Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 98





CHƯƠNG 98

Trầm Tử Annói cực kỳ kiêu ngạo, vẻ kiêu ngạo này như là dâng lên báu vật quý giá, đôi mắt vừa sáng vừa trong trẻo, lại làm tổn thương đôi mắt của Diệp Nam Huyền .

Vì sao nghe được những chuyện này, lại muốn đánh người chứ?

“Hôm nào có cơ hội phải gặp mặt ba nuôi cháu mới được, xem cậu ta có tốt như cháu nói hay không.”

“Chắc chắn sẽ có cơ hội. Nể mặt chú là ba của Diệp Tranh , lúc mẹ cháu kết hôn với ba nuôi, cháu sẽ nói mẹ cháu mời chú nha.”

Trầm Tử Annói xong, còn không quên vỗ vỗ tay Diệp Nam Huyền , cảm giác đó thật sự khiến Diệp Nam Huyền không thể chấp nhận nổi.

“Đi thôi, chắc Diệp Tranh sẽ sốt ruột chờ đấy.”

“À.”

Nhìn Diệp Nam Huyền đi đằng trước, Trầm Tử Anở sau lưng anh làm một cái mặt quỷ.

Đáng ghét!

Đừng tưởng cậu không nhìn ra Diệp Nam Huyền có ý với mẹ.

Nhưng chỉ bằng việc năm năm trước anh không cần mẹ con họ, đời này anh đã mất đi tư cách làm cha bọn nó rồi.

Hừ!

Trầm Tử Anlàm mặt quỷ xong, nghịch ngợm cầm đồ chơi bước lên xe thương nghiệp.

Lúc này Diệp Nam Huyền đang gọi điện thoại về nhà.

“Sở Anh Lạc đang ở nhà ư? Tìm lý do đưa cô ta đi, tôi phải về nhà một chuyến, không muốn nhìn thấy cô ta ở đó.”

Nghe tên Sở Anh Lạc , lông mày Trầm Tử Annhíu lại lần nữa.

Người đàn ông này không cần cậu và mẹ, lại để những người phụ nữ khác ở trong nhà mình, đúng là không phải thứ tốt lành gì!

Sắc mặt Trầm Tử Anlập tức trầm xuống.

Diệp Nam Huyền cúp điện thoại xong lại nói với Trầm Tử An: “Thắt dây an toàn vào, chú đưa cháu đi gặp Diệp Tranh .”

Trầm Tử Ankhông nói gì, nhưng vẫn thắt dây an toàn lại.

Trên đường đi, bất kể Diệp Nam Huyền có nói gì với cậu, Trầm Tử Ancũng không đáp lại, thậm chí đeo tai nghe lên nghe nhạc. Thái độ xem thường này làm Diệp Nam Huyền hơi nghi hoặc, thật sự không biết đã chọc giận thằng nhóc thối này chỗ nào.

Bầu không khí nặng nề vẫn duy trì cả quãng đường, lúc đến nhà họ Diệp, Trầm Tử Anxuống xe trước.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Diệp.”

Dáng vẻ lễ phép như vậy thật sự không thể bắt bẻ, nhưng lại khiến Diệp Nam Huyền rất không thoải mái.

“Cháu có thể gọi chú là chú Diệp.”

Trầm Tử Anchỉ cười, sau đó đi theo Diệp Nam Huyền bước vào nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp rất lớn, cũng hơi cổ xưa, nhìn như kiến trúc xưa cũ, nhưng nội thất bên trong cũng không tầm thường, khắp nơi đều có vẻ thưa thớt mà sang trọng.