Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 175: Người phụ nữ này muốn làm gì?



Thời điểm Tần Dịch Dương chạy tới bệnh viện, toàn thể bệnh viện đều đã giới nghiêm.

Hắn thực không ngờ tới sự tình này, nhưng mà lúc Lạc Thành tiến vào hộinghị, sắc mặt vô cùng căng thẳng, từ trước tới nay luôn giữ được sự bình tĩnh nhưng lại không dám nói ra, do dự một hồi mới nói: “Lâm tiểu thưmất tích, ở bệnh viện bên kia.”

Khi đó hắn thực đã rối loạn thành một mảnh, những biện pháp có thể làmđều đã làm, một mình từ hội nghị cấp cao của công ty rời đi, tiếp theocác vị cổ đông trong hội đồng quản trị chỉ được tiếp đón bởi một tiếng“Phanh.” tiếng cánh cửa đóng lại.

Tâm Mi đã đi theo hắn nhiều năm cũng chấn kinh, mím môi không dám nóinhiều hơn một chữ, dựa theo lời hắn phân phó mà dặn dò mọi người, chânbước như bay.

Colin ở cổng bệnh viện, đưa mắt nhìn xung quanh, lắc đầu thán phục than một tiếng, nhưng khóe môi lại chứa ý cười.

Cười Vinson quá căng thẳng, cũng cười cô gái nhỏ dũng cảm kia.

Lúc này chưa tính là mất tích, không ai mưu tính cũng không có ai tiếpxúc với nàng, chiếc Ferrari màu đen chói mắt dừng lại, lập tức khiến đám huyên náo chung quanh thở dài than một tiếng, chỉ nhìn thấy một thânảnh cao ngất tuấn lãng từ bên trong đi ra, toàn thân đều tản ra lãnh khí tựa như muốn đem người nuốt sống, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

“Em thề, không phải em, anh trai thân yêu của em …..”, Trước khi hắnchưa kịp chất vấn khuôn mặt tuấn lãng của Colin đã hiện lên vẻ vô tội,hai tay giơ lên, rất thành tâm thề.

Tần Dịch Dương đi tới bên cạnh hắn, bên môi cười lạnh, bỏ lại một câu:“Nếu chú có liên quan đến chuyện này, tôi sẽ cho chú biết mùi vị từ mộthậu duệ hoàng gia trở thành thường dân bần tiện!”

Colin không nói gì chờ hắn đi qua, thế nhưng sau lưng đã toát ra một mảng mồ hồi lạnh.

Chúa ơi.... Người đàn ông này lại có thể đáng sợ như vậy sao?????

“Tiên sinh........... thật xin lỗi, tôi vẫn đi theo phu nhân,lúc phu nhân đi vào kiểm tra tôi đứng ngay ở cửa chờ, một khắc cũngkhông rời đi, tôi thật sự không biết phu nhân làm thế nào mà biến mất,lúc ở Tần trạch cô ấy không hề liên lạc với bất kỳ ai..............”. Đôi môi chị Tuệ tái nhợt, nghĩ đến tất cả những lý do có thể, ánh mắt lạnh lùng của Tần Dịch Dương nhìn xuống làm chị không nói nổimột câu.

Ánh mắt sắc bén lại gần căn phòng kiểm tra, rồi đột nhiên trở nên đau đớn.

“Kết quả kiểm tra thế nào?”, trong thanh âm của hắn có chút khàn khàn.

Nữ bác sĩ kia đã sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, nghe được hắn hỏi,liền cố gắng nhớ lại cô gái được miêu tả kia, một thân váy dài màutrắng, rất xinh đẹp............” Đi ra rồi, đã kiểm tra rồi,vị phu nhân kia đã mang thai, sớm đã có đứa nhỏ... còn chưa đến haitháng...” Nữ bác sĩ nhớ lại.

Ánh mắt Tần Dịch Dương trở nên vô cùng ngưng trọng, ngay cả môi cũng có chút tái nhợt.

Nàng nhất định đã biết mình mang thai, vậy mà vẫn cố tình chơi trò mất tích?

Hắn đã sớm biết nàng muốn rời khỏi Tần trạch, muốn rời khỏi hắn, nhưngrõ ràng đã kiểm tra và biết được nàng đang có thai, vậy mà nàng vẫn tìmlấy cơ hội để chạy trốn.

Trái tim như bị hàn băng sắc nhọn cắt ngang qua, đau đến nghẹt thở.

“Tôi tạm thời tin các người không giúp cô ấy chạy trốn...........” Giọng nói của hắn lãnh liệt mà trầm thấp, chậm rãi xoay người, “Đemtất cả tư liệu theo dõi của bệnh viện ra đây, trong ngày hôm nay, trướckhi trời tối phải lật tung mọi ngõ ngách lên tìm cho tôi.”

Từng chữ như là cắt máu mà viết ra, Lạc Thành ở phía sau hắn đẩy kínhmắt, cũng có chút sởn gai ốc, thản nhiên nói: “Vâng, Tần tiên sinh.”

Mắt thấy Tần Dịch Dương sải bước đi ra ngoài, Lạc Thành liếc mắt một cái cuối cùng nhìn người có ánh mắt thâm thúy tao nhã đang đứng thản nhiênbên cạnh kia, rồi cũng nhấc chân rời đi.

Không có đầu mối, tìm không có mục đích.

Tần Dịch Dương nặng nề ngồi vào ghế lái, cánh tay gác trên cửa kính xe,nắm tay lại chống ở trên môi, trong đôi mắt thâm thúy vằn lên tơ máu,sáng lạng chăm chú nhìn về phía trước.

Điên cuồng lái xe trên đường cả một ngày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn luôn luôn cho rằng thành phố C không có gì gọi là lớnlắm, chính là ở một khắc không nhìn thấy nàng kia, cả thành phố đều trởnên trống trải, chung quanh tiếng người huyên náo nhưng không có mộtthanh âm nào là của nàng.

Nhắm mắt lại, chua xót dâng lên khóe mắt, đau đớn trong lòng chưa bao giờ nguôi ngoai.

‘Hi Hi........ vì sao em phải đi? ’

‘Thù hận sâu đến cỡ nào mà em phải lựa chọn rời đi? Em cứ như vậy màtrốn tránh anh sao? ’ Hắn nắm chặt tay đấm mạnh lên tay lái.

Sắc mặt Tần Dịch Dương vô cùng căng thẳng, đôi mắt lạnh lùng toát lên sự tức giận đan xen cùng u ám, lại dần dần biến thành thống khổ, đau đớndữ dội trong câm lặng.

Bầu trời dần dần tối đen, hắn không biết mình đã ngồi trong xe bao lâu. Mãi cho đến khi di động rung lên.

“Tần tiên sinh, chúng tôi là nhân viên cửa hàng trang sức Thụy Hằng, lần trước ngài đã yêu cầu chế tác một chiếc vòng cổ cùng một đôi khuyêntai, vốn hàng đã được gửi qua, nhưng bởi vì chuyến bay đến trễ nên bịmuộn, bây giờ ngài có thể đến đây lấy không?”

Giọng phụ nữ dịu dàng vang lên trong màn đêm nặng nề, mang lại chút hương vị an ủi lòng người.

Đôi môi Tần Dịch Dương tái nhợt, không muốn nói, nhưng trong đôi mắtthâm thúy lóe lên một tia sáng, hắn nhớ tới vì nàng hắn cố ý đặt làmchiếc vòng cổ kia, mặc kệ sau này bọn họ có xảy ra chuyện gì cũng khôngđược phép tháo xuống, chiếc vòng cổ kia thực tinh xảo, sáng chói mangmột chữ “Hi”, vẫn luôn nằm trên cổ nàng.

Hắn làm sao lại quên mất điều này chứ?!

Trí nhớ như bị điện giật làm cho thức tỉnh, làm cho Tần Dịch Dương cócảm giác như bắt được vàng vậy, nói với người bên kia điện thoại “Cámơn” sau đó tao nhã khởi động xe, xoay tay lái, chạy về phía dòng xe cộtrên đường.

Mà ở đầu bên kia điện thoại, tiểu thư cửa hàng châu báu rất buồn bực, ‘cám ơn’? Có nghĩa là có đến lấy và trả tiền hay không?

Bầu trời từ xanh thẳm chuyển sang xám trắng, từ từ nổi lên màu đen u ám.

Đến lúc xe về đến Tần trạch, mọi người trong nhà đã đợi rất lâu, từ quản gia cho đến người hầu giản đơn, đều đứng xếp hàng ở cửa lo lắng, chờđợi Tần Dịch Dương bước từ trên xe xuống, mọi đều thở dài, không ai dámnói chuyện.

“Colin đâu?” Hắn lạnh giọng hỏi một câu.

“Colin tiên sinh vừa mới đi ra ngoài”, người hầu nhỏ giọng đáp, “Ngài ấy không cho chúng tôi báo với ngài, nói rằng chờ tiên sinh trở về hãy nói ngài ấy vì chạy tị nạn nên phải trốn ra nước ngoài, nhưng thỉnh thoảngcũng nên liên lạc với ngài ấy, dù sao ngài ấy cũng muốn cùng tiên sinhvề nước.”

Tần Dịch Dương cười lạnh, nó thật biết bảo vệ chính mình.

“Tiên sinh, chuyện của phu nhân.........”

“Không cần phải xen vào chuyện này...... tôi sẽ không trách tội mọi người.” bước lên bậc thang cuối cùng, hắn liếc nhìn mọi người một lượt, “Giải tán.”, tất cả người hầu nhìn nhau, trong lòng kinh hãi, nhưngthấy tiên sinh không tức giận cũng âm thầm lặng lẽ tản ra. Điện thoạilại rung lên.

“Tần tiên sinh, tất cả các cuốn băng từ camera đều đã được kiểm tra hết, ngay cả máy ghi âm gần hòm thư cũng đã kiểm tra nghiêm ngặt.” thanh âmtrầm ổn của Lạc Thành vang lên, dừng một chút, nói “Nguyễn tiên sinhđang trên đường đến Tần trạch.”

“Biết rồi.” Tần Dịch Dương ngắt điện thoại, ngón tay thon dài chậm rãi gập điện thoại lại. Nguyễn Húc à?

Đôi mắt thâm thúy của hắn nheo lại, người đàn ông này thật đúng là chút gió thổi cỏ lay cũng biết rõ.

Rượu đỏ thơm dịu, nhưng không có ai uống cùng hắn.

Trong phòng trống trải, Tần Dịch Dương tựa người vào ghế sô pha, gươngmặt tuấn lãng bức người khó có khi không lãnh liệt, hơi thở tản ra mùivị mị hoặc, ánh mắt dừng trên màn hình được vệ tinh truyền tới.

Đây hẳn là một khu nhà trọ cũ, hắn có thể nhìn thấy gương mặt nàng thậmchí là từng sợi tóc, khoảng cách gần như vậy, cũng ở ngay trong thànhphố, nhưng vị trí cụ thể thì hắn vẫn chưa xác định được, nàng ở đâu,nàng có bị nguy hiểm hay không?

Ngón tay thon dài chậm rãi co lại.............

Gần như vậy giống như có thể chạm vào nàng, ôm lấy nàng, nắm giữ nàng trong lòng bàn tay.

Ngón tay chậm rãi co lại thành nắm đấm, dựa vào khóe môi, Tần Dịch Dương nhíu mày, nhắm mắt lại, dường như có thể ngửi được mùi hương của nàngtrong căn phòng này. Dưới lầu bỗng có tiếng vang lên.

Tần Dịch Dương chậm rãi mở mắt chú ý động tĩnh kia, chắc là Nguyễn Húc đã đến.

Bàn tay tao nhã đặt ly rượu xuống, hắn tắt màn hình thật lớn kia đi, chỉ còn lại màu đen bao trùm căn phòng trống rỗng. Khiến ngay cả hắn cũngbị nhấn chìm vào trong.

Nguyễn Húc quát người hầu lui xuống để tự mình đi lên tìm, sắc mặt xanhmét đến phát sợ, từ đại sảnh nhìn thấy nơi có ánh sáng liền đi vào.

Quả nhiên, vừa vào đến nơi liền nhìn thấy thân ảnh Tần Dịch Dương.

“Hi Hi mất tích phải không?” Còn chút thở hổn hển, Nguyễn Húc trấn địnhmột chút lại cắn môi hung tợn hỏi. Bóng dáng cao ngất tao nhã của TầnDịch Dương không lên tiếng làm ngọn lửa trong lòng Nguyễn Húc bùng lên!

Sải bước về phía chiếc ghế sô pha bằng da, không thèm nhìn mặt đã hunghăng túm lấy cổ áo hắn, gầm nhẹ: “Tần Dịch Dương, tôi đang hỏi cậu, cóphải cô ấy mất tích hay không? Tại sao cậu không đi tìm? Con mẹ nó, cậuđã quên tên khốn nạn Nhạc Phong kia đã đối xử với cô ấy thế nào sao? Cậu đã làm gì mà để cô ấy mất tích?”

Trong lòng hắn vốn rất hoảng hốt, thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt như vậy dễ dàng bị chặt đứt bất cứ lúc nào.

Không thích bị níu cổ áo tra hỏi như vậy, ngón tay thon dài cầm ly rượuco giật mạnh, tiếng nói của Tần Dịch Dương khàn khàn, lộ ra một tia lạnh lùng: “Buông tay ra!”

Nguyễn Húc kịch liệt thở hổn hển, trên mặt bị đau lòng cùng lo lắng baotrùm, buông lỏng cổ áo của hắn ra, hắn vẫn bước đi thong thả như trước,nhưng trái tim lại đập kịch liệt vô cùng đau đớn.

“Chưa đủ sao? Tần Dịch Dương cậu thấy còn chưa đủ sao?” Trong đôi mắtvằn lên tia máu, Nguyễn Húc hơi nghiến răng, gằn giọng hỏi hắn: “Cậumuốn lợi dụng cô ấy, cô ấy đã giúp cậu thu mua Nhạc Thị, cậu muốn cô ấyyêu cậu, nhưng cô ấy đã chết tâm vì tình yêu rồi, cậu còn muốn thế nàonữa?”

Tiếng gầm nhẹ mang theo đau lòng, Nguyễn Húc biết giờ phút này cảm xúccủa mình đã không thể khống chế, nhưng hắn không có cách nào để dừnglại.

Lạnh lùng nở nụ cười, Nguyễn Húc quay đầu đi, tiếp tục nói: “Cậu khôngmuốn ly hôn, cậu giam giữ cô ấy, tôi chỉ nghĩ cậu yêu nên mới không muốn thả cô ấy, cho nên tôi cũng không muốn quản, nhưng cậu thì sao? Cậugiải thích cho tôi vì sao cô ấy muốn chạy trốn? Con mẹ nó, rốt cuộc cậuđã làm gì với cô ấy để cô ấy phải chạy trốn như vậy, thà rằng lang thang ở bên ngoài mà trên người không có một xu cũng không chịu trở về tìmcậu?”

Tiếng nói mạnh mẽ làm cả căn phòng đều “ong ong” rung động, Nguyễn Húctrừng mắt – ánh mắt âm hiểm xưa nay chưa từng có tràn ngập lửa giận nhưvậy, từng câu từng chữ như hóa thành ngọn đao lạnh băng hung hăng đâmvào trái tim Tần Dịch Dương.

Đôi mắt thâm thúy cũng chẳng hề nhìn vẻ mặt của Nguyễn Húc, Tần DịchDương đi về phía sau, chậm rãi tựa người vào ghế sô pha, mang khí chấtvương giả thản nhiên, lại vô cùng tao nhã, cặp môi mỏng nhẹ nhàng nói:“Cô ấy mang thai.”

Nguyễn Húc đang nổi giận đùng đùng đột nhiên chấn động, lửa giận trongđáy mắt bỗng dưng bị dập tắt, thay vào đó là vẻ bất ngờ khó tin.

Mang thai rồi.

Hi Hi mang thai.

Một câu này như là hàn băng bị tan rã bởi cơn cuồng phong, càn quéttrong lòng hắn, tình yêu hèn mọn của hắn, tia hy vọng cuối cùng đem trái tim đi yêu nàng cũng bị chặt đứt.

Nàng có con, có con của Tần Dịch Dương.

Bọn họ đã là vợ chồng, từng có cuộc sống sinh hoạt, mang lại một sinhmệnh cho xã hội, nàng sẽ làm mẹ, cũng sẽ giữ hình tượng của người làmvợ, người đã lập gia đình.

Ai đó hãy đến nói cho hắn biết, một người phụ nữ như vậy, hắn có tư cách gì mà đi van xin tình yêu của nàng?

Sắc mặt xanh mét dần trở nên tái nhợt, suy nghĩ của Nguyễn Húc hỗn loạn, đôi chân đứng tại chỗ trở nên nặng trĩu mà khụy xuống.

Tần Dịch Dương ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén xuyên qua không khí dừnglại trên gương mặt Nguyễn Húc, thanh âm du dương mà lạnh như băng, từngtừ nói ra bén nhọn như dao “Thế cho nên không cần nói với tôi cậu lolắng đến mức nào, đó là người phụ nữ và con của tôi, tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào nhiều chuyện can thiệp vào.”

Như là trải qua cơn cuồng phong đấu tranh trong lòng, đôi môi Nguyễn Húc bỗng cứng đờ, có chút suy sụp mà ngã ngồi lên ghế sô pha.

“Cậu biết cô ấy ở đâu đúng không?” Thanh âm Nguyễn Húc khàn khàn, mộtlát sau bỗng giật mình, thở hổn hển nhìn hắn, “Cậu nhất định biết cô ấyđang ở đâu, nếu không cậu đã không bình tĩnh như vậy!”

Đôi mắt Tần Dịch Dương lạnh lẽo, hắn lại mím môi không nói.

Đúng là hắn biết nàng ở đâu, nhưng....... nàng không muốn trở về, hắn không thể cưỡng ép bắt nàng quay trở về.

Chờ đợi cả nửa ngày mà hắn chỉ lãnh đạm không lên tiếng, Nguyễn Húc ngay cả một chút biện pháp cũng không có, suy nghĩ một chút mới nói: “Tôinghe nói Colin đã đến Trung Quốc, ba tháng sau cậu phải cùng cậu ta quay về Anh quốc tham tuyển phải không?”

Đi theo Tần Dịch Dương bao lâu nay, hắn chưa bao giờ quên điều này – thân phận cao quý của người kia.

Ngón tay thon dài duỗi thẳng ra, đôi mắt thâm thúy nhắm lại, cả thế giới chỉ tràn ngập thân ảnh mảnh khảnh cùng hương vị thơm mát của cô gái nhỏ kia, giọng hắn khàn khàn: “Tùy xem tình hình.”

Nguyễn Húc nhíu mày “Tùy xem tình hình gì?”

Tần Dịch Dương nhạt nhẽo cười cười, thanh âm phát ra trầm thấp: “Xem khi nào cô ấy có thể chấp nhận mình, không bài xích mình nữa.” Nguyễn Húcnghẹn lời, nhìn hắn vài giây, rốt cuộc phát hiện ra vừa nãy bản thânmình đã điên khùng biết bao nhiêu.

Điều này cũng nghiệm chứng cho suy đoán của hắn, Tần Dịch Dương quảnhiên biết tung tích của Lâm Hi Hi, chính là hắn đến tột cùng là đangtính toán cái gì? Hắn mím môi đoán nhưng đoán không ra, Hi Hi rốt cuộclà nhất thời giận dỗi hay là chạy trốn do không muốn trở về? Đây là cảmột vấn đề.

“Cô ấy đang mang thai, làm sao lại muốn rời đi?”, nín thở, Nguyễn Húcnhíu mi, rốt cuộc cũng chậm rãi hỏi một câu. Phụ nữ không phải luôn vìcon cái mà tha thứ sao? Người đàn ông này yêu nàng, điều này ai cũng cóthể nhìn ra, nàng vì sao lại muốn chạy trốn?

Một câu kia như mũi kim sắc nhọn đâm vào trái tim đau đớn của Tần Dịch Dương.

Sắc mặt hắn tái nhợt, từ trên sô pha đứng dậy, dáng người cao lớn dầndần hiện ra, hơi thở áp bách mãnh liệt tản ra toàn thân, đơn giản nóimột câu: “Là do mình đã quá cực đoan nên làm cô ấy sợ.”

Tần Dịch Dương bước chân đi ra ngoài, cặp mày rậm của Nguyễn Húc nhíu càng sâu: “Cậu đi đâu vậy?”

Sự kiên nhẫn của Tần Dịch Dương chưa bao giờ cạn kiệt như vậy, người phụ tá kiêm bạn tốt ưu tú nhất của hắn trước nay chưa bao giờ quản hắn, chỉ lãnh đạm bỏ lại một câu: “Con mẹ nó, mắc mớ gì đến cậu?” rồi tao nhã đi ra cửa.

……..

Màn đêm hạ xuống, tại một khu nhà trọ có kiến trúc lâu đời – một chiếcxe Ferrari chói mắt bức người chậm rãi dừng lại. Ánh đèn trên cửa sổ lầu ba nhẹ nhàng chiếu rọi ra.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra ngón tay thon dài của một người đàn ông, ngón tay kia kẹp theo một điếu thuốc đang cháy dở, vươn ra phủitro thuốc lá rồi thu lại, đặt ở bên môi hít một hơi.

Lúc này trong xe ngập tràn khói thuốc, hắn cầm điếu thuốc xoa xoa mitâm, cảm nhận được sự đau đớn trong lòng cùng thương tiếc vẫn chưa tanđi, nặng nề tựa vào ghế lái, ánh mắt mê đắm ngước lên nhìn một thân ảnhnho nhỏ trên cửa sổ.

Bên trong cửa sổ.

Một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách có vẻ vô cùng ấm áp.

“Trước đây cũng có người cùng thuê với tôi, nhưng sau đó người ta gặpchuyện ngoài ý muốn, nên cũng không ở nơi này nữa...... A, hơi bừabộn phải không? Cô đừng khó chịu nha.” Lam Đóa rất biết điều, biết nhàmình không thể nào so sánh được với Tần trạch, nhỏ giọng nói.

Thân hình nhỏ xinh của Lâm Hi Hi ngồi lọt vào trong ghế sofa, ngước nhìn trần nhà màu trắng tinh khiết, cùng với phong cách bài trí của cănphòng nhỏ, nhẹ giọng nói: “Trước kia tôi cũng từng thuê một căn phòngtrọ như thế này cùng ở với Viện Y, hai người một phòng, độ lớn so vớinơi này của cô không khác biệt lắm, nơi này của cô có vẻ hơi trống trảimột chút.”

“...........” Trên đầu Lam Đóa hiện ra ba cái sừng đen xì,lúng túng một lúc mới nói: “Hi Hi, tôi biết Tống Viện Y là bạn tốt củacô, chính là cô ấy đã đi rồi, sau này không cần nhắc lại nữa đượckhông?”

Đôi mắt mát lạnh thoáng hiện chút áy náy, Lâm Hi Hi ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, tôi quên mất.”

Lam Đóa vội vàng xua tay: “Cô không phải xin lỗi tôi đâu.”

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng cắn môi, chậm rãi ôm lấy bờ vai mình, nhìn Lam Đóađang dọn dẹp mấy đồ vật linh tinh liền nhẹ giọng nói: “Vẫn thật xin lỗicô, Lam Đóa, tôi không thể trả tiền thuê phòng cho cô, lúc tôi chạy trốn không mang theo một xu nào cả.”

Ngón tay mảnh khảnh sờ vào cổ mình, chạm đến mặt dây chuyền nhỏ vụn kia.

“Tôi chỉ có thứ này.” Nàng thành thật nói.

Lam Đóa tò mò nhìn chiếc vòng cổ kia của nàng, càng ngày càng thấy hứngthú, lúc này mới chú ý đến họa tiết điêu khắc bên trong – một chữ “Hi”đơn giản nhưng mỹ lệ không gì sánh được.

“Vật này là do chủ tịch tặng phải không?” Cô ta có chút thèm thuồng, ngẩng đầu nhìn nàng.

Lâm Hi Hi hơi xấu hổ, gật gật đầu.

Lam Đóa sờ sờ rồi lại lắc lắc đầu, “Cô a, cô ngại cái gì? Chẳng lẽ tôisẽ bắt cô phải đem cái này để gán nợ phí sinh hoạt cho tôi sao? Hi Hithời điểm khi mà cô còn theo kiện kia tôi đã từng nói sẽ giúp cô, chínhlà tôi còn chưa có cơ hội, hiện tại tôi và cô là bạn bè, cô cứ coi tìnhcảm qua loa tắc trách như vậy sao, lại còn phải phân rõ rạch ròi với tôi như vậy nữa à?”

“Còn có chuyện nữa..” Lam Đóa nâng cao âm lượng cười lớn nói: “Đó làtín vật đính ước của chồng cô tặng cho cô, khẳng định là quý muốn chếtnha, tôi cho dù có muốn lấy, cô cũng chưa chắc đã chịu đưa nha.”

Lâm Hi Hi nghẹn lời, lại chạm vào chiếc vòng cổ tinh xảo kia cùng những đường nét khắc tên nàng.

Khi đó, hắn thật sự rất yêu thương nàng, dường như chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian đưa cho nàng, hỏi nàng có thích hay không. Nàng chỉ là một cô gái bình thường, sao có thể không hề cóchút cảm giác trước tình nùng mật ý như vậy? Lúc hắn hôn nàng cơ hồ nhưmuốn chiếm đoạt hết hô hấp của nàng, bá đạo như vậy là do bẩm sinh sao?Hay chỉ riêng mình nàng thì mới như vậy?

Đầu óc có chút hỗn loạn, sắc mặt Lâm Hi Hi trắng bệch, nghĩ tới đứa bé trong bụng mình.

Nàng khẳng định không lấy nhầm phiếu kết quả xét nghiệm, trên đó đúng là ghi tên nàng.

Đúng vậy, nàng chết đứng như là một cây gỗ khô. Nàng sợ, luôn cảm thấycó chỗ nào đó không thích hợp, đâu đâu cũng có thể là lừa gạt, nhưnghiện tại, điều duy nhất nàng có thể chắc chắn chính là đã có sinh mệnhnhỏ trong bụng mình.

“Đây là quần áo để cô tắm rửa, cô mặc tạm nhé?” Lam Đóa ngồi xổm trướcmặt nàng “Nếu cô cảm thấy tâm tình không tốt thì có thể ở đây luôn, trừphi anh ta có khả năng khác người có thể tìm được cô, nếu không nơi nàycủa tôi quả là nơi giấu người rất bí mật nha.”

Không biết nói gì nữa, Lâm Hi Hi chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Lam Đóa vỗ ngực, vẻ mặt thống khổ: “Trách nhiệm của tôi rất nặng nề, bây giờ tôi không phải chỉ chăm sóc một mà là hai người, tôi phải có tráchnhiệm đối với phụ nữ có thai!”

Bàn tay mềm mại vươn ra xoa nhẹ mặt nàng, Lâm Hi Hi dịu dàng nói: “Tôisẽ không để mặc một mình cô phải chăm sóc tôi đâu, cô cũng biết đấy, cómột người bạn cùng phòng như tôi, cho dù là bạn cùng phòng đang mangthai, cô cũng sẽ thoải mái hơn gấp trăm lần.”

Lam Đóa kinh sợ có chút khó hiểu, cô ấy thật sự không định làm hòa với chủ tịch đại nhân rồi sau đó trở về sao?

“Chuyện đó...... Hi Hi này, cô định làm thế nào bây giờ? Cô địnhmột mình sinh con sao? Cô định mãi mãi cũng không quay về Tần trạch sao? Nhưng dù sao cô cũng là vợ của ngài ấy, làm sao có thể cứ như vậy màđi?”

Mối quan hệ kia không thể nào đoạn tuyệt được, Tần Dịch Dương không phải là tìm mãi cũng không thấy cô ấy. Lam Đóa rất tò mò, rốt cuộc là thâmthù đại hận gì mà khiến cho bọn họ bất hòa thành thế này?

Sắc mặt Lâm Hi Hi trắng bệch đi đôi chút, tựa vào ghế sô pha, nhẹ nhànglắc đầu: “Tôi... Tôi không biết. Lam Đóa, tôi không biết mình nên làmgì bây giờ. Tôi yêu anh ấy, nhưng hiện tại tôi không dám yêu, tôi tintưởng anh ấy như vậy nhưng anh ấy vẫn luôn lừa gạt tôi, tôi chưa chuẩnbị gì mà đã mang thai, một chút kiến thức về chuyện này tôi cũng khôngcó...... Nếu đứa bé này được sinh ra, có thể cả đời này tôi phảidây dưa cùng anh ấy, nhưng mà, tôi muốn ly hôn......”

Đôi cánh mi dài khép lại, tiếng nói nhẹ nhàng của nàng lộ ra ưu thươngmờ nhạt: “Quá khó khăn, cô sẽ không biết được bối cảnh xuất thân của anh ấy phức tạp đến thế nào đâu, tôi không thể ở bên anh ấy, tin tưởng anhấy, làm người phụ nữ được anh ấy tin tưởng cùng bảo vệ, chỉ có thể kiêncường đi cùng anh ấy một đoạn đường, giữa chúng tôi có rất nhiều trởngại, tôi không muốn tiếp tục nữa.”

Lam Đóa nóng nảy: “Nhưng ngài ấy yêu cô mà! Hai người không phải yêu nhau sao? Làm loạn như vậy để làm gì?”

Lâm Hi Hi lắc lắc đầu: “Trên đời có rất nhiều người yêu nhau, tôi vàNhạc Phong cũng đã từng yêu nhau, nhưng đời người không thể đoán trướcđược điều gì. Huống chi...”

Thanh âm dịu dàng của nàng dừng lại, bên môi hiện lên một nụ cười thêlương, nói giọng khàn khàn: “Một câu yêu tôi anh ta cũng chưa từng nói.”

Phụ nữ đôi khi không hẳn là muốn nghe ba từ kia, nhưng trái tim đàn ôngvốn dĩ rất khó chạm vào, nàng không đủ tự tin, lại càng không tự chomình là đúng, hắn không nói, nàng làm sao mà biết?

Lam Đóa khinh bỉ: “Đó là do hắn ngốc, không biết yêu là phải nói ra mới được tính sao?”

“Thôi, cô đừng suy nghĩ nữa, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc trước đã, đượckhông? Chờ đến khi cô đủ sức nói chuyện tôi sẽ cùng cô tâm sự về chuyệntrước kia của hai người.” Lam Đóa cười nhẹ nhàng nói “Đi thôi, đi thôi.”

Lâm Hi Hi lấy quần áo để bên cạnh, đi về phía phòng tắm, thân ảnh nhẹnhàng đi vào, chần chừ một lúc mới bình tĩnh nói: “Lam Đóa, chờ tôi xửlý xong chuyện đứa bé, tôi sẽ chia sẻ tiền thuê phòng với cô, hiện tạitôi không có khả năng này, trước mắt cô nuôi tôi, được chứ?”

Lam Đóa ở trong bếp nấu đồ ăn, dưới chân đột nhiên “soạt” một tiếng, suýt nữa cả lọ gia vị đều bị rơi vào trong nồi.

Ông trời của tôi ơi!

Nàng trừng lớn mắt mà kinh hô một tiếng. Xử lý xong đứa bé? Cô gái này muốn làm gì a!

Bầu trời xanh thẳm u ám, mênh mông nhưng không có lấy một ngôi sao.

Bên cạnh chiếc xe màu đen xa hoa là một đống tàn thuốc, Tần Dịch Dươngim lặng ngồi bên trong, đợi cho đến khi đèn trong nhà các nàng tắt hết.Ngón tay thon dài rút di động ra, thanh âm khàn khàn phân phó một việc.

Quả nhiên, Lạc Thành nhíu mày, cũng không biết hắn làm như vậy nhằm mụcđích gì, nhưng vẫn tuân theo sự lễ độ được rèn luyện hằng ngày, nhẹgiọng nói: “Vâng, Tần tiên sinh.”

Bóng đêm dần bao phủ, hắn ở lại hồi lâu mới lái xe rời đi, thân xe đen bóng xẹt qua giao lộ vẽ một đường cong đẹp mắt.