ đến cây côn vừa thô vừa dài của Ân Tử Tấn, một thứ dữ tợn đến kỳ cục, Đoạn Ngọc Vũ vô thức kêu một tiếng thật lòng.

"Sợ cái gì, sao lúc quyến rũ tôi em không biết sợ."

"Rên vài tiếng đã sợ? Đến lúc tôi chịch em thật, chắc em sẽ chỉ biết khóc thôi đúng không?"

Nãy giờ Đoàn Ngọc Vũ vẫn không tự sờ mình, chỉ rên một cách rất khô cằn, hiển nhiên không thể làm Ân Tử Tấn vừa lòng.

"Tự sờ mình, kêu lớn tiếng một chút," Ân Tử Tấn dỗ dành: "Em ngoan đi, anh chỉ làm một lần."

"Nếu em không ngoan.... ba ngón tay......"

Giọng nói của Ân Tử Tấn vang lên bên tai, cho người ta cảm giác vô cùng chân thật.

Đoàn Ngọc Vũ run lên, cậu không còn lựa chọn nào cả.

Cậu nhắm mắt lại, cuối cùng cũng đưa tay xuống, cầm lấy dương v*t của mình, cố nén cảm giác thẹn, bắt đầu rên.

"Anh......"

"A...... Anh thật lớn.... Rất thích, làm chết em......"

"Ưm a...... Anh làm nhẹ chút được không......"

Giọng của nam sinh khàn khàn, chứa đầy tình dục, đúng thật là không nghe ra nam nữ, rên rỉ dâm đãng, một câu anh ơi hai câu làm chết em......

Không bao lâu cậu cũng đắm chìm trong tình dục, thậm chí còn run giọng khóc nức nở.

Cùng với tiếng rên khàn khàn đứt quãng của Đoàn Ngọc Vũ, đầu bên kia điện thoại cũng truyền đến một tiếng kêu, ngay sau đó là tiếng thở ra thật dài của Ân Tử Tấn.

Hắn bắn rồi.

Đoàn Ngọc Vũ nhận ra, thế mà Ân Tử Tấn vừa nghe cậu rên vừa tự xử, cuối cùng còn bắn ra.

Mà chính cậu cũng dính nhớp đầy tay.

Cậu thật sự rên cho một tên trai thẳng nghe.

Hơn nữa phía đối diện còn vừa nghe vừa bắn.

Mặt Đoàn Ngọc Vũ đột nhiên đỏ bừng, hận không thể cúp máy ngay lập tức.

Nhưng trùng hợp là Ân Tử Tấn lại mở lời ngay lúc này.

"Ngọc Ngọc ngoan quá, miệng nhỏ dâm đãng cũng rất thoải mái, kẹp rất chặt."

Giọng nói của chàng trai hàm chứa ý cười: "Khi nào mới có thể chịch miệng nhỏ?"

Cách màn hình mà Đoàn Ngọc Vũ cũng có thể tưởng tượng ra một khuôn mặt luôn lạnh lùng lại đang mỉm cười, dịu dàng nói chuyện điện thoại.