Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 119: Tiếng chuông bám riết không ngừng



“Anh…” Lâm Hi Hi co người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng lên, trốn tránh tay hắn, suối tóc vung vãi trên ra giường trắng muốt.

Có một loại xinh đẹp đến kiều mị, “Nhẹ một chút…. Đau quá!”

Nàng nhíu mi, tựa như thực sự bị làm đau.

Cúc áo sơ mi của Tần Dịch Dương đã cởi đến cái cuối cùng, lông mày tuyệt đẹp bị khiêu khích, cúi đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Đau ở đâu?” Hắn trầm giọng hỏi, giọng điệu tràn đầy sủng nịnh, bàn tayxấu xa cố ý nhẹ nhàng nhào nặn, đẩy nội y tối màu của nàng ra, men theođường cong mà tiến về phía trước, xấu xa bao phủ lại, nhẹ nhàng mà nhàonặn, “Đâu, đau ở đâu?”

Khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc hỏa, Lâm Hi Hi có phần chịu không nổi màngồi xuống chống đỡ, hai tay chống đỡ toàn bộ thân thể, nhìn thẳng hắn,ánh mắt trong veo có một tia xấu hổ cùng trốn tránh.

Cho tới bây giờ nàng cũng không biết Tần Dịch Dương lại như vậy, tácphong không đứng đắn lại thay đổi thất thường như vậy, nàng không cóbiện pháp nắm bắt được suy nghĩ của hắn, tựa như lúc đầu không biết vìsao hắn lại tức giận, đến bây giờ lại vì sao mà tà mị bức người như vậy, tay hắn rất càn rỡ.

Ngực nàng đã bị hắn nhào nặn rất căng nóng.

“Anh… Tức giận sao?” Nàng cố gắng thay đổi đề tài, nói chuyện có chút lắp bắp.

Suy đoán như vậy không phải không có căn cứ, nhìn bộ dáng mới vào cửa ban nãy của hắn, thật sự rất dọa người.

Động tác trên tay Tần Dịch Dương cũng không dừng lại, chẳng qua là dụcvọng mãnh liệt tựa như muốn đem nàng cắn nuốt có giảm đi một chút, ánhmắt thâm thúy mê ly dụ làm say lòng người, yêu thương mà ôm gọn thắtlưng của nàng, chậm rãi tăng thêm lực đạo âu yếm nàng: “Sợ sao?”

Cổ họng Lâm Hi Hi nghẹn lại, không biết nên nói như thế nào, cũng maymắn là hắn không thực sự tức giận, nàng nhẹ nhàng cắn môi cam chịu mộtlúc, vẻ lãnh đạm của hắn thật sự sẽ làm cho người ta sợ hãi.

Làn môi tao nhã kia, đột nhiên nổi lên một nụ cười yếu ớt khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

“Những gì hôm nay em làm đều không sai, chỉ có một chút không đúng.” Hắn thu lại nụ cười, chậm rãi nói ra một câu.

Trên mặt hắn hiện ra một tia nghi hoặc.

Loại vẻ mặt này gần đây nàng thường hay thấy, là mê hoặc, là suy tư, tựa như là mặt nước tĩnh lặng sau lại như đứa bé hướng hắn khát cầu cái gì, mà trên thực tế, hắn chỉ là đem suy nghĩ của nàng tìm tòi một chút màthôi, cô gái nhỏ này, có sự kiên cường cùng dũng cảm của chính nàng.

Tần Dịch Dương nắm cằm của nàng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng màbình tĩnh: “Về sau không được đi một mình. Chuyện gì cũng không được.”

Lâm Hi Hi bình tĩnh nhìn hắn, tất cả thanh âm đều bị chặn ở cổ họng.

Có lẽ là đầu óc bị choáng váng, có lẽ lại bắt đầu thất thần, ánh mắt hắn buông xuống, tại thời điểm nàng đang say mê cởi ra áo sơ mi của nàng,chậm rãi cúi xuống chống trên khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chóp mũi của nàng, thanh âm có vẻ ám muội tự nhiên: “Nói … Được đi…”

Mùi thuốc lá nhàn nhạt mang theo mùi hương bạc hà, Lâm Hi Hi hoảng hốthoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng, theo lời hắn nói: “Được.”

Ngay sau đó, nàng khẽ kêu lên một tiếng, bám trụ bờ vai của hắn.

“Dịch Dương…” Nàng nhịn không được run giọng gọi tên của hắn, cảm giácđau xót trước ngực, một cỗ khoái cảm hư vô ập tới trong não, tay hắnđang làm cái gì?

“Làm sao vậy?” Tần Dịch Dương cũng không để ý tới sự mất khống chế củanàng, tiếp tục áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bắt buộc hô hấp củanàng và hắn giao hòa.

Ngón tay cũng không chịu buông lỏng ở trên bộ ngực tuyết trắng tàn sát bừa bãi cùng sủng nịnh yêu thương.

“…” Trừ bỏ khuôn mặt hắn, nàng nhìn không được gì khác, chỉ có thể bámchặt vào bờ vai của hắn, mỗi một biến đổi cùng động tình đều lọt vàotrong mắt hắn, mỗi một điểm phản ứng của thân thể đều bị hắn nắm vững.

Ngọn lửa dục vọng nhanh chóng kéo đến, động tác của hắn lại càng càn rỡhơn, một chút một chút lại bắt được sự mất khống chế của nàng

Đêm nay hắn tựa như ma quỷ.

Động tác chậm nhất là tra tấn trí mạng nhất, Lâm Hi Hi cảm nhận rõ ràngđược sự chiếm giữ của hắn, cọ xát cực hạn khiến cho nàng run rẩy khôngngừng, ngôn ngữ đều bị nuốt hết, thanh âm của nàng đều không thể phát ra được, chỉ có thể cho chiếc lưỡi mệt mỏi mà đau nhức được một thời khắcnghỉ ngơi ngắn ngủi giữa cái hôn của hắn, hô hấp của hắn ngày càng nặngnề, giống như lực đạo ngày càng tăng thêm.

Từng chút từng chút, tiết tấu của hắn từ từ thoát khỏi tra tấn nàng, trở thành dồn dập mà mang tính xâm lược, dần dần mãnh liệt hơn.

“Dịch Dương…” Nàng khó có thể chịu được mà gọi hắn, trong mắt dâng lêntầng hơi nước cùng chua xót, nhịn không được lùi về phía sau, “Chậm mộtchút…. Đừng nhanh như vậy… Đừng …. A…”

Hắn cắn cần cổ nhạy cảm phấn nộn của nàng, hôn thật mạnh, hoàn toàn không thể khống chế đươc lực đạo mạnh mẽ cùng xung động.

Trong đầu tràn đầy hình ảnh một cái chớp mắt lúc ban ngày kia, làn váycủa nàng bị thổi bay, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã trắng nõn như nước,đẹp đến nỗi khiến tim kẻ khác loạn nhịp.

Trong nháy mắt chiếc xe kia lao tới, trái tim hắn bỗng nhiên bị bópnghẹt. Hắn hao phí rất nhiều tinh lực mới bình ổn được quyết tâm phẫn nộ cực điểm đến lạnh như băng kia, một khắc kia mềm mại mà thử nghe lờicủa cô gái nhỏ ngay tại dưới thân này, bàn tay hắn ngăn chặn vòng eođang phập phồng của nàng, mãnh liệt mà xâm nhập đi vào, cúi đầu hôn lấycổ nàng.

Dịu dàng mà dụ dỗ.

Nàng đã sớm mồ hôi đầm đìa, bị khoái cảm cực hạn kia xông lên duy trìkhông biết bao lâu, tiếng nói ngắt quãng, ngón tay trắng noãn mảnh maiđều run rẩy, ánh mắt chan chứa dục vọng của hắn hé mở, nghe được mộtthanh âm khát vọng từ yết hầu tràn ra, cúi đầu hôn lên mặt của nàng,cánh tay kéo nàng qua, đè lên bờ lưng nhỏ xinh non mềm của nàng, càngmạnh mẽ mà giữ lấy thân thể của nàng ….

***

Tiếng chuông di động vang lên.

Đi vào mộng đẹp nàng ngủ thật sâu, vòng eo bị người ta giữ lấy, không thể tỉnh lại.

Tiếng chuông tiếp tục vang lên, bám riết không tha.

“….” Lâm Hi Hi khẽ nhúc nhích một chút, lông mi thật dài hé mở, đẩy quamột chút lồng ngực cường tráng. Ý thức của nàng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Chỉ biết là tiếng chuông vẫn vang lên, nếu không thức dậy sẽ hỏng việc.

Cánh tay nhỏ bé vô lực chạm đến chiếc di động lạnh lẽo sau người.

Mở di động ra, nàng đè nén giọng nói khàn khàn, cố gắng nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.”

Nàng như bình thường nói tên, chẳng qua là hiện tại nàng không mở nổi đôi mắt buồn ngủ, chỉ có thể nhẹ giọng nói như vậy.

Một chiếc điện thoại ở chỗ khác, thanh âm vừa định phát ra nhất thời bị nghẹn lại.

“Cô là … ai?” thanh âm của đối phương lộ ra sự ngạc nhiên, tinh tế nhưng bén nhọn, giọng tuy nhỏ nhưng lộ ra run rẩy cùng lửa giận.

Rốt cục nàng không thể buồn ngủ được nữa, mở mắt ra, nhìn nhìn tình hình trước mắt.

“Xin chào tôi là Lâm Hi Hi.” Mặt nàng hơi đỏ, lúc này mới phát hiện rangười vẫn còn bị Tần Dịch Dương ôm lấy, thân thể nhỏ xinh vô cùng phùhợp bị hắn ôm thu tiến trong lồng ngực ngủ yên, cằm của hắn đặt trênđỉnh đầu nàng, chẳng qua là vừa mới nhấc đầu nàng mới phát hiện ra điềunày.

“Ai ui!” Đỉnh đầu đau nhức do đụng vào cằm của hắn.

Cánh tay bên hông bỗng siết chặt hơn.

Tần Dịch Dương ngừng một giây, ánh mắt thâm thúy hé mở, rất nhanh liềngạt đi buồn ngủ lúc sáng sớm, ánh mắt trong sáng hơn vài phần, rõ ràngbiết được cô gái trong lồng ngực đang nghe điện thoại, chẳng qua làchiếc điện thoại trong tay nàng chính là điện thoại của hắn.

“Lâm?” Thanh âm của đối phương run rẩy, thậm chí nở một nụ cười tức giận, “Là cô?”

Lúc này nàng mới cảm giác được thanh âm này có chút quen tai.

Thân thể vẫn là những đau nhức quen thuộc, Lâm Hi Hi hơi chút giật mìnhliền nhịn không được mà nhíu mi, chôn ở trong lồng ngực hắn, “ưm” mộttiếng.

Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên một nụ cười, cánh tay ôm thắt lưng nàng nâng lên, vuốt ve tóc của nàng.