Tống Thì Hành

Chương 106: Cường cân tráng cốt tán (Thượng)



Yến Anh đang bị buộc tội nên Ngọc Doãn cũng không tránh khỏi liên lụy. Nếu lúc này trở mặt với Lý Bảo, chắc chắn sẽ càng làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ. Như vậy sẽ khiến cho Ngọc Doãn không còn chỗ dung thân. Có điều Ngọc Doãn cũng không nói với Dương Tái Hưng chuyện này.

- Đại Lang giỏi thương chứ không giỏi quyền cước. Nếu phải đánh nhau thì chưa chắc đã là đối thủ của Lý Bảo. Nếu vậy, chẳng bằng tạm thời dừng tay. Nếu lần sau, y còn lấn tới thì chúng ta động thủ cũng không muộn. Ha ha... Trời tối rồi, chúng ta về đi, đừng để cho người nhà lo lắng.

- Tiểu Ất nói có lý.

Thập Tam Lang đột nhiên mở miệng khiến cho Dương Tái Hưng không thể nói gì hơn. Gã đành phải thở một cái rồi lên tiếng:

- Lại để cho cái loại người mua danh lấy tiếng này lên mặt.

...............

Vốn tâm trạng đang rất tốt nhưng do Lý Bảo xuất hiện lập tức tan thành mây khói.

Ngọc Doãn cùng với Dương Tái Hưng từ biệt Thập Tam Lang rồi đi về nhà. Lúc này, ráng chiều đỏ rực khiến cho cả con phố được phủ một lớp ánh sáng màu hồng. Những tiếng tụng kinh từ trong viện Quan Âm vọng ra khiến cho tâm trạng của Ngọc Doãn bình tĩnh hơn nhiều.

Bát Thiểm thập nhị phiên mà Chu Đồng truyền lại đã bị người ta để ý.

Cho dù là Lý Bảo hay Đường Cát thì Ngọc Doãn cũng không thể yên tâm.

Dù sao thì Lý Bảo cũng chỉ là một giáo đầu. Nhưng Đường Cát lại khác. Y là Nội đẳng tử của chùa Ngũ Long. Mạc dù lúc còn sống, phụ thân Ngọc Doãn cũng là Nội Đẳng tử, lập được công lao. Nhưng con người đã chết đi, nhân tình cũng trở nên lạnh dần... Khi Ngọc Phi còn sống cũng không có nhiều bằng hữu cho lắm. Mà nay lão chết đã mười năm thì ai còn nhớ tới người anh hùng năm đó?

Nghĩ tới việc này, Ngọc Doãn có chút lo lắng.

Quan trọng nhất đó là Yến Nô. Hay là đưa nàng đi cùng?

Ý nghĩ đó xuất hiện thì lập tức lởn vởn trong đầu hắn không biến mất. Ngọc Doãn mang theo tâm sự mà đi vào trong nhà.

Từ trong nhà vọng ra tiếng cười lanh lảnh của Yến Nô.

Đồng thời, y còn nghe thấy âm thanh của người đàn ông vang lên khiến cho Ngọc Doãn càng thêm khẩn trương, vội vàng bước vào.

- Tiểu Ất ca! Huynh đã về.

Nghe thấy tiếng động, Yến Nô vội vàng bước ra đón:

- Nhìn xem ai đến đây?

Ngọc Doãn nhìn theo hướng tay của nàng thì ngây người. Hóa ra bên dưới gốc hòe có một lão nhân đang ngồi. Mái tóc của lão bạc phơ, nhưng nét mặt rất tốt. Bộ quần áo lão ăn mặc rất sạch sẽ nhưng nhìn hơi quen, dường như là mới thay cho.

- An thần y?

Ngọc Doãn thốt lên thất thanh. Hắn quay sang nhìn Yến Nô với ánh mắt dò hỏi.

Lão nhân kia đúng là An Đạo Toàn, có điều hơi khác so với hôm qua Ngọc Doãn gặp ở chùa Thiên Thanh.

Yến Nô cười hì hì:

- An đại thúc là bằng hữu tốt của phụ thân. Hôm nay, Nô tới chùa Thiên Thanh định hỏi tác dụng cường gân tráng cốt nhưng không ngờ lại nhận ra được An đại thúc. Tiểu Ất ca có còn nhớ khi Nô được năm tuổi từng bị bệnh thương hàn, suýt nữa thì mất mạng. Khi đó nhờ có An thần y ra tay mới cứu được mạng của Nô... Ông ấy cùng với phụ thân đó qua lại rất nhiều năm.

Ngọc Doãn ngây người. Chuyện này hắn thật sự không nhớ rõ lắm. Ít nhất thì trong toàn bộ ký ức của hắn không có cái chuyện này.

Có điều nếu Yến Nô đã nói thì Ngọc Doãn cũng không thể đứng im được. Vì thế hắn bước lên, mở miệng:

- Không ngờ gặp lại trưởng bối. Hôm qua do tiểu Ất thất lễ, xin hãy thông cảm.

Trên người An Đạo Toàn không còn mùi rượu nồng nặc nữa. Mái tóc bẩn thỉu của lão đã được gội nên nhìn sạch sẽ hơn nhiều. Ít nhất nhìn An Toàn Đạo có chút phong độ của thần y, không hề khó coi như hôm qua.

- Ngươi là con trai của Ngọc đại lang?

Ngọc đại lang chính là Ngọc Phi - Phụ thân của Ngọc Doãn. Ngọc Doãn vội vàng khom người nói:

- Chính là tiểu tử.

- Lão già thật rồi. Mới đó ngươi chỉ là đứa bé đi bên cạnh Ngọc Đại lang vậy mà bây giờ đã lớn lại còn cưới vợ. Hôm qua do ta tự đánh mất mặt, để cho tiểu Ất cười.

Ngọc Doãn vội vàng lắc đầu liên tục nói không dám.

Lúc này, Yến Nô bước tới bên cạnh Ngọc Doãn nói nhỏ:

- Tiểu Ất ca! An thúc phụ nhiều tuổi mà không có con. Trước đây, ông ấy mắc tội với giới quý tộc, nên không dám ló mặt ra làm nghề y, chỉ biết lấy rượu giải sầu. Nô nghĩ...nếu có thể đón thúc phụ về... Huynh xem chuyện này có được không?

Đón An Đạo Toàn tới đây? Ngọc Doãn thực sự chưa nghĩ tới chuyện này. Có điều nếu Yến Nô đã mở miệng thì hắn cũng không từ chối. Kính già yêu trẻ là một đức tính tốt. Chỉ có điều vị thần y này... Ngọc Doãn hỏi nhỏ:

- An thần y mắc tội với người nào?

- Chính là vị Thái phó, Sở quốc công - Vương Tặc Tương Minh.

- A?

Ngọc Doãn lắp bắp quay đầu liếc trộm An Đạo Toàn.

Vương Tặc chính là thái phó, cũng là người đứng đầu trong số "lục tặc" nổi danh.

Vương phủ là người huyện Tường Phù, phủ Khai Phong. Y có tự là Tương Minh, vốn tên Phủ. Lại nói tiếp, Vương Phủ là một nhân vật được sử sách ghi lại là người tuấn tú. Vào năm Sùng Ninh, y đỗ Tiến sĩ, được đảm nhiệm chức tham quân Tương Châu, hiệu thư lang. Những năm Tuyên Hòa, y được Thông Nghị đại phu tiến cử chức Thiếu tể, cũng là chức vụ hữu Thừa tướng, coi như tăm tám cấp. Y cũng là người thăng quan nhanh nhất từ khi Đại Tống lập quốc cho tới nay.

Sau này, người ta nói thăng ba cấp nhưng so với Vương Phủ quả thực không thể sánh được.

Sau khi nhận chức Thiếu Tể, Vương Phủ theo ý của Hoàng đế Huy Tông, xây dựng rất nhiều khiến cho dân chúng trong thiên hạ lầm than.

Có điều, An Đạo Toàn mắc tội với Vương Phủ là khi mà y còn chưa làm thiếu tể.

Hiện giờ đón An Đạo Toàn về không biết là họa hay phúc.

- Tiểu Ất ca! Cảm thấy không thoải mái cũng không sao.

- Ôi chao! Nếu Cửu nhi tỷ đã mở miệng. An thần y là trưởng bối của chúng ta, đón về cũng là chuyện bình thường, cần gì phải thương lương với ta?chuyện này quyết định như vậy. Chỉ có điều nếu đón An thần y tới đây, bố trí như thế nào, Cửu nhi tỷ hãy thu xếp.

- Đó là điều đương nhiên.

Yến Nô thấy Ngọc Doãn đồng ý thì mừng rỡ.

Còn Ngọc Doãn cũng hiếu kỳ không hiểu vị An Thần y sẽ mang tới tai họa như thế nào.

Vương Phủ?

Cũng không e ngại lắm. Theo lịch sử thì khi hoàng đế Huy Tông mất đi, người này cũng không còn quyền lực.

Mưa cuối xuân tới đột ngột!

Bầu trời đêm vô cùng vô tận, đêm xuống lại đột nhiên có mưa rơi tí tách. Khi mưa xuống cây hòe cổ trong viện, khiến cây cổ không biết bao nhiêu năm tuổi càng thêm sinh động càng toát lên linh tính.

Ngọc Doãn nhe răng nhếch miệng nhìn thùng tắm trước mắt rất khó xử.

Nước trong thùng tắm đen xì như mực, khiến người ta cảm thấy sờ sợ. Mùi thuốc đông y nồng đậm tràn ngập trong không khí càng làm cho Ngọc Doãn không ngừng chau mày. Chỉ thấy An Đạo Toàn thò tay vào nước thăm dò, nét mặt đầy cổ quái gật đầu với Yến Nô.

Theo đó, Yến Nô mở to đôi mắt sáng, nhìn Ngọc Doãn.

Trong đôi mắt đầy tình ý khiến Ngọc Doãn khó có thể cự tuyệt.

Nhìn lại An Đạo Toàn, lại nghe ông lão nói:

- Tiểu tử ngốc, còn chần chờ gì nữa? Không mau vào tắm đi?

- Việc này...

Ngọc Doãn nhìn nước đen tuyền trong thùng gỗ, rất bối rối.

Trong thùng gỗ có cường cân tráng cốt tán. Dựa theo thuyết pháp của An Đạo Toàn, cường cân tráng cốt tán này dùng mỗi tháng một lần, mỗi lần ngâm liên tục ba ngày, mỗi ngày ít nhất phải ngâm hai canh giờ mới có thể khiến dược lực xâm nhập vào trong cơ thể, đạt tới tác dụng cường gân tráng cốt.

Nghe có vẻ không tệ, cũng thật sự muốn dùng, Ngọc Doãn thầm nói trong lòng.

Cũng không phải là hắn không tin An Đạo Toàn, chỉ là cường cân tráng cốt này được An Đạo Toàn trong Thanh Thiên Tự dùng Túy Miêu kết hợp với thứ gì gì đó mà thành, trời mới biết nó có tác dụng phụ gì hay không? Ít nhất trong mùi thuốc đông ý nồng đậm này còn có một thứ mùi vô cùng khó tả khiến Ngọc Doãn thấp thỏm trong lòng, nhưng dược vật đã bày ra trước mắt, hắn không còn lựa chọn nào khác.