Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 63: Tôi sẽ khiến em phải cầu xin tôi (*)



Bàn tay của Nhiếp Phong miết lên, dọc theo đường cổ thanh mảnh kiêu hãnh, những đầu ngón tay tinh tế nồng nàn vẽ lên trên đường quai hàm của cô những nét ve vuốt, gảy vào sợi rung cảm của Lam Nghi những rung động lạ lẫm run rẩy.

Cánh tay của Lam Nghi vùng lên, đặt lên bả vai của Nhiếp Phong, cố gắng đẩy thân thể cao lớn của hắn tách khỏi cơ thể cô.

Bàn tay chạm vào làn da nóng rẫy như lửa…Nhiệt độ cơ thể nồng nhiệt đối nghịch hoàn toàn với lòng mắt lạnh băng như mắt của loài sói âm hiểm tàn nhẫn, xoáy vào đôi mắt sâu thẳm bướng bỉnh của Lam Nghi cái nhìn đầy giận dữ, đầy điên cuồng.

Những ngón tay của Nhiếp Phong vươn tới, tóm lấy cổ tay tròn trịa mềm mại của Lam Nghi, siết chặt hai cổ tay của cô bằng một bàn tay của mình, ấn chặt bàn tay cô lên đỉnh đầu, ghìm chắc như một chiếc còng bằng thép tôi nguội.

Và Nhiếp Phong từ từ, từ từ siết chặt bàn tay của mình lại.

Cơn đau âm ỉ từ cổ tay của Lam Nghi chầm chậm, chầm chậm trở nên thật rõ rệt…Theo mạch máu lan tới khắp cánh tay của cô, xuyên thẳng lên đỉnh đầu của cô…

M* bàn tay của Nhiếp Phong nổi những đường gân xanh tím khi hắn bóp chặt cổ tay của Lam Nghi, nhìn rất đáng sợ.

Lam Nghi nghiến chặt răng, hít mạnh vào…

Nếu như Nhiếp Phong gia tăng thêm lực nữa, chắc chắn cổ tay của Lam Nghi sẽ bị hắn bẻ gãy.

Nhiếp Phong nhìn bên ngoài rất thư sinh, là kiểu vẻ đẹp dong dỏng cao, gầy gầy thanh tú, vừa mềm dẻo vừa mạnh mẽ, giống như những văn nhân nho nhã có học.

Nhưng thật sự ẩn sau vẻ ngoài thanh mảnh đó là một sức nam tính vô cùng mạnh mẽ. Nếu như Tề Yến Thanh và Lôi Triệt là kiểu người nhìn vào đã thấy sự nam tính, sự đàn ông toát ra từ trong ánh mắt, từ trong hơi thở, từ trong từng cái cau mày nhỏ nhất….thì Nhiếp Phong là kiểu người phải tiếp xúc, phải cùng hắn chuyện trò mới nhận ra được...

Kiểu người của Tề Yến Thanh và Lôi Triệt là kiểu thu hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại khiến người khác ngần ngại không dám tới gần, đứng từ xa ngắm tới, giống như mặt trời trên cao, chói gắt rực rỡ, không dám nhìn thẳng.

Còn kiểu người của Nhiếp Phong lại là kiểu người cho người khác cảm giác rất thân thiện, rất dễ gần, chỉ cần tiếp xúc một lần là chìm đắm, chìm sâu tới mức không thể thoát ra được…Giống như một vầng trăng, nhưng lại là vầng trăng nơi đáy giếng, người mê đắm ánh trắng mà không kìm được mình, chắc chắn sẽ bị ngã xuống mà chết đuối trước khi kịp nhận ra…

Bàn tay của Nhiếp Phong không tăng thêm lực nữa…chắc hắn cũng biết rằng nếu như hắn bóp mạnh thêm chút nữa, chắc chắn sẽ khiến cô nứt xương.

Nhiếp Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt cá tính xinh đẹp của Lam Nghi, nhìn vào đôi mắt bướng bỉnh mang theo vẻ thu hút rất lạ ấy, nhìn vào đôi môi gợi cảm đầy đặn ấy, nhìn cả vào sự tức giận phản kháng ngấm ngầm trào dâng trong lòng mắt của cô.

Nhưng Lam Nghi không hề biết rằng, cô càng tỏ ra phản kháng ương ngạnh, lại càng thổi bùng khao khát muốn chiếm giữ của hắn…

Thổi bùng tới dữ dội…

Giống như một đám cháy nhỏ cũng có thể hủy diệt cả một cánh rừng rộng lớn.

Đôi môi của Nhiếp Phong không hề báo trước, không hề hẹn lấy một lời…đột ngột xộc tới, ghìm chặt lấy đôi môi cô.

Nét môi khắc nghiệt nhưng lại nóng bỏng đến nghẹt thở….Sự mềm mại hấp dẫn đến điên cuồng khiến trái tim Lam Nghi hẫng hụt, đầu lưỡi mềm mại của Nhiếp Phong luồn vào trong khoang miệng cô, hút hết lấy hơi thở hẫng hụt bối rối, đảo lộn xung quanh, vấn vương níu lấy đầu lưỡi của cô, càng lúc càng nồng nhiệt, càng lúc càng điên loạn…

Đầu ngón tay của Nhiếp Phong kéo mạnh chiếc cà vạt xuống, giật nó khỏi cổ áo của mình, vươn tới nắm chặt lấy cổ tay của Lam Nghi, kéo mạnh nó xuống.

Chiếc cà vạt bằng lụa thượng hạng quấn quanh cổ tay của Lam Nghi, thít lại thành một nút buộc chặt cứng, chặt tới cô không cách nào động cựa cổ tay của mình.

Nhiếp Phong kéo mạnh cánh tay cô lên, và hàm răng hắn nghiến chặt lấy nhau, thanh âm giận dữ rít qua đường quai hàm siết mạnh…

_ Hôm nay tôi sẽ khiến em hiểu cảm giác làm một người đàn bà là như thế nào!

Và ngay sau câu nói, bàn tay của Nhiếp Phong tóm chặt lấy chiếc áo thun của Lam Nghi, xé mạnh nó ra làm hai nửa…

Tiếng hít kinh hoàng của Lam Nghi dội vào tai Nhiếp Phong như một mũi khoan, và lồng ng*c căng mọng dâng lên như một lời mời gọi…

_ NHIẾP PHONG!

Tiếng hét thất thanh của Lam Nghi bật lên, khiến cho lòng mắt của Nhiếp Phong trở nên tối thẫm…

Nhiếp Phong là con người rất đáng sợ, chỉ cần người khác làm phật ý hắn một chút, hắn nhất định sẽ trả lại gấp mười, thậm chí gấp trăm lần!

Vậy mà Lam Nghi đã không biết bao nhiêu lần khiến Nhiếp Phong giận dữ tới mức mất hết cả lý trí…

Bàn tay hắn thò vào túi áo ngực, rút ra một chiếc găng tay trắng tinh thơm phức mùi nước hoa Dior…

Và rồi hắn gập gọn nó lại, nhét vào khuông miệng đang mở rộng của Lam Nghi…

_ Ưm…ưm….

Lam Nghi la hét thất thanh, nhưng toàn bộ thanh âm đã bị chặn đứng.

Khuôn miệng căng ra, lớp vải lụa mềm mại ướt đẫm, Lam Nghi khó khăn nuốt xuống…cảm giác nghẹn ứ tới cực hạn.

Còn Nhiếp Phong thì bị làn da trắng mịn nổi đầy da gà khắp cùng, khe ng*c sâu thẳm cuốn hút gợi cảm ẩn sau lớp áo ngực màu đen hút mắt, vùng eo thon thả gợi cảm, lớp mồ hôi mỏng manh khiến làn da của Lam Nghi căng bóng lên khỏe mạnh và ngon lành như một quả đào tươi tắn thu hút tới mức không còn thần trí để ý tới bất kì điều gì nữa…

Đầu ngón tay của Nhiếp Phong lướt lên da thịt của Lam Nghi, những ngón tay thon dài của hắn lướt qua đến đâu, cơ thể của Lam Nghi run bắn tới đó…



Nhiếp Phong cười càng lúc càng lạnh, hắn nhìn Lam Nghi bằng đôi mắt thâm hiểm toan tính….Và rồi…

Bằng một động tác cuồng bạo, cuồng bạo tới mức tàn nhẫn, Nhiếp Phong giận dữ gần như điên cuồng, xé rách áo ng*c của Lam Nghi.

Điều đầu tiên, và cũng là duy nhất Lam Nghi cảm nhận được….

Đó là ĐAU!

Rất đau!

Ở nơi nào đó trên cơ thể cô còn cảm thấy xót…không biết có phải là đã bị những khuy kim loại trên chiếc áo ngực cứa tới chảy máu rồi hay không?

Hay là bị chính những ngón tay của Nhiếp Phong cứa tới nhức nhối.

Những đầu ngón tay ấy bám chặt lấy làn da mềm mại của cô, tiếng la thất thanh chìm nghỉm giữa lớp khăn tay bịt miệng…Làn da trắng mịn thơm tho, da thịt đàn hồi mềm mại, bầu ng*c căng mọng và điểm hoa màu hồng nhạt xinh xắn vươn cao kiêu hãnh như mời như gọi…

_ Mặc kệ cái việc hôn môi vớ vẩn ấy đi!

Nhiếp Phong nói với thanh âm khàn đặc, mê đắm đến hút hồn...Ánh mắt hắn chìm đắm vào cơ thể tuyệt đẹp của Lam Nghi…

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Phong chạm vào phụ nữ…40 năm trời….Đây là lần đầu tiên!

Lần đầu tiên có một người con gái….khiến hắn thật sự ham muốn!

Ham muốn tới điên loạn!

Ham muốn tới mức không có được cô…hắn sẵn sàng nổi nóng và điên giận…Và chẳng hề ngại ngần bộc lộ điều đó, cho dù nó hoàn toàn trái ngược với cá tính điềm tĩnh thâm trầm của hắn!

Hắn đam mê cô!

Cho dù có phải xuống tới địa ngục đi chăng nữa!

Liếm ướt đôi môi mình, Nhiếp Phong nắm chặt lấy đôi bàn tay dù bị trói chặt vẫn cố gắng đẩy mạnh hắn ra, mặc cả sự giãy dụa như một con cá nhỏ của cô dưới thân mình…

Hắn nghiến ngấu siết đôi môi mình lên đầu ng*c cô!

Tiếng rên bật ra khỏi đôi môi bịt kín của cô nghe như một cơn gió…

Cảm giác loạn nhịp trước ngực thật điên dại…Môi lưỡi mềm mại mang theo sức nóng tới cơ khát, đê mê tới cùng cực, tham lam mút vào, miết đôi môi lên đầu ng*c của cô.

Đầu lưỡi của Nhiếp Phong hết vầy vò xoắn m*t, lại ma sát lên xuống, đẩy qua đẩy lại, đảo loạn nụ hoa xinh đẹp của Lam Nghi trong miệng mình, càng lúc càng điên loạn, càng lúc càng mãnh liệt.

Bàn tay còn lại của hắn xoa nắn bầu ng*c còn lại của cô, như thể đang tận hưởng, lại như thể đang dày vò…Hắn không muốn làm cô đau, lại như muốn làm cô đau….Từng đợt dùng sức, từng cái chạm tới điên cuồng đam mê, gẩy lên những cảm xúc rối loạn tới đỉnh điểm…

Lam Nghi ngửa đầu ra phía sau, cổ hỏng cô căng lên như một con nai con, sợ hãi và run rẩy….Sải tay của Nhiếp Phong rất dài, khiến hắn có thể dễ dàng giữ chặt cô, lại dễ dàng vùi đầu lên ngực cô, điên cuồng mà gặm cắn…

Đàn ông…chẳng lẽ ai cũng vậy sao?

Chẳng lẽ ai cũng điên cuồng tới mức độ như thế này?

Cũng ham muốn tới mức độ thế này?

Đột ngột….dường như mới đúng bản chất….Nhiếp Phong bỗng nhiên dùng sức, bóp thật chặt cô….khiến Lam Nghi đau tới nổ đom đóm mắt….

Đáng sợ quá!

Thật sự rất đáng sợ!

Cho dù Lam Nghi có ương bướng, có cá tính tới mức nào, nhưng đối diện với chuyện này cô cũng chỉ như một trang giấy trắng, một trang giấy trắng tinh không hề có chút tì vết…

Còn Nhiếp Phong lại quá mức thành thạo, quá mức điên cuồng, quá mức tước đoạt, quá mức đáng sợ!

Bàn tay hắn lướt xuống cạp quần của cô…và rồi hắn chen chân vào giữa…

_ Tôi sẽ khiến em…không bao giờ quên được tôi!

Nhiếp Phong đã nói như thế khi hắn cúi xuống, thì thầm vào đôi tai của Lam Nghi….

Và rồi bàn tay hắn nắm mạnh cạp quần bò của cô, kéo mạnh xuống.

_ ƯM!



Tiếng hét bịt tắc của Lam Nghi vang lên, qua lớp khăn bịt miệng càng khiến thanh âm trở nên tắc nghẹn…

Cơ thể cô vùng vẫy như điên loạn, nhưng Nhiếp Phong đã nắm chặt lấy cổ chân của cô, kéo mạnh cô về cơ thể của hắn…

Một tay hắn đặt lên lồng ngực cô, ấn chặt cô xuống giường, và tay còn lại hắn len qua lớp quần l*t của cô, xộc thẳng vào bên trong…

Đôi mắt của Lam Nghi mở lớn tới kinh hoàng, còn nụ cười trên môi Nhiếp Phong lại càng trở nên dắm chìm tê dại.

_ Em có biết là em đã ư*t sũng rồi không? Em quẫy đạp làm gì? Để tôi không nhận ra bản chất thật sự của em d*m đãng tới mức nào sao?

Thanh âm trầm khàn của hắn len vào tai cô càng lúc càng điên loạn dữ dội, càng lúc càng mỉa mai hào hứng.

_ Yên tâm…vì em con non nớt như vậy….nên tôi sẽ nhẹ tay với em!

Đầu ngón tay của Nhiếp Phong miết lấy cơ thể của Lam Nghi, chạm vào nụ hoa đang sưng đỏ tới kinh ngạc…

Lam Nghi ngửa đầu ra sau, thở hắt ra khỏi đôi môi căng mọng đỏ tay của mình…

Cho dù cơ thể của cô đã từng bị Nhiếp Phong dùng đủ loại dụng cụ bệnh hoạn để hành hạ…Và cho dù không phải lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này, nhưng ngón tay của hắn là một điều…rất khác!

Từng nhịp chạm vào, từng cái gẩy lên xuống, từng lần ấn mạnh, từng điệu xoay tròn, xoay tròn mãi….khiến cho cơ thể cô căng lên và hơi thở điên loạn gấp gáp cực hạn…

Có lẽ nếu không có miếng khăn tay nhét ngang miệng cô, chắc cô đã bật ra những âm thanh điên loạn xấu hổ.

Nhiếp Phong say mê ngắm nhìn gương mặt mờ mịt của Lam Nghi, và rồi ngón tay của hắn duỗi ra, rất nhanh, gẩy mạnh lên xuống nơi tư mật ướt đẫm của cô!

Đó là một cách tra tấn không thể chịu đựng được!

Cách lớp quần l*t bó chặt tới điên người, và bàn tay của Nhiếp Phong không ngừng khuấy đảo….Cơn tê ngứa dần dần chuyển thành một đợt sóng ngầm hoang dại, khiến cho Lam Nghi vật vã quay cuồng….

Bắp đùi cô siết chặt lại, siết càng lúc càng chặt, càng lúc càng hoảng loạn….

Và rồi…cơn cực c*m ùa tới như một lớp sóng thủy triều, rút mạnh ra xa… kéo theo cả hơi thở đứt quãng tới hụt hẫng…

Lam Nghi đổ gục xuống, cơ thể rã rời, tay chân như thoát lực…nặng nề thở dốc….

Còn Nhiếp Phong thì nhìn xoáy vào cô, bàn tay vẫn ở nơi ẩm ư*t nóng rẫy ấy, không muốn tách rời…

Lòng mắt hắn giờ toàn bộ là hình ảnh của Lam Nghi, mái tóc xoăn dày dặn xõa tung, gương mặt xoay nghiêng điên dại mơ hồ, đôi mắt mờ mịt, đôi môi căng mọng hé mở…tất cả đều đam mê mời gọi tới cuồng nhiệt…

Cô quyến rũ như vậy…càng làm cho Nhiếp Phong điên giận!

Hắn buông cô ra, cúi mặt xuống, cách làn da nóng rẫy và gương mặt mờ mịt của Lam Nghi, gằn giọng thì thầm.

_ Tôi biết cô chưa thỏa mãn đâu…Một lần làm sao có thể thỏa mãn được cô! Nhìn thẳng vào bản thân mình đi, cô mang trong mình dòng máu của mẹ cô….Thì cô cũng d*m đãng như bà ta mà thôi! Đừng bao giờ ra vẻ thanh cao trước mặt tôi! Chúng ta đều hiểu nhau quá rõ mà!

Đôi mắt của Lam Nghi trở nên lạnh buốt….nhưng cô thật sự quá mệt, không còn sức để cãi nhau với hắn…

Và thật sự nơi nào đó của cô….vẫn ngứa tê dại điên cuồng….

Nhiếp Phong bóp chặt lấy cổ cô, thì thầm…từng chữ từng chữ…nhả vào tai cô…

_ Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến em ôm lấy chân tôi, mà cầu xin tôi đi vào trong em!

Tôi sẽ khiến em…phải cầu xin tôi muốn em!

****

Người đàn bà chạy điên loạn trong đêm tối, phía trước là cánh rừng sâu thẳm không lối thoát, với đôi chân trần rướm máu vì những bụi gai cào xước…Bà ta cứ chạy mải miết, như một kẻ khát giữa sa mạc….mặc kệ máu bắt đầu ứa từ những vết xước cùng khắp…

Mái tóc bạc trắng, gương mặt hốc hác tiều tụy, bộ quần áo rộng thùng thình cũ sờn trên người rõ ràng là bị bạc đãi…

Người đàn bà chạy thật nhanh, thật nhanh, cố gắng trong vô vọng, xung quanh bốn phía là rừng cây đen tối….Không còn phương hướng…

Rồi một ánh đèn nhá lên khiến bà ta giật mình té nhào, có tiếng cười nói ầm ào đâu đây, và cả tiếng máy xe nổ inh ỏi…

Qua đôi mắt mờ mịt, người đàn bà nhìn thấy một chiếc xe tải đang đỗ ven đường…Người lái xe đang đỗ lại gọi điện thoại, hoàn toàn không để ý tới thùng xe rỗng…

Chẳng còn chút do dự, người đàn bà đó chạy rất nhanh về phía chiếc xe tải, len lén lúc người đàn ông không để ý, vội vã trèo lên.

Đó là một chiếc xe tải chở đồ dễ vỡ, rơm rạ phủ đầy thùng xe, người đàn bà vội vàng nằm dưới sàn, đem rơm rạ phủ lên người…

Một lúc sau, có tiếng đóng cửa xe….và tiếng máy nổ…Người đàn ông không hề hay biết nhanh chóng lái xe rời đi….