Tổng Tài Xấu Xa, Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 175: không có nhà để về



“Cô gái, đối nhân xử thế phải làm đến nơi đến chốn, quan hệ nam nữ rất quan trọng, cô nói cô, không có bố mẹ thì tự kiềm chế đi, nếu không chuyện ngày hôm nay về sau sẽ còn phát sinh, bây giờ người ta rất ghét kẻ thứ ba, không phải tôi nói chứ, chú đây là người từng trải, đổi thành người bình thường kể cả cô..."

Đường Thanh Tâm nghe chú tài xế cằn nhằn, thật vất vả mới đến nhà, cuối cùng cô cũng hiểu ra, có người đưa ảnh chụp cô và Trần Dịch lên mạng một lần nữa, chính là ảnh chụp cô mê man bị Trần Dịch ôm về, còn có người của Lệ Thiên Minh bao bọc vây quanh Trần Dịch, dáng vẻ giương cung bạt kiếm cực kỳ giống như hai người đang tranh giành tình nhân.

Nghĩ tới chuyện mấy ngày nay Lệ Thiên Minh tránh né với mình, tim Đường Thanh Tâm lập tức lạnh thấu. Anh vì chuyện này mà không để ý tới mình sao? Lệ Thiên Minh, tôi nhìn lầm

anh rồi, anh không phải là không tính toán, chỉ là anh để nó ở trong lòng, ngoài miệng nói yêu, nhưng trong lòng không thể vượt qua rào cản này.

Đường Thanh Tâm tắm rửa cẩn thận trong phòng tắm, lúc đi ra cô mệt mỏi gục trên sô pha, nhìn tin nhắn trên điện thoại, cô mỉm cười. Lúc này chỉ có Hứa Vĩ Quân nhớ tới mình, cô thật sự không nhìn lầm, đây mới đáng là bạn tâm giao, chỉ là bộ dáng mình bây giờ không nên liên lụy đến cô.

"Rầm rầm rầm!"

Tiếng gõ cửa dồn dập thức tỉnh Đường Thanh Tâm, cô nhìn ra cửa, hô một tiếng hỏi ai đó.

“Tôi là chủ cho thuê nhà, làm phiền cô Đường mở cửa!"

Chủ cho thuê nhà? Cô nghĩ ra, phải trả tiền thuê nhà, cô nhanh chóng đáp lại và mở cửa.

Chủ cho thuê nhà là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm thì cười rạng rỡ, chỉ là một giây kế tiếp lại lộ ra vẻ mặt lạnh như sương.

“Chào cô, thực sự là thật ngại quá, cô xem, con tôi sắp kết hôn rồi, phòng này tôi cũng không thể để cho cô, cho cô hai ngày, cô nhanh chóng dọn ra cho tôi, đừng để tôi làm khó dễ!"

"Hai ngày?"

Đường Thanh Tâm ngây người, quá gấp gáp, huống hồ cô đi đâu tìm phòng ở đây?



“Bà chủ nhà, bà xem có thể..."

Đường Thanh Tâm để bà ta chậm lại hai ngày, chí ít có thể để mình tìm được phòng ở, nhưng chủ cho thuê nhà vốn không nghe, trực tiếp từ chối!

"Tôi nói thật với cô vậy, phòng của tôi chắc là sẽ không cho loại phụ nữ như cô thuê, cô lập tức dọn ra ngoài cho tôi!"

Rốt cục cũng nói thật, Đường Thanh Tâm cũng không tức giận, cười lạnh nhìn bà: "Loại phụ nữ như tôi là kiểu người phụ nữ gì? Loại phụ nữ như tôi cũng không tới phiên loại người như bà dạy bảo, tôi hiện tại đi liền, tuy nhiên trong phòng này còn có Lệ Thiên Minh gì đó, nếu bà dám lộn xộn một cây kim..."

Đường Thanh Tâm lời còn chưa dứt, cô biết lúc này cái tên Lệ Thiên Minh này dùng tốt hơn cô. Quả nhiên, chủ cho thuê nhà giật mình, ngập ngừng nói: "Cô đừng có lừa phỉnh tôi, cô đi rồi, Lệ Thiên Minh gì đó nhất định sẽ cùng đi! Nếu không tôi sẽ vứt toàn bộ!”

Đường Thanh Tâm cắn môi giậm chân, cô đóng sầm cửa chạy vào thu dọn đồ đạc, hành lý của cô vốn cũng không nhiều, một cái vali là đủ, nhưng bây giờ còn phải chia một cái vali cho Lệ Thiên Minh, kéo hai cái vali hành lý, Đường Thanh Tâm cũng không quay đầu lại rồi đi.

Cô mới vừa xông ra chủ cho thuê nhà đã gọi thợ khóa đóng cửa cả đêm, nhìn sàn nhà sáng bóng, chủ cho thuê nhà nghĩ bụng nên tìm người quét dọn kẻo gặp xui xẻo.

Đường Thanh Tâm đứng ở trên đường vắng mà thất thần, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày như vậy, không chỉ vướng vào mối quan hệ nam nữ phức tạp mà còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà.

Hiện tại cô chỉ có thể ở khách sạn, nhớ tới thân phận hiện tại của mình, cô thật sự cảm thấy buồn cười.

Cổ đông của Lệ Kình, cô từng thấy cổ đông nào thảm hại như thế này chưa? Lúc cô đi ra đã là mười giờ, trên đường bây giờ hầu như không có xe, không phải thành phố không hoạt động mà là nơi cô ở quá hẻo lánh.

Trong lòng cô thở dài một tiếng, Đường Thanh Tâm kéo hành lý đi đến khách sạn gần nhất. Mới vừa đi chưa được hai bước, cô không khỏi cảm thán một tiếng: "Không phải chứ?”

Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, chỉ chốc lát sau thì trở thành mưa to ào ào, tuy trời không lạnh, nhưng lúc này mà mở hành lý lấy ô, thì Đường Thanh Tâm mới biết mình quá xúc động, hai cái vali một cái ô, hai cái tay, cô định đi kiểu gì?

Cô chỉ có thể đi về phía trước trong mưa, bước từng bước một trong vũng nước, khuôn mặt cô đau đớn vì bị giày cao gót mài. Bình thường xe taxi chạy ào ào, lúc này một chiếc cũng không thấy, càng chưa nói còn có ai mà đi nhờ xe. Đến khi cô thất thiểu mà vất vả đến khách sạn, trong ánh mắt của nữ quầy lễ tân cô làm xong thủ tục nhận phòng, thiếu chút nữa thì cô bị coi thành người phụ nữ phong trần bị khách quấy rầy.



Đường Thanh Tâm bị mưa to làm ướt, quần áo của cô áp sát vào người, đường cong trên ngực làm nổi bật vóc dáng đẹp của cô, thảo nào cô bị người ta coi là loại người phụ nữ đó.

Nếu không phải có người phục vụ, Đường Thanh Tâm không biết nên làm thế nào cho phải, cô cám ơn rồi vào phòng, chỉ chốc lát sau người phục vụ lại tới, vẫn là cô gái kia.

Thấy Đường Thanh Tâm tóc tai bù xù toàn thân dính nước, cô gái kia chủ động giúp cô đổi phòng, Đường Thanh Tâm khó hiểu, cô gái đã làm hơn một năm ở trong khách sạn, nhìn việc không ít, lúc này thấy Đường Thanh Tâm vẫn tỉnh tỉnh mê mê, thì không khỏi thở dài.

"Vừa rồi dáng vẻ của cô bị bọn họ quấy rầy, giờ cô lại ở đây, buổi tối lại tới tìm cô, thì cô phải làm sao? Biện pháp tốt nhất chính là đổi

phòng khác, con gái ở bên ngoài phải để tâm nhiều, đừng dại!"

Nói xong thì cô gái kia đẩy cửa ra đi ra, còn dặn Đường Thanh Tâm chớ quên khóa chặt cửa. Sau khi cô ấy rời đi, Đường Thanh Tâm nhận ra cô đã rơi nước mắt, một người xa lạ còn có thể cho cô một chút ấm áp, vì sao người chưa từng gặp mặt lại có thể tùy ý chửi bới cô ở trên mạng, thậm chí còn chèn ép cô vì những tội danh không có chứng cớ.

Đường Thanh Tâm thật sự cảm thấy đời người thật đáng sợ, nếu không phải đêm nay có cô gái xa lạ này cho cô một chút hy vọng, cô gần như sắp không chịu đựng nổi.

Ngâm mình ở trong nước nóng để rửa sạch cái lạnh do trận mưa lớn vừa rồi mang đến, Đường Thanh Tâm dần dần thư giãn.

Điện thoại di động được đặt bên cạnh cô, từ khi cô gửi tin nhắn cho Lệ Thiên Minh đến bây giờ, người đàn ông đó vẫn không trả lời cô, còn Hứa Vĩ Quân, đại khái là tới lại không thấy cô đâu, gõ cửa thì không có người trả lời, gọi điện thoại cho cô cũng không tiếp máy, hiện tại đang đi khắp nơi lo lắng cô.

Đường Thanh Tâm suy nghĩ một chút nói chuyện tối nay cho cô biết, khi biết Đường Thanh Tâm ở khách sạn, rốt cục cô cũng thở dài một hơi, quay đầu nhìn ông chủ nôn nóng bất an bên cạnh, và đưa điện thoại di động đưa cho anh.

Cô thật sự không hiểu nổi, rõ ràng rất quan tâm lại cố tình không liên lạc, thương cảm đi theo ở phía sau cô mà tan nát cõi lòng.

“Ông chủ, kỳ thực, hiện tại người chị Đường Thanh Tâm cần nhất chính là anh, tại sao anh không đi gặp chị ấy, chị ấy cũng chờ anh đã nhiều ngày!”

Lệ Thiên Minh không nói chuyện, anh chỉ đưa điện thoại di động trả lại cho cô, ý bảo cô có thể đi.