Trạc Chi

Chương 53: Chẳng thể quên



Editor: SQ

_____________________

Đi tìm lại tuổi thanh xuân đã mất

Lúc Trình Trạc ra ngoài hút thuốc, hoàng hôn buông xuống, chân trời chỉ còn lại vệt màu cam nhạt, trên đình ở đối diện cũng không còn thấy bóng người nào.

Lần đầu không bật được bật lửa, anh đang định bật lại.

Một giọng nói vang lên bên cạnh——

“…….Mới nghe nói thợ chụp ảnh không phải bạn trai của cô ấy thì quản lý Tôn mừng gần chết luôn, đi theo tới bãi giữ xe xin WeChat của người ta, ai ngờ chị đẹp đó nói không có WeChat, ha ha cười xỉu.”

“Có lần quản lý Tôn nói chưa có cô gái nào anh ta không bắt chuyện được nhớ không? Bị vả mặt ngay tại chỗ luôn ha ha ha.”

Một nhân viên phục vụ đi tới từ sảnh trước chia sẻ tin tức với một nhân viên phục vụ khác, hai người kẻ tung người hứng, cười nói đi ra sau bếp.

Trình Trạc dừng hành động định làm, không châm thuốc nữa, mà lấy điện thoại ra, mở màn hình, đột nhiên quên mất trước đó mình định làm gì.

Không biết đứng sững người trong bao lâu, anh máy móc mở khóa điện thoại, ấn vào thanh tìm kiếm thêm bạn trong WeChat, bấm 11 con số đã thuộc nằm lòng, đang bấm giữa chừng thì xóa đi.

Quay lại, tìm Từ Cách.

Trình Trạc: Đang ở đâu?

Bên kia hiện lên đang nhập, trong lúc đợi, Trình Trạc hơi quay sang bên, châm thuốc lá, ánh lửa màu cam như bộ lọc ảnh nhiễu hạt, trong khoảnh khắc anh nhíu mày, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt ưa nhìn.

Bên kia không nhắn lại một chữ nào.

Từ Cách gọi điện đến, Trình Trạc nghe máy hỏi lại: “Đang ở đâu?”

“Anh nhớ em hả?”

Trình Trạc im lặng vài giây, bỗng không muốn hút thuốc nữa, cũng chẳng còn “lửa” để mắng Từ Cách.

Cợt nhả không được bao lâu, người bên kia điện thoại dường như đã quen với thái độ hờ hững này, Từ Cách than vãn: “Làm bạn với anh chả có gì vui, sau này ai lấy anh, em thấy lên chùa Thọ Đáp tu còn vui hơn.”  

Trình Trạc nhắc anh không được nói vớ vẩn: “Chùa Thọ Đáp không nhận khách hành hương là nữ.”

“Anh nhớ kỹ quá nhỉ!”

Từ Cách thở dài, không đầu không đuôi nói: “Bộ anh không đọc tin tức hả, anh Trạc à, anh ghé Weibo giùm em với, anh có thể nào quan tâm đến em một xíu giữa trăm công ngàn việc không, hôm nay quán bar mới mở cửa, em đã đi một lèo từ đồn công an tới bệnh viện rồi thẳng đến hotsearch luôn.”

Trình Trạc nghe ra sự đáng thương trong lời bạn mình nói.

Anh có tài khoản Weibo, hồi đó Mạnh Thính Chi tạo cho anh, chỉ theo dõi phòng tranh Trần Khả Khâm, lúc đó chỉ cần là bài chia sẻ sản phẩm có cô tham gia, anh sẽ nhấn “thích” từng bài một.

Anh dễ dàng tìm thấy tên của hai người bạn nối khố ở đầu hotsearch, hai cái tên, tổng cộng có bốn chữ, chiếm năm cái hotsearch cùng một lúc.

Hôm nay, một fan nam cuồng cầm dao đến TLu, dùng cái chết để yêu cầu Từ Cách và Kiều Lạc chia tay.

Lúc đó quán bar mới mở cửa, chưa đông khách, có người đến khuyên ngăn nhưng không khuyên được, khiến một bảo vệ và hai khách của quán bar vô tình bị thương, fan nam đó được đưa đi cấp cứu kịp thời, tự sát không thành công.

Sự việc lập tức bùng nổ.

Từ Cách than thở qua điện thoại: “Hồi đó cô ấy và Kỷ Chẩm Tinh yêu nhau tổng cộng tám năm, em hay nghĩ, mặc dù Từ Cách em đây là một thằng không ra gì, nhưng yêu cô ấy đứng nhì thế giới thì không ai đứng nhất, bây giờ em chẳng tự tin thế nữa, không ngờ có người thật sự dám chết vì cô ấy.”

Giọng Trình Trạc bình tĩnh: “Cậu ấy thì sao, có nói gì không?”

“Cô ấy hả,” Từ Cách cười nhẹ: “Cô ấy nói thích thì chết không thì thôi, nếu chết thì chết xa chút.”

Vừa nói xong, Trình Trạc cũng lướt đến bài ghim đầu tiên trên Weibo của Kiều Lạc, một bài rất dài được đăng cách đây hai tiếng, mới đọc ba dòng đầu thì biết ngay giọng điệu xã giao muốn thỏa hiệp và xoa dịu đó không phải do người nói câu “thích thì chết không thì thôi” có thể nói ra.

Trình Trạc: “Khoảng thời gian này bớt gặp nhau đi.”

Từ Cách: “Quản lý của cô ấy cũng nói vậy.”

“Không cân nhắc rời showbiz?”

Giọng Từ Cách cao hơn, “Anh máu lạnh thật đó, không có một tí khả năng đồng cảm nào hết. Ca hát là ước mơ từ bé của cô ấy, rời showbiz rồi anh kêu cô ấy làm gì đây, lấy chồng sinh con nấu cơm hả? Vậy em khác gì thằng Kỷ Chẩm Tinh?”

Anh vẫn đang cố gắng học cách làm một người biết đồng cảm, nhưng cho dù là bạn thân từ nhỏ đi nữa, thì cũng rất khó để anh có thể đặt mình vào vị trí của người khác để nhìn nhận khách quan.

“Dù sao Kỷ Chẩm Tinh cũng là nhân tài mới trong nghiên cứu khoa học.”

Từ Cách tự nói tiếp: “Còn em thì không ra gì, được chưa, đi làm một ly không?”

“Mới uống xong, quan hệ cá nhân của chủ tịch Trình.”

“Lại diễn cha hiền con thảo?” Từ Cách không thấy ngạc nhiên, thở dài rồi nói: “Vậy uống tăng hai đi, em đoán chắc anh uống chả vui vẻ gì, anh gửi vị trí cho em với.”

Thoát khỏi Weibo, Trình Trạc không thể không nhắc nhở bạn mình: “Với độ hot bây giờ của cậu, ra ngoài kiểu gì?””

Còn đi nhậu? Lên thêm một tin nữa?

“Em nghĩ ra chỗ sẵn rồi, tới khu phố cổ, quán lề đường gần trường số 14 đó, bây giờ học sinh đang học tiết tự học buổi tối hết rồi, ờ quên, anh ở sạch nên chưa ăn ở quán đó bao giờ, tới đó đi, dắt anh đi tìm lại tuổi thanh xuân đã mất.”

“Gọi Thẩm Tư Nguyên luôn không?” Trình Trạc không giỏi an ủi người khác, lỡ như Từ Cách uống quá chén, muốn kể khổ, 90% là anh sẽ không nói ra được câu nào tử tế, tình yêu tổn thương đã đành, tình nghĩa anh em chí cốt cũng nối gót tệ hại theo.

Từ Cách chợt bật cười, nói không nên lời: “Em nể anh thật luôn, dạ thưa công tử Trình trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát, rốt cuộc anh có lướt Weibo đàng hoàng không thế, có khách vô tình bị thương có khách vô tình bị thương!”

Trình Trạc có thấy tin đó, nhưng không bấm vào ảnh để xem kỹ hơn. Ồ, hóa ra khách bị thương chính là Thẩm Tư Nguyên.

“Cậu ta?”

Từ Cách đáp lời: “Ừa.”

Đúng lúc Trình Trạc có thể luyện tập đức tính cảm thông, anh quan tâm hỏi: “Bị thương ở đâu?”

“Ngón út bị xước 1cm, nhập viện luôn rồi, tự cậu ta đòi, ông đây còn cho cậu ta ở phòng VIP.”

“…….”

Trình Trạc không muốn nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy vượt quá sức tưởng tượng của bản thân, anh thấp giọng đáp.

“Gửi vị trí cho cậu rồi.”

Có người rất thích nhớ về quá khứ.

Trong quán ăn nghi ngút khói, bếp lò bán lộ thiên, mùi đồ nướng từ mùi dầu và mùi nguyên liệu nồng nặc nửa con phố, bàn nhựa trắng ghế nhựa đỏ, lần đầu tiên Trình Trạc ngồi đây.

Nốc hết một chai bia, Từ Cách đã nhớ đến chuyện năm lớp 11.

“Cô ấy tỏ tình với Kỷ Chẩm Tinh ở cái sân bóng rổ xuống cấp ở cầu Đàm Phức, em ở kế bên đốt pháo hoa cho cô ấy, mùi lưu huỳnh cay mắt bỏ xừ, em chảy nước mắt ròng ròng, lát sau cô ấy nhắn tin cho em nói vui quá chừng vui, em mới nghĩ, thôi được, cậu vui là được, cay mù mắt cũng đáng.”  

Trình Trạc không có ký ức rất sâu sắc nào về thời cấp ba, khi đó là một thời kỳ thầm lặng vì anh không thể tự chủ, anh thiếu giao tiếp và không quan tâm đến thế giới bên ngoài.    

Rót bia cho Từ Cách, khuyên một câu uống từ từ thôi, nhưng không có tác dụng.

Từ Cách im lặng uống hết, mắt đỏ hoe, nhìn Trình Trạc nói: “Anh Trạc, anh tự do thật đó, không phải em rủa dì với bà đâu, ý em là, không có ai anh cũng chẳng sao, không có tình cảm nào giữ chân anh được, không giống em, từ hồi cấp ba em đã thấy mình tiêu rồi, từ nhỏ em đã lẽo đẽo theo cô ấy, cô ấy chẳng thèm đoái hoài đến em, đi yêu người khác chết đi sống lại, em thật sự thất bại quá thể.”

“Nhờ quá thất bại mới có bạn gái cũ đó.”

Từ Cách mất tự nhiên: “Đừng xát muối vào vết thương của em được không, em không dám tin là có được ngày hôm nay, em chưa từng mong đợi.”

Từ Cách hỏi anh: “Anh còn mong đợi gì không?”

Từ “mong đợi” này, khác với “hy vọng”, nói ra hai từ này tự khắc cảm thấy yên ổn vững vàng, Trình Trạc bóp chiếc ly nhựa trong tay, nghĩ ngợi một lúc.

Một lúc lâu sau, thở ra một hơi.

“Tôi muốn sống một cuộc sống phố thị ấm áp.”

“Loại nào?”

Trình Trạc cũng không thể giải thích rõ: “Đại khái là mỗi ngày ba bữa, đi chợ nấu ăn? Sửa điều hòa, mua nước xịt muỗi, tính toán chi tiêu hàng tháng, đến tổ dân phố lãnh gạo, đến chợ hải sản mua cá sắp chết rồi về bị mắng.”



Từ Cách trưng ra khuôn mặt đỏ bừng bừng vì bia, ánh mắt lộ vẻ khó tin, “Anh…..anh nói gì vậy, anh thấy mấy chuyện đó ở đâu?”

Lúc nói không nghĩ nhiều, Trình Trạc bình tĩnh lại thì sực nhớ ra.

Đó là những gì Mạnh Thính Chi miêu tả về bố cô.

Chai bia đã thấy đáy, anh mở chai mới đặt trước mặt Từ Cách.

Từ Cách kích động om sòm nói: “Anh uống với em đi chứ, em có rủ anh tới làm người giám hộ đâu? Uống đi, em thấy anh đáng sợ lắm nhé, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ say đúng không? Anh giữ chừng mực thế làm gì, em nói cho anh biết nhé, bớt gồng lại đi, anh phải thử cảm giác mất kiểm soát.”

Trình Trạc nhìn mấy chai thủy tinh màu xanh trên bàn, “Bia mà cũng say?”

Từ Cách: “…….”

Quán lề đường tất nhiên không thể có rượu vang nhập khẩu, Từ Cách la lên với chủ tiệm bên trong: “Có rượu trắng không? Lên một rương!”

Trình Trạc: “Bốn năm chục độ, cậu điên hả?”

Từ Cách cười hì hì, nụ cười của anh rất quyến rũ, lộ hàm răng trắng, trông ngây thơ như con cún ngố, “Điên từ lâu rồi, không điên sao dám yêu Kiều Lạc?”  

“Chắc là lúc đó em không tỉnh táo anh ơi, giống như năm mơ ấy, quần áo cởi hết rồi nhưng không dám chạm vào cô ấy, cô ấy đá em một phát xuống giường, mấy ngày sau dì hai của cô ấy dẫn em đi khám đông y, dù sao cũng là bậc phụ huynh, thì em đi thôi, em có dám nói gì đâu.”

“Em nghĩ lại tuy em quen bạn gái hơi nhiều, nhưng em không ngủ lang, cũng đi kiểm tra sức khỏe đúng hạn, em có bệnh hoạn gì đâu.”

“Ông bác sĩ trung y già đó mở to mắt em ra, xong soi lưỡi em, khám hết nửa buổi rồi nói, thận của thằng bé này không bị gì hết, chỉ là thời gian làm việc và nghỉ ngơi chưa ổn, kê cho ít thuốc điều dưỡng là được, em kiểu —— vờ lờ, ai có vấn đề về thận chứ, thật tình, em phải chịu thêm bao nhiêu khổ vì tình nữa đây.”

Âm lượng cao hơn, khách khứa ở bàn khác cùng nhìn sang đây, vốn dĩ hai người đã có vẻ ngoài ưa nhìn, bị nhìn chằm chằm cũng là chuyện bình thường.

Mặt Từ Cách đỏ au, mái tóc xoăn nhẹ bị chính mình vò lộn xộn, giống như chú chó lớn mới nếm mùi thất bại. Ông anh bàn cạnh nhìn mặt Từ Cách, sau đó dời tầm mắt xuống bụng anh.  

Giống như đang tìm thận.

Thiếu gia Từ chưa chi đã nổi nóng, đập mạnh xuống bàn, kênh mặt nạt lại, “Ông nhìn gì mà nhìn!”

Ông anh đó không phải người gây chuyện, bày ra vẻ mặt chẳng hiểu gì, Trình Trạc lên tiếng khuyên Từ Cách định mượn rượu nổi điên, rồi quay sang nói với phục vụ rằng sẽ trả luôn tiền của bàn đó.

Phục vụ đi đến, kẹp thêm một tờ giấy vào hóa đơn của họ, nhân tiện mang lên rượu trắng họ gọi.

Từ Cách nốc rượu hệt như lúc nãy nốc bia, mới nửa ly thì suýt bị sặc, không chỉ mặt đỏ mà cổ cũng đỏ bừng.

“Khụ khụ khụ —— nóng cổ họng vãi, rượu quái gì vậy.”

Trình Trạc rút hai tờ khăn giấy cho bạn mình, quay sang nhìn, Thiêu Đao Tử [1], nếu không cay thì đoán chừng là hàng nhập khẩu song song [2], nhưng Từ Cách bị sặc như thế đã chứng nhận là hàng chính hãng.

[1] Thiêu Đao Tử là một loại rượu có độ cồn rất cao, từ 60 độ đến cao nhất là 80 độ.

[2] Hàng nhập khẩu song song (hay còn được gọi là hàng hoá đường thuỷ, như từ tiếng Trung được dùng là 水货) là hàng hóa có nhãn hiệu được nhập khẩu vào một thị trường và bán ở đó mà không có sự đồng ý của chủ sở hữu nhãn hàng tại thị trường đó.

“Cậu uống từ từ thôi.”

Trình Trạc khuyên, nhưng không có tác dụng.

Thiếu gia Từ tự rót tự uống, trông rất nhếch nhác. Chơi với nhau từ nhỏ, Trình Trạc chưa thấy thằng bạn nối khố của mình như thế này bao giờ, Từ Cách luôn là một cậu ấm vô tâm vô lo, khéo ăn khéo nói, điên điên và vui vẻ.

Còn Kiều Lạc, có thể xem là Từ Cách phiên bản nữ.

Hai người này có tính cách khá giống nhau, nếu không thì cũng chẳng đấu võ mồm với nhau từ nhỏ đến lớn. Trước giờ Trình Trạc vẫn biết chuyện của Kiều Lạc và Kỷ Chẩm Tinh, nhìn thấy hai người này cuối cùng cũng bên nhau, nhưng anh lại không có cảm giác “khổ tận cam lai” như người khác cảm thấy về Từ Cách.

“Cậu không hẹn hò với Kiều Lạc cũng ổn mà, mấy năm nay đã vậy rồi.”

Từ Cách bỗng phá lên cười.

Trình Trạc: “Cậu cười gì?”

“Anh có cầu toàn quá mức không thế? Từ nhỏ anh đã vậy, thiếu một tấm thẻ cũng nghĩ mọi cách để có đủ, chuyện gì cũng phải vẹn toàn, tuyệt đối không làm những gì không nắm chắc trăm phần trăm.”  

Nãy giờ Trình Trạc vẫn vô tâm ngồi nghe, chỉ xem như bạn mình rượu vào lời ra, cho đến khi Từ Cách đột nhiên nhắc đến một cái tên.

“Hồi với Mạnh Thính Chi cũng thế…..”

Trần gian mịt mờ, đôi mắt vẫn chìm trong ánh đèn đường ngay lúc đó lập tức sáng tỏ, im lặng nhìn sang Từ Cách.

Độ cong ở môi Từ Cách tăng lên, như thể đúng như mong đợi.

“Chẳng phải anh thích lắm mà, mắc cái mớ gì phải thả người ta đi, thì cứ dây dưa thôi, lỡ người ta cam tâm tình nguyện thì sao, lỡ như cuối cùng có kết quả thì sao, không phải ai cũng giống anh, người giống em mới nhiều này, làm gì có tình yêu nào 100% em biết trong lòng cô ấy có người khác, em cũng biết bây giờ chỉ cần Kỷ Chẩm Tinh quay đầu lại thôi, thì mẹ kiếp tất cả đổ sông đổ bể.”

Từ Cách giơ hai tay ra, thái độ phóng khoáng hơn bất kỳ ai, “Chả sao hết, cô ấy sẵn lòng cho em cơ hội, vậy em cứ đánh cược một lần, dù sao em cũng chẳng còn gì để mất.”

Nói xong, Từ Cách kiệt sức nằm dài ra chiếc bàn dầu mỡ, lẩm bẩm nói: “May là……Mạnh Thính Chi với anh không giống Kiều Lạc với em, bây giờ Mạnh Thính Chi không phải là người có thể ảnh hưởng đến anh.”

Quán ăn ngoài trời, chảo dầu nóng phần phật lửa, những người mượn rượu giải sầu cười ngớ ngẩn, thích lảm nhảm về những điều chẳng thể quên.

Trình Trạc lắng nghe tiếng ồn ào không ai giống ai từ những kiếp người nơi phố chợ, rồi bình tĩnh quay sang nhìn Từ Cách đã say bí tỉ, bên tai vẫn văng vẳng câu nói.

——Bây giờ cô ấy không phải là người có thể ảnh hưởng đến anh.

Trình Trạc thấp giọng nói: “Nếu cô ấy vẫn luôn có thể ảnh hưởng đến tôi thì sao?”

Thiêu Đao Tử chỉ còn nửa chai, Trình Trạc rót cho mình xong, sau đó rót Từ Cách, đẩy bạn mình.

“Ngồi dậy, uống tiếp.”

Từ Cách vùi mặt vào giữa hai cánh tay, tay vẫy loạn xạ, ồm ồm than vãn, “Từ từ, để đỡ tí đã, váng đầu quá —— hả? Nãy anh mới nói gì?”

“Không nói gì hết.”

Từ Cách đảo qua đảo lại, sau khi ngồi ngay ngắn, anh hỏi Trình Trạc: “Anh Trạc, anh có kỳ vọng vào em không?”

Một câu ấu trĩ quá thể, Trình quay mặt sang chỗ khác cười nhạt, Từ Cách đang nghiêm túc 100%, thấy Trình Trạc cười, màu đỏ trên mặt anh càng đậm hơn nữa.

Từ Cách nói như thể đã hạ quyết tâm, “Nói thật đó, dù thế nào thì anh cũng ủng hộ em đúng không?”

“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp, nhấp một ngụm rượu đắng rát cổ họng, như được tiếp thêm hào khí ngút trời, “Tối nay đi ám sát Kỷ Chẩm Tinh!”

Suốt ngày đòi ám sát người ta là câu cửa miệng của Kiều Lạc, Trình Trạc đã học một cách nhuần nhuyễn, vận dụng linh hoạt.

Từ Cách nghe xong thì chỉ thấy khó chịu hơn, dù có ám sát ai đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không động đến mối tình đầu của mình.

.

Buổi họp quan hệ công chúng kéo dài đến tận tối, Kiều Lạc vừa ra khỏi phòng họp, quản lý đã dặn đi dặn lại rằng trong khoảng thời gian tới không được để bị chụp hình chung với Từ Cách.

Quản lý đau đầu đỡ trán: “Cưng à, chị chẳng hiểu nổi em, em với Kỷ Chẩm Tinh có thể yêu ngầm suốt mấy năm trời, sao lần này tự dưng bốc đồng vậy, em với thiếu gia Từ biết nhau bấy lâu nay, phải khoe tình cảm mới chịu được? Bộ em tính dùng hình ảnh ép Kỷ Chẩm Tinh quay lại hả?”

Kiều Lạc không hiểu vì sao quản lý của mình lại giải thích chuyện này một cách quái lại đến vậy.

“Lần này em là người nói chia tay, ai quan tâm anh ta có quay đầu lại hay không? Chỉ là em chịu đủ ấm ức rồi.”

Lúc nãy ở phòng họp đã tức sôi bụng, đại tiểu thư mới được vuốt lông, quản lý sợ chọc tức cô nên không dám hỏi thêm, chỉ tận tình khuyên bảo, “Rồi rồi rồi, giờ đợi cho bão táp dịu lại đã, tạm thời em đừng gặp thiếu gia Từ nha, làm ơn đừng để bị chụp hình, em để ý cảm xúc của fan đi.”

“Biết rồi, em về đây.” Kiều Lạc đáp cho có lệ.

Cô mới đi đến bãi giữ xe, Từ Cách đã gọi đến.

Chơi với nhau từ nhỏ, hầu như lần nào ăn một bữa với mấy cô bạn gái của Từ Cách thì cũng không thiếu người nhận là fan trung thành của cô, trước giờ cô rất thẳng thắn phóng khoáng, cũng chưa bao giờ thấy khó chấp nhận chuyện hai người đột nhiên yêu nhau.

Kẹo cao su trong miệng đã nhai đến mức mất mùi.

Cô bắt máy nói thẳng: “Công ty không cho em gặp anh, hay anh bớt lại tí đi.”

Trong điện thoại không có âm thanh.

Kiều Lạc lấy điện thoại ra nhìn, xác nhận đúng là Từ Cách gọi đến, tưởng rằng tín hiệu kém.

Kiều Lạc: “A lô?”

Một giọng nữ hơi ngượng ngùng và cứng nhắc vang lên ở đầu bên kia, “Phải…..Nóc Nhà không ạ?”

Cô nhân viên phục vụ nhìn tên hiển thị trên màn hình, nói ra biệt danh ngượng mồm đó.



“Có một anh họ Từ đang uống rượu ở quán chúng tôi, anh ấy với bạn uống nhiều quá, kêu tôi gọi cho Nóc Nhà, cho hỏi có phải chị không ạ? Chị đến đón họ được không?”

Còn mong chờ người này tém lại gì chứ, nước đến chân luôn rồi.  

Kiều Lạc: “Tôi đó, tôi đến ngay, quán ở đâu vậy?”

“Quán nướng Thiên Thiên ở phố tây trường số 14.”

Kiều Lạc cạn lời lần hai, nghĩ gì mà chạy đến đó vậy?

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Vừa định cúp máy, Kiều Lạc đột nhiên hỏi: “Bạn? Bạn nào mà uống say quá với anh ấy?”

Kiều Lạc thầm nghĩ, trong đám bạn ăn chơi của Từ Cách, ngoài Trình Trạc ra thì không còn ai trưởng thành chững chạc nữa, Từ Cách uống nhiều đã đành, người kia là ai chứ, không biết nghĩ hay sao mà cũng uống đến say bét nhè?

Mùi đồ nướng nồng nặc, quạt hút hoạt động hết công suất.

Người đàn ông kia không uể oải nằm dài ra bàn như anh Từ, ngón tay thon dài cầm cổ chai rượu, khớp xương siết lại, như một thanh kiếm đã hỏng trong trận chiến, tóc mái trước vầng trán cao rộng bay mạnh trong gió, sống mũi cao thẳng cũng nhuốm màu đỏ.

Như tiên giáng trần sa ngã trong hỗn loạn, hơi thở vừa khắc chế lẫn cám dỗ.

Nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm một lúc lâu, “Nóc Nhà” trong điện thoại có phần không vui hỏi: “Cho hỏi bạn còn đang nghe máy không?”

Nhân viên phục vụ vội đáp: “Đây đây đây, không biết là ai, không nghe nói họ là gì.”

Ngừng một lúc, cô nhân viên đó bổ sung: “Đẹp trai lắm ạ.”

Kiều Lạc dừng xe trước cửa quán nướng Thiên Thiên, qua cửa kính xe, thấy được chính xác hai người kia. Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ người bạn kia lại chính là Trình Trạc trưởng thành chững chạc nhất, đang định xuống xe, chợt nhìn thấy những ánh mắt bên ngoài đang nhìn sang bên này.

Có lẽ là vì chiếc siêu xe màu xanh lá này của cô quá phô trương.

Xe thể thao mà, tổng cộng chỉ có hai chỗ ngồi, hay là lát nữa lay hai con ma men kia dậy chơi đoán số, ai thua thì cho nằm trên nóc xe?

Kiều Lạc vội vàng đóng cửa lại, không xuống xe nữa, lấy chiếc kính đen trong hộp găng tay ra đeo vào, rồi gọi điện thoại.

“Tôi gửi vị trí cho anh, nhanh đến đây đón người.”

Thẩm Tư Nguyên ở đầu dây bên kia cạn lời, nói: “Bà chị, bây giờ tôi đang nằm viện, có cần chụp một tấm cho chị xem không?”

Kiều Lạc không nghe anh ta nói nhảm.

“Bớt đi, đừng tưởng tôi không biết anh chỉ bị xước một đường ở ngón út, nhập viện chưa kịp làm phẫu thuật thì đã hết chảy máu rồi đúng không, bớt giả đò với tôi, đến nhanh! Từ Cách với Trình Trạc xỉn rồi, tôi không đỡ lên được.”

“Không phải, bây giờ Tằng Nhị đang ở phòng bệnh của tôi.”

Cả ngày hôm nay Kiều Lạc sắp đau đầu muốn chết, trước đây chỉ có Kỷ Chẩm Tinh mới có thể khiến cô đau đầu, vì mọi chuyện đã có Từ Cách giải quyết, nếu không giải quyết được thì đến năn nỉ Trình Trạc.

Hai cái tên này, tạo lắm việc cho mình!

Kiều Lạc tỏ ra nhượng bộ lần cuối cùng, lần đầu tiên ăn nói nhỏ nhẹ với Thẩm Tư Nguyên: “Hai người ở bệnh viện thì làm được gì, dinh thự Tây Kinh, anh đưa hai tên này qua đó giúp tôi, tôi bỏ tiền túi ra thuê căn kế bên Trình Trạc một tháng cho anh luôn.”

Thẩm Tư Nguyên vẫn đang rối rắm nói “Không phải không phải”, cuối cùng một giọng nữ phóng khoáng đã cất lên trước, “Thôi được rồi, anh để một cô gái lo liệu sao mà được, nhỡ xung quanh có người qua đường chụp ảnh linh tinh thì sao, đứng lên đi.”

Thẩm Tư Nguyên và Tằng Nhị lái chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen đến, Kiều Lạc không xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống, đeo kính râm nhìn ra ngoài.

Quý công tử vẫn là quý công tử, rõ ràng đã say bí tỉ, nhưng vẫn giữ được cốt cách dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn đến phút cuối cùng, được cô nhân viên ánh mắt lấp lánh đưa đến xe.

Từ Cách thì khác, anh nhìn Thẩm Tư Nguyên đang đỡ mình đi, dụi mắt với vẻ không tin nổi, khi tầm nhìn đã rõ hơn, anh đẩy Thẩm Tư Nguyên ra, tức giận quay đầu chạy tới chỗ nhân viên phục vụ, tức tối hỏi.

“Tôi kêu cô gọi cho nóc nhà mà?”

Kiều Lạc che mặt, không có mặt mũi nhận, lặng lẽ ấn nút nâng cửa kính xe.

Thẩm Tư Nguyên rất tốt bụng với ma men, chỉ tay về phía bên đường, định nói cho Từ Cách rằng nóc nhà của cậu đến rồi, chỉ là không tiện xuống xe mà thôi.

Nhưng ngón tay mới chỉ sang đó, chiếc siêu xe màu xanh chỉ còn lại đuôi xe, chưa kịp chớp mắt thì đã biến mất.

Thẩm Tư Nguyên: “……”

Ngay sau đó, điện thoại anh vang lên, Kiều Lạc nhắn tin cho anh.

“Chờ mấy người ở cổng khách sạn.”

Thẩm Tư Nguyên đỡ Từ Cách, nói nhỏ nhẹ: “Nóc nhà của cậu đang ở khách sạn, đi thôi đi thôi, anh em tốt, đừng ồn nữa.”

Mặt của Từ Cách nghẹn đến mức đỏ bừng, giống như sắp nổi trận lôi đình.

Thẩm Tư Nguyên bị nhìn đến mức sởn cả tóc gáy, anh chỉ lo tên này mất hết tính người bất thình lình tung cho một cú, đang nghĩ cách phải tránh thế nào.

Sau một lúc yên tĩnh, chỉ nghe thấy một câu: “Tôi muốn ói——”

Thẩm Tư Nguyên: “……”

Uổng công nghĩ chiêu thức đối phó.

Sau khi đưa hai người đến khách sạn an toàn, Thẩm Tư Nguyên và Tằng Nhị rời đi. Trong căn phòng rộng lớn của Trình Trạc, Từ Cách nằm trên giường lớn lèm bèm, Trình Trạc mới đi vệ sinh xong đang ngồi ở sofa phòng khách.

Người này lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, dù không tỉnh táo cũng phải giả vờ tỉnh táo.

Kiều Lạc bĩu môi, lười cà khịa, đột nhiên nhìn thấy một tờ bài thi trên bàn. Cô bị thu hút bởi dòng chữ trường trung học phổ thông số 14, hai tay giơ lên chưa kịp lật xem.

Một âm thanh trầm khàn vang lên.

“Đừng đụng.”

Kiều Lạc bị câu nói tròn vành rõ chữ của anh làm cho giật mình, đang cho rằng bên dưới ánh đèn là một người tỉnh táo, chợt nghe thấy câu nói tiếp theo.

“Của tôi.”

Tính bướng bỉnh trẻ con xuất hiện sau khi say.

Kiều Lạc chẳng hiểu mô tê gì, đi qua chỗ anh, đưa bài thi đó cho anh, “Nè, của cậu.”

Trình Trạc nhận lấy.

Anh không cần mở ra cũng biết bên trong là gì, có cả dòng chữ còn thiếu đã quấn lấy anh nhiều ngày qua.

“Điện thoại của tôi hết pin rồi.”

Phục vụ phòng mang hai chén canh giải rượu đến, Kiều Lạc đặt một chén bên đầu giường, chén còn lại thì đặt trên bàn trà trước mặt Trình Trạc, nghe vậy thì nhìn anh, “Vậy tôi sạc pin giùm cậu?”

Trình Trạc: “Cho tôi mượn điện thoại.”

“Cậu định làm gì?” Kiều Lạc ngơ ngác lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.

“Gọi giúp tôi, 1, 6, 7…….”

“Đợi xíu đợi xíu —— đọc từ từ thôi.”

Kiều Lạc thực sự nghi ngờ anh có say thật không, tay vội vàng bấm số trên màn hình, người này say mà sao có thể đọc số điện thoại liền tù tì thế này?

Cô bấm xong, đưa điện thoại cho Trình Trạc, “Số ai đây?”

Trình Trạc không đáp, chỉ cúi đầu nhìn tờ bài thi cũ đang nằm trong bàn tay khác.

Di động vang từng tiếng.

Đột nhiên dừng lại, một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

“Alo?”