Tống Thì Hành

Chương 149: Huyết chiến hồ Kim Hà (6)



- Tứ ca, sao không thấy Tiểu Ất?

Khi thuyền nhỏ của Mã Nhĩ Hốt Tư đáp vào bờ, Dư Lê Yến mang theo Hốt Đồ Hắc Đài ra đón, nhưng nhìn trái phải không thấy bóng dáng Ngọc Doãn. Dư Lê Yến lập tức nóng nảy, không đợi Da Luật Tập Nê Liệt đứng vững đã kéo tay của y.

- Yến tử, đừng lo lắng, Tiểu Ất còn ở bờ bên kia, chờ đợi hội hợp với Oán ca.

Bên ta đã đủ người, lát nữa để Bất Lỗ Diệc Hắc chèo thuyền qua đó chở đám người Tiểu Ất qua là được. Ha hả , yên tâm đi, không gì đâu. Đoán chừng giờ tý là chúng ta có thể xuất phát, sau khi hừng đông là có thể tiến vào Vân Nội châu rồi.

Da Luật Tập Nê Liệt cười vui cởi mở, nhưng Dư Lê Yến lại cảm nhận được sự bất thường trong đó.

Nàng đột nhiên lui ra sau nhìn chằm chằm Da Luật Tập Nê Liệt.

Ánh mắt sáng quắc như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu nội tâm Da Luật Tập Nê Liệt.

Chẳng biết tại sao, Da Luật Tập Nê Liệt không dám nhìn vào mắt Dư Lê yến, chỉ ho khan hai tiếng, ra vẻ vô sự bình thường xoay người sang chỗ khác.

Dư Lê Yến khe khẽ thở dài!

Tứ ca thay đổi rồi!

Tuy rằng không biết là thay đổi từ lúc nào, nhưng Dư Lê Yến hiểu rõ Da Luật Tập Nê Liệt an bài như thế là có dụng ý. Y đang lôi kéo lòng người. Sáu người hộ tống Da Luật Tập Nê Liệt qua sông đều là con cháu hậu duệ quý tộc Đại Liêu, trong đó không ít người là thân phận Vương tử bộ lạc. Cũng giống như quan hệ mật thiết giữa Da Luật Tập Nê Liệt và Da Luật Khuất Đột Luật, đó là vương tử Niêm Bát Cát.

Niêm Bát Cát này có tên gọi là khác Man tộc, sinh hoạt trên cao nguyên Tây Bộ, thực lực cực kỳ hùng mạnh.

Trong “Kim sử”, Niêm Bát Cát gọi là Niêm Bạt Ân, trên lịch sử cuối cùng đã bị Thành Cát tư Hán Thiết Mộc Chân tiêu diệt. Tuy nhiên lúc này, Thiết Mộc Chân còn chưa sinh ra, thực lực Niêm Bát Cát vô cùng hùng hậu, qua nhiều thế hệ Niêm Bát Cát Vương đã đưa Vương tử đến thượng kinh, hấp thu văn hóa Đại Liêu, về phương diện khác cũng làm hạt nhân, tăng cường qua lại với Đại Liêu.

Làm một lão Vương Hãn nhất đại sắp sửa tạ thế liền triệu hồ đứa cháu kế nhiệm chức Vương Hãn.

Mà Tân Vương Hãn Nhất Đại thì tiếp tục phái đến Thượng Kinh, tỏ vẻ thần phục Đại Liêu.

Da Luạt Khuất Đột Luật đó nay là Vương Tử Niêm Bát Cát, cũng là Vương Hãn kế nhiệm Niêm Bát Cát. Da Luật Tập Nê Liệt đưa gã đi cùng rõ ràng là có ý đặc biệt. Quan trọng hơn là, chỉ sợ Da Luật Tập Nê Liệt cũng đã chuẩn bị tốt việc kế thừa vương vị ở thành Khả Đôn.

Đối đầu kẻ địch mạnh thì trong đầu lại đầy tính toán nhỏ nhoi.

Dư Lê Yến vô cùng phẫn nộ đối với hành động của Da Luật Tập Nê Liệt, chẳng qua có nhiều người nàng cũng không tiện mở miệng chỉ trích.

- Mã Nhĩ Hốt Tư có sức không?

Mã Nhĩ Hốt Tư liên tiếp chống thuyền hai lần, thật sự hiện tại có chút mệt mỏi rồi.

Tuy nhiên nghe Dư Lê yến hỏi, cậu ta thở dốc một hơi, lớn tiếng nói:

- Xin công chúa yên tâm, ta vẫn còn sức...

-Vậy làm phiền ngươi lập tức xuất phát quay lại bờ bên kia đón Tiểu Ất lại đây.

- Được!

Mã Nhĩ Hốt Tư chuẩn bị lên thuyền, lại nghe Hốt Đồ Hắc Đài thét lên kinh hãi:

- Công chúa, mau nhìn, châm lửa rồi, châm lửa rồi!

Dư Lê Yến vội theo hướng ngón tay của Hốt Đồ Hắc Đài, loáng thoáng có thể thấy bờ bên kia có ảnh lửa ngút trời, có tiếng người hô ngựa hí vọng đến nhưng không rõ lắm.Đứng bờ bên này muốn nhìn rõ tình trạng của bờ bên kia của hồ Kim Hà, rõ ràng là không có khả năng. Tuy nhiên sắc mặt Dư Lê Yên lại trắng bệch, vội la lớn:

- Mã Nhĩ Hốt Tư, theo ta qua sông.

- Yến tử, muội điên rồi!

Da Luật Tập Nê Liệt kinh hãi thất sắc, vội vươn tay ngăn Dư Lê Yến lại.

- Nhất định là Lỗ Tặc truy binh tới rồi, lúc này muội qua sông, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

- Dù là tự tìm đường chết còn hơn là ham sống lâm trận bỏ chạy.

- Muội nói cái gì?

- Ta nói ngươi sợ chết, tâm tư quá nặng...

- Công chúa, người sao có thể nói chuyện với Thái tử như vậy?

Da Luật Khuất Đột Luật vội đứng ra, lớn tiếng nói:

- Tứ Thái Tử làm như vậycũng vì muốn tốt cho ngươi... Mà nay truy binh đã tới, chúng ta mau rời khỏi đây, có câu quân tử không đứng dưới bức tướng sắp đổ, Công chúa muốn Thái tử chịu chết ư?

Da Luật Khuất Đột Luật này cũng đọc khá nhiều sách nên khi ngậm mồm há mồm cũng chỉ là chi, hồ, giả, dã. (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng)

Dư Lê Yến cười lạnh nói:

- Chắc Khuất Đột Luật cũng biết “Đạo diệc hữu đạo hồ' ? (Trộm cũng có đạo)

So tài văn chương ư?

Ngươi chỉ là Vương tử của một bộ lạc Man tộc, mà dám ở trước mặt ta chi, hồ, giả, dã sao?

Dư Lê Yến nói xong liền thả liền nhảy lên thuyền nhỏ. Cùng lúc đó, Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài cũng theo sát sau lên thuyền, mang theo ba bè gỗ đi tới bờ bên kia. Chỉ để lại Khuất Đột Luật đứng ở bên bờ sông mờ mịt không biết nên phải làm sao.

Thật lâu sau, gã mở miệng nói:

- Tứ Thái Tử, lờiCông chúa là có ý gì?

Trên mặt Da Luật Tập Nê Liệt lộ vẻ xấu hổ, nhìn Khuất Đột Luật thở dài:

- Đây là câu chuyện xưa trong “Trang Tử ngoại Thiên”, nói rằng thời Xuân Thu có một cường đạo tên là Đạo Chích, đồ đệ của hắn hỏi: ‘Đạo mà cũng có đạo ư?’ Đạo Chích lên trả lời: ‘Ăn trộm cũng có năm điều đạo đức: Đoán biết của cải cất giấu là 聖(Thánh); Vào trước đồng bọn là 勇(Dũng); Ra sau đồng bọn là義(Nghĩa); Biết chỗ nên lấy hay không là 智(Trí); Lấy xong chia đều là 仁(Nhân).

Ý Yến tử nói ta ngay cả cường đạo cũng không bằng!

Nhưng muội ấy làm sao biết ta khó xử đến mức nào, nếu như ta ở lại bờ bên kia, chẳng phải sẽ đụng vào đám Lỗ tặc. Ta chết là việc nhỏ, nhưng nếu chẳng may phụ hoàng bị đánh bại, chẳng phải nước Đại Liêu bị mất sao? Ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, đáng tiếc Yến tử không hiểu.

Cũng không biết Da Luật Tập Nê Liệt là nói với Khuất Đột Luật hay là nói với chính mình.

Dù sao lời nói ra cũng khiến mấy người bên cạnh liên tục gật đầu.

Khuất Đột Luật nói:

- Tứ Thái Tử thân gắn với ngai vàng Đại Liêu, sao có thể để thân trong nguy hiểm? Công Chúa Thục Quốc thật sự là quá không hiểu chuyện rồi. Tuy nhiên, công chúa nóng nảy như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì? Theo ta thấy, chỉ sợ là tên nam nhân kia quấy phá, mê hoặc lòng công chúa. Tứ thái tử, nam nhân kia dù gì cũng không phải người của mình, chẳng phải người Tống có câu: Không cùng tổ tiên, lòng hẳn sẽ khác! Tứ Thái tử lần này trở về thành Khả Đôn không thể không gia tăng đề phòng với người này.

Không cùng tổ tiên ta, sẽ có lòng khác?

Da Luật Tập Nê Liệt nheo mắt lại thành một đường kẻ nhỏ, bất giác nắm chặt tay lại.

***

- Chỉ còn lại ba người chúng ta?

Ngọc Doãn khẽ kêu một tiếng, nhìn Nhậm Oán, rất lâu không nói gì.

Một trận huyết chiến qua đi, binh Kim Bồ Liễn thuộc sở bộ Cao Phi toàn quân đã bị diệt, nhưng phía bên Ngọc Doãn cũng chết thê thảm và nghiêm trọng.

Ở lại bên sông tổng cộng có bảy người, trong đó cũng bao gồm Nhậm Oán và Da Luật Tra Nô.

Sau trận chiến kiểm kê lại phát hiện còn lại bốn người, tất cả đều đã chết trận, có hai người vốn đã bị thương nhưng lại không lùi bước, giết ba gã quân Kim rồi mới bỏ mình. Còn lại hai người cũng đều là lực chiến mà chết, cũng có một người thi thể hai nơi.

Ngược lại Da Luật Tra Nô đối với việc này có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Dù sao đã trải qua trận chiến tại trại Thanh Mộ, y đã từng gặp trường hợp thảm hại mãnh liệt hơn nhiều, tình trạng trước mắt nói thật không là gì cả.

Nhưng trong mắt Ngọc Doãn và Nhậm Oãn thì trận chiến này thật sự là giết địch một ngàn, tự tổn 800.

- Tiếp theo làm sao đây?

Nhậm Oán không kìm nổi mở miệng hỏi.

Ngọc Doãn thu đao vào vỏ, cắm ở bên hông, sau đó lại từ trên chiến mã vô chủ tìm được một sợi dây thừng.

- Chúng ta qua sông.

- Ồ?

- Đám Lỗ tặc này đuổi theo nhanh như vậy, xem ra thủ lĩnh phản loạn chưa hẳn đã chịu buông tha chúng ta.

Nếu chẳng may còn có truy binh, không nói nhiều, chỉ cần một binh mã Bồ Liễn, dựa vào ba chúng ta đảm bảo không còn mạng ...Thừa dịp viện binh Lỗ tặc còn chưa tới, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này. Hai người các ngươi biết bơi đúng không?Ba người chúng ta quan tâm lẫn nhau, cùng nhau bơi qua. Đúng ròi, tìm hai cây gỗ mang theo, lúc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi trên đó một chút.

Việc này không nên chậm trễ, hành động thật nhanh.

Sắc mặt Da Luật Tra Nô và Nhậm Oán biến đổi, cắn răng chia nhau hành động.

Trong đống phế tích Ngọc Doãn tìm được một tấm ván cửa cũng khiến hắn yên tâm đôi chút. Trăng sáng sao thưa, mặt hồ Kim Hà yên tĩnh như vẽ. Ba người thở hồng hộc đặt tấm ván gỗ kia vào trong nước, sau đó đem tất cả binh khi và một số vật phẩm tùy thân đặt lên tấm ván cửa, rồi sau đó dùng dây thừng buộc bên hông, đẩy theo ván cửa, chậm rãi đi vào trong nước.

Một trận đánh giết thảm liệt khiến ba người đều vô cùng mệt mỏi.

Nhưng ba người cũng hiểu nơi này đã không thể ở lâu, nếu ở lại thêm thì sẽ càng thêm nguy hiểm.

Ván cửa dập dềnh trên mặt nước, ở mức độ nào đó đã hóa giải áp lực của ba người.

Đang bơi đến bên bờ bên kia, Nhậm Oán đột nhiên hỏi:

- Tiểu Ất, vì sao Tứ Thái tử không đưa ngươi đi cùng?

Ngọc Doãn không trả lời!

Da Luật Tra Nô cười lạnh một tiếng:

-Tiểu Ất võ nghệ cao cường, còn có mưu lược, đúng là đã từng giúp đỡ chúng ta.

Đáng tiếc Tiểu Ất là người mà công chúa mời tới, Tứ Thái tử chưa chắc yên tâm, cộng thêm bên người còn có tiểu nhân châm ngòi ly gián.

- Người nào?

Nhậm Oán hỏi vội.

- Ngoại trừ kia Khuất Đột Luật, còn có thể là ai?

Giọng điệu Da Luật Tra Nô cực kỳ khinh thường, đồng thời lén mắt nhìn sang, thấy sắc mặt Ngọc Doãn vẫn như thường.

-Nói thật, đáng tiếc Thục quốc Công chúa không phải nam nhi, bằng không ta cảm thấy Công chúa Thục Quốc thích hợp tiếp chưởng ngai vàng.

- Tra Nô nói năng cẩn thận.

Nhậm Oán hoảng sợ, vội mở miệng cắt ngang Da Luật Tra Nô.

Ngọc Doãn vẫn không lên tiếng, cánh tay khoác lên ván cửa, yên lặng bơi sang bờ bên kia.

- Tra Nô, tới bờ bên kia rồi, ngàn vạn lần chớ nói lung tung nữa!

Kỳ thật Yến tử...Ha hả, ngươi không nghe câu “cân quắc bất nhượng tu mi ( nữ anh hùng không thua đấng mày râu) sao? Yến tử thân nữ nhi, nhưng Đại Liêu khi cường thịnh nhất cũng chính là thời Hoàng Hậu Duệ Trí cầm quyền. Tuy nhiên những lời này ngươi biết là được rồi, dù sao Yến tử không biểu lộ thái độ, chúng ta nói cũng không có tác dụng. Lan truyền ra ngoài, ngược lại sẽ bị gán tội danh châm ngòi ly gián, dù sao Tứ thái tử và Yến tử cũng là huynh muội, là người một nhà...Mà ba người chúng chỉ là người ngoài, sao có thể nhúng tay vào chuyện nhà người khác?

Ngọc Doãn nói xong, liền ngậm miệng lại.

Mà Da Luật Tra Nô và Nhậm Oán, cũng đều không lên tiếng nữa...

Nói thật, Ngọc Doãn đã nhìn ra, Da Luật Tập Nê Liệt không phải là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất.

Lúc trên đường phục kích Mưu Lương Hổ, thấy Mưu Lương Hổ nhiều người thì chân tay co cóng, không dám hạ lệnh xuất kích. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà đám người Nhậm Oán bị Mưu Lương Hổ phát hiện, hao tổn không ít người. Nếu lúc ấy hắn ta quyết đoan một chút, thì cái giá phải trả sẽ không lớn như thế. Ở điểm này lên, Da Luật Tập Nê Liệt thật đúng là không có dũng khí như Dư Lê Yến!

Nếu đem ngai vàng Đại Liêu giao cho người như vậy, thật sự không dám tưởng tượng tương lai ra sao.

Nhưng nếu không trao cho Da Luật Tập Nê Liệt thì còn có ai có thể đảm đương? Thật ra Dư Lê Yến là thích hợp nhất, nhưng nàng lại là nữ nhi.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài.

Đúng lúc này, chợt nghe trên bờ phía sau lưng có tiếng ngựa hí người hô vọng đến.

Ngọc Doãn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội thiết kỵ đang nhanh chóng bức tới bên bờ...

Không hay rồi!

Trong lòng Ngọc Doãn cả kinh, vội hạ giọng nói:

- Bơi nhanh, Lỗ Tặc đến đây.