Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 411: Chúng ta đều biết mình muốn gì (3)



Xem ra không giả vờ ngủ được nữa rồi, tôi ngước mắt lên nhìn anh rồi đưa tay dụi mắt, bối rối nói: “Anh đầu tư vào AI là vì ý định sau này sẽ thu mua Tập đoàn Cố Nghĩa, tiếp tục nghiên cứu phát minh sao?”

Anh nhíu mày, kéo tấm chăn lông vừa trượt xuống đùi tôi lên đắp lại trên người, gật đầu trả lời: “Có một phần nguyên nhân là thế, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.”

Anh dừng một chút mới nói tiếp: “Mà sao em biết anh đầu tư vào AI?”

Tôi nhún vai: “Vừa rồi người phụ nữ kia bước vào có ôm một xấp tài liệu trong ngực, em nhìn thấy”

Anh khẽ nhếch môi, nhích lại gần tôi hơn rồi cất tiếng bäng chất giọng vừa trầm thấp vừa quyến rũ: “Cho nên, em còn hỏi Trần Văn Nghĩa là

cô ấy tên gì sao?”

Tôi cũng không phủ nhận, tóm lại chuyện thế này không đáng để có hiểu lầm, bèn gật đầu nói: “Bỗng dưng xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, là phụ nữ với nhau chắc hẳn ai cũng sẽ e dè, huống chỉ lại là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại có tài hoa.”

Anh cười nhạt, vươn tay ôm lấy tôi: “Anh đã khiến em không yên lòng như thế, vì sao em vẫn không quan tâm?”

Tôi nhíu mày hỏi lại: “Không quan tâm cái gì?”

Ánh mắt anh nhìn về phía bàn làm việc, rơi vào bông cải xanh cắm trên bàn, đôi môi mỏng hơi giương lên: “Anh cũng chỉ xứng với bông cải xanh thôi sao?”

Tôi…

“Em nói là em tiện tay nhặt nó, anh có tin không?” Vốn dĩ tôi cứ nghĩ Trần Văn Nghĩa sẽ tiện tay mang về nhà ăn, không ngờ anh ta lại thật thà

mang đến cho Phó Thắng Nam, quả nhiên là trai thẳng.

Ý cười trong mắt của Phó Thẳng Nam càng nồng đậm hơn: “Tiện tay sao?”

Không thể tiếp tục cái đề tài này nữa, tôi im lặng dừng lại chốc lát rồi nói: “Sau này sẽ gửi tặng anh bó hoa khác, à phải rồi, anh xong việc chưa? Thời gian không còn sớm nữa, chắc chúng ta đến siêu thị là vừa kịp lúc, muộn quá thì về nhà Tuệ Minh lại không vui”

Anh đưa tay vuốt nhẹ lên sống mũi của tôi, trong giọng điệu lộ ra chút cảm xúc bất đắc dĩ: “Qua loa”

Ra khỏi văn phòng với Phó Thắng Nam, rất không may là chúng tôi lại gặp Trần Văn Nghĩa đang trao đổi chuyện công tác với Chu Nhiên An.

Những người phụ nữ xinh đẹp, đứng ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể thu hút sự chú ý của người ta, Trân Văn Nghĩa nhìn thấy tôi và Phó Thẳng Nam thì gật đầu chào hỏi ân cần, chào xong lại

tiếp tục đọc tài liệu trong tay.

Ngược lại là cô gái Chu Nhiên An này, ánh mắt cô ta rơi vào Phó Thắng Nam hơi quyến luyến, sau đó lại nhìn về phía tôi, nở nụ cười nhạt coi như thay lời chào hỏi.

Tôi mỉm cười chào lại, bước vào thang máy với Phó Thắng Nam.

Vào đọc tại nhé

Chúng tôi đi siêu thị, nhưng cái xe của Phó Thắng Nam trông lố quá nên tôi quyết định lái xe của mình.

Tôi rũ mắt tìm chìa khóa, theo bản năng lại nhìn về phía cổ tay mình, nơi đó trống không, không hề có chút gì vướng víu.

Tôi không khỏi nghĩ ngợi, làm một người phụ nữ, có phải tôi cũng nên ăn diện cho giống Chu Nhiên An một chút hay không, ví dụ như mang thêm vài món trang sức chẳng hạn.

“Đang nghĩ gì thế?”Phó Thắng Nam lên tiếng, rất tự nhiên đón lấy chìa khóa xe từ trong tay tôi.

Anh lên xe, khởi động máy.

Tôi ngồi vào ghế phó lái bên cạnh, dừng một chút mới nói: “Hai ngày nữa em định đưa xe đi bảo dưỡng”

Anh gật đầu, lái xe ra khỏi tầng hầm của tòa nhà: “Đổi xe này đi, trong gara vẫn còn vài chiếc chưa lái bao giờ, em có thể thử từng chiếc xem cái nào vừa ý”

Tôi gật đầu.

Đi dạo trong siêu thị cả buổi trời, tất cả đồ nên mua hay không nên mua đều chọn một đống lớn, Mạc Đình Sinh nói ngày may bọn họ sẽ tới, không biết mấy món đồ tôi mua hôm nay, ngày mai bọn họ có dùng được hay không nữa.

Trở lại biệt thự thì Tuệ Minh đã đi ngủ rồi, chị Linh làm đồ ăn xong xuôi cả rồi, nhưng vì trong nhà có chút việc nên nói là muốn xin nghỉ phép một ngày.

Bận rộn luôn tay luôn chân cả nửa ngày thì cũng thu dọn xong, lúc xong việc đã là nửa đêm,

tôi vừa bước ra từ phòng tảm thì thấy Phó Thẳng Nam đã cầm lịch để bàn khoanh tròn gì đó.

Không biết anh đang làm gì.

“Bao giờ các anh sẽ bắt đầu nghỉ đông?” Tôi ngồi vào ghế trước bàn trang điểm, bắt chuyện hỏi anh.

“Sắp tới rồi, khoảng mười ngày nữa thôi, cuộc họp thường niên kết thúc thì sẽ bắt đầu nghỉ” Anh vừa nói chuyện vừa gấp cuốn lịch lại, bước xuống giường đi về phía tôi.

Anh tiện tay cầm máy sấy sấy tóc thay tôi, giọng nói trâm thấp kín đáo vang lên: “Tuấn Anh gọi điện thoại tới nói, Tuệ Minh nghỉ đông rồi, cậu ta có thể dẫn Tuệ Minh đi chơi vài ngày không?”

Tôi nhíu mày, vô thức muốn phản đối đề nghị này, nhưng nghĩ lại mình cũng đã nói rồi, nếu Trịnh Tuấn Anh muốn ở cùng Tuệ Minh thì tôi cũng sẽ đồng ý.

Tôi dừng một chút mới hỏi: “Đi mấy ngày?”

“Khoảng hơn mười ngày!”

Tôi nhíu mày, kỳ nghỉ đông cũng chỉ chưa đến một tháng, Trịnh Tuấn Anh muốn dẫn con bé đi hơn nửa kỳ nghỉ, điều này khiến tôi hơi không vui.

Phó Thắng Nam thấy tôi không nói gì, anh tắt máy sấy tóc đi rồi chải mái tóc dài cho tôi: “Thời gian kỳ nghỉ đông của anh tương đối dài, trước kia vẫn muốn dẫn em đi Nga chơi mà cứ mãi không có thời gian, cũng vừa hay có khoảng thời gian này, em có thể đi chơi cùng anh”

Tôi ngoảnh đầu nhìn anh: “Cho nên anh đã đồng ý với Trịnh Tuấn Anh rồi sao?”

Anh lắc đầu cười nhẹ nhàng: “Anh không nói gì với cậu ta cả”

Tôi nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu nói: “Được rồi, nói chung dẫn Tuệ Minh đi theo đến những nơi lạnh như thế cũng không hợp lý lắm”

Cảm giác trên cổ tay bị anh tròng cái gì vào, tôi rũ mắt nhìn xuống thì bắt gặp một chiếc vòng

tay bằng ngọc phỉ thúy đã đeo vào cố tay mình.

Tôi ngửa đầu nhìn anh mà chẳng hiểu gì: “Sao bỗng dưng lại đưa cái này cho em?”

Đồ trang sức trong nhà có không ít, chỉ là bình thường cơ bản tôi không đụng đến, cho nên bình thường ăn mặc ra ngoài trông có vẻ hơi giản dị.

Vào đọc tại nhé. Anh cười khẽ: “Ngọc có tác

dụng an thần, đeo cũng không ảnh hưởng gì”

Tôi gật đầu cũng không nói gì thêm, chỉ cụp mắt nhìn chiếc vòng tay này, không khỏi nói: “Chú ba tặng cho em một đống vòng ngọc, cực kỳ quý giá, em mang một lần rồi cũng không dám mang lại lần hai nữa, cái vòng tay này của anh mua từ chỗ nào vậy?”

Anh mím môi chải chuốt mái tóc dài của tôi: “Lần trước Trần Văn Nghĩa đi công tác ở Myanmar, trên đường đi tiện tay mua, không đắt

đâu:

Tôi chẳng hiểu biết nhiều về ngọc, nhưng trong lòng vẫn biết vòng ngọc này không thể đơn giản như anh nói được, màu sắc và chất lượng

Tôi ngửa đầu nhìn anh mà chẳng hiểu gì: “Sao bỗng dưng lại đưa cái này cho em?”

Đồ trang sức trong nhà có không ít, chỉ là bình thường cơ bản tôi không đụng đến, cho nên bình thường ăn mặc ra ngoài trông có vẻ hơi giản dị.

Anh cười khẽ: “Ngọc có tác dụng an thần, đeo cũng không ảnh hưởng gì”

Tôi gật đầu cũng không nói gì thêm, chỉ cụp mắt nhìn chiếc vòng tay này, không khỏi nói: “Chú ba tặng cho em một đống vòng ngọc, cực kỳ quý giá, em mang một lần rồi cũng không dám mang lại lần hai nữa, cái vòng tay này của anh mua từ chỗ nào vậy?”

Anh mím môi chải chuốt mái tóc dài của tôi: “Lần trước Trần Văn Nghĩa đi công tác ở Myanmar, trên đường đi tiện tay mua, không đắt đâu”

Tôi chẳng hiểu biết nhiều về ngọc, nhưng trong lòng vẫn biết vòng ngọc này không thể đơn giản như anh nói được, màu sắc và chất lượng

của ngọc nhìn rất đẹp mắt, sao có thể là đồ tiện tay mua trên đường được.

Ngày hôm sau.

Mặt trời chiếu sáng toàn bộ Thủ đô, trong mơ màng tôi nghe dưới lầu có tiếng chuông cửa vang lên.

Lờ đờ cả buổi tôi mới phản ứng lại được, hôm nay là giao thừa, cô và nhà họ Mạc sẽ đến chơi.

Thình lình ngồi bật dậy từ trên giường, nhưng Phó Thẳng Nam đã rời giường từ trước rồi.

Tôi rửa mặt vệ sinh đơn giản rồi xuống lầu, thấy Phó Thắng Nam và Mạc Đình Sinh đang uống trà trong phòng khách.

Vào đọc tại nhé. Tuệ Minh ôm Cục Tuyết

ngồi bên cạnh MạcĐình Sinh, trong tay còn nắm một

đống đồ chơi mới.

Trong phòng bếp có tiếng Lâm Uyên và Phó Bảo Hân đang trò chuyện, hình như hai người nấu cơm với nhau.

Gần như chỉ trong một chớp mắt, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một từ, khói lửa trần gian.

Phó Thắng Nam nhìn thấy tôi đầu tiên, anh cười cười hỏi: “Dậy rồi à?”

Tôi hơi đỏ mặt, gật gù một chút rồi xuống lầu.

Phó Bảo Hân đi ra từ trong bếp, bưng một phần cháo tôm bóc vỏ trong tay rồi bảo: “Mọi người đều nếm rồi, trước tiên cô cứ ăn ít đồ, chúng ta sẽ ăn trưa muộn một chút.”

Tôi gật đầu đón lấy bát cháo theo phản xạ, bà ta xoay người quay về phòng bếp.

Tôi nhìn Phó Thắng Nam mà hơi ngẩn người, anh lại ngoäc tay với tôi: “Lại đây!”

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, một lúc sau mới vô thức nhìn sang Mạc Đình Sinh, lên tiếng chào hỏi: “Mọi người đến lâu chưa?”

Mạc Đình Sinh cười cười, lắc đầu nói: “Chưa, vừa tới một chút thôi.”

Sau đó ông ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt thật

thà: “Ăn nhiều một chút, lại gầy rồi”

Tôi cười trừ, trong phút chốc chẳng biết trả lời cái gì.

Ăn vài miếng qua loa, Phó Bảo Hân lại bước ra từ phòng bếp, nhìn Phó Thắng Nam rồi nói: “Thắng Nam, chút nữa cháu qua đây gói sủi cảo

nhé:

Phó Thẳng Nam gật đầu rồi đứng dậy vào phòng bếp.

Để lại mình tôi và Mạc Đình Sinh, tuy là cha con nhưng hình như cũng chẳng có gì để nói.

Hình như ông ta để ý đến chiếc vòng ngọc trên cổ tay tôi, hơi dừng một chút rồi bảo: “Chất liệu cái vòng này không tệ.”

Tôi sửng sốt một chút mới trả lời: “Ừm, cấp dưới của Phó Thắng Nam mua từ Myanmar về”