Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 291: Người đàn ông thần bí (3)



Lâm Uyên nhìn tôi, do dự một hồi rồi nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng, cành sát sẽ điều tra rõ ràng”

Tôi không nói gì, nhìn bọn họ rời đi, tôi cũng không còn buồn ngủ nữa, cả người có chút mệt mỏi ngồi trong phòng khách.

“Bà chủ, ông chủ gọi điện về, hỏi xem buổi tối cô muốn ăn gì, ông chủ mang về cho cô!” Thím Nguyệt đi tới bên cạnh tôi, nói.

Tôi chau mày lắc đầu: “Không cần đâu, một lúc nữa tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Thím Nguyệt còn định nói gì đó, thấy sắc mặt tôi không được tốt

nên không nói nữa.

Ngồi trong phòng khách một lúc, tôi gọi thằng cho Thầm Minh Thành, kêu anh ấy đi cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.

Thầm Minh Thành lái xe đến, đợi tôi bên ngoài biệt thự. Nhìn thấy anh ấy lái một chiếc Mercedes vô cùng khiêm tốn, tôi lên xe liền không nhịn được nói: “Đột nhiên khiêm tốn vậy?”

Anh ấy khởi động xe, nói: “Quá phô trương sẽ khiến chú ba gặp rắc rối.”

Tôi nhún vai, cũng không nói gì nhiều, liếc nhìn anh ấy một cái rồi nói: “Anh có thể điều tra được ngày nghỉ lễ của Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn Anh không?”

Anh ấy chau mày: “Nghỉ lễ? Bọn họ không phải anh em sao? Ngày lễ gì mà cần điều tra?”

“Anh điều tra một chút, cụ thể là gì em cũng không rõ.” Tôi không tìm được lý do gì hợp lý để khiến Mạc Hạnh Nguyên và Phó Bảo Hân ra tay tàn độc với tôi như vậy.

Lần này, những người đó nhìn thấy Phó Thắng Nam tới, Phó Bảo Hân và Mạc Hạnh Nguyên có thể chỉ là bị kéo vào thế tội thôi.

Anh ấy nhướng mày gật đầu: “Được, để anh đi điều tra!”

Cục cảnh sát!

Hàn Nhược Vi đợi ở cổng, nhìn thấy tôi và Thầm Minh Thành, cô ấy hơi sững sờ, bước lên kéo tôi nói: “Tổng giám đốc Thầm!”

Nhìn bộ dạng cô ấy có chút lo lắng, chắc là vì một lúc nữa cô ấy phải nói chuyện với Lâm Đình.

Tôi vỗ vào tay cô ấy, an ủi nói: “Không

sao, cô cứ nói bình thường là được, coi như là tạm biệt.”

Cảnh sát dẫn cô ấy vào phòng thăm hỏi, Thẩm Minh Thành nhìn tôi nói: “Em gọi anh đến là để làm lái xe sao?”

“Không được à?”

Anh ấy mím môi cạn lời: “Được chứ!”

Dừng một chút, anh ấy nói tiếp: “Em sẽ không tìm được gì từ chỗ Lâm Đình đâu, đừng lãng phí sức, nên tìm từ chỗ Phó Bảo Hân ấy.”

Tôi cau mày, hơi đau đầu: “Phải thử mới biết được.”

“Đã có kết quả giám định chưa?” Tôi nói, giọng có chút bực bội.

Anh ấy hơi sững sờ, miệng nói: “Có rồi, có điều dựa theo quy trình, bên giám định sẽ để Phó Thắng Nam đến lấy kết quả.”

Tôi nhìn anh ấy, chau mày: “Em là đương sự, không thể tự lấy sao?”

Anh ấy cắn môi, khẽ nhắm mắt: “Em muốn tự điều tra à?”

Tôi lạnh nhạt nói: “Tìm hiểu một chút, không đến nỗi đến người muốn hại mình cũng không biết!”

Anh ấy nhìn tôi, rất lâu mới thờ dài nói: “Em ở đây đợi anh, anh đi hỏi một chút.”

Anh ấy đi chưa bao lâu, Hàn Nhược Vị đã ra rồi, nhìn tôi, vừa định mờ miệng nói chuyện liền bị tôi ngăn lại.

“Hôm nay cũng hơi muộn rồi, hôm khác có thời gian thì cùng ăn bữa cơm.”

Cô ta hơi sững sờ, chú ý đến Thẩm Minh Thành đang quay lại, nhìn tôi gật đầu nói: “Ừm, được, việc ngày hôm nay cảm ơn cô”

Nói xong lại quay đầu nhìn Thầm Minh Thành nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Thầm!”

Thẩm Minh Thành nhún vai: “Cảm ơn tôi làm gì? Một câu thôi, không còn sớm nữa, cùng ăn bữa cơm đi!”

“Thôi, tôi còn phải về quê, hai người đi ăn đi, tôi đi trước đây.” Hàn Nhược Vi nói xong liền rời đi.

Thẩm Minh Thành nhìn tôi, cắn môi: “Người em dùng thật sự có tính cách giống hệt em, muốn ăn gì?”

“Gì cũng được!” Trả lời anh ấy một câu, tôi liền lên xe, nhìn anh ấy nói: “Có kết quả chưa?”

Anh ấy gật đầu: “Không phải Lý Hàm, trước mắt vẫn đang điều tra!”

“Em biết không phải Lý Hàm, em muốn biết người đàn ông trong khách sạn là ai, toàn bộ sự việc có thể do anh ta nghĩ ra, Mạc Hạnh Nguyên và Phó Bảo Hân đều bị giáng họa”

Trong điện thoại có tin nhắn, là Hàn Nhược Vi gửi đến.

Tôi nhìn một cái rồi tắt máy.

Thẩm Minh Thành lái xe, hướng về phía trung tâm thành phố, trời đã hơi tối rồi: “Việc này anh và chú ba đều sẽ đi điều tra, em đừng giữ mãi chuyện này trong lòng, chăm sóc bản thân cho tốt, John nói rằng bệnh trầm cảm của em nghiêm trọng hơn trước rồi đó, nếu như em thật sự không thể ở lại Sơn Thuỷ Cư thì hãy về với anh và chú ba, dù sao anh cũng không ưng cái tên khốn Phó Thắng Nam đó, em cứ làm cô chủ ð nhà họ Thẩm, anh nuôi em cả đời.”

Tôi bị anh ấy chọc cười: “Em mới 26 tuổi, không đến mức ăn rồi chờ chết chứ?”

“Tất nhiên, sản nghiệp nhà họ Thẩm cộng thêm sản nghiệp của anh, một ngày tiêu tốn vài trăm triệu cũng không có

vấn đề gì, em cứ tiêu xài thoải mái”

Tôi cười: “Có lẽ Tuệ Minh là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, vừa ra đời ông ngoại và bác đã chuẩn bị hết mọi thứ cho con bé rồi.”

Anh ấy nhún vai: “Đó là điều đương nhiên, cũng không nhìn xem là cháu ngoại của ai“ Một lúc sau, anh ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Em không nghĩ đến chuyện có một đứa con của riêng mình sao?”

Tôi sững lại một chút, lúc này hai bàn tay nắm chặt, không biết nên nói gì.

Tôi hít sâu một hơi rồi mới nói: “Để sau này xeml”

Lòng tôi có chút đau đớn, cả đời đau một lần là đủ rồi, khi đứa bé không còn, tôi cũng không nghĩ đến chuyện có con nữa. Sơ hãi một lần là đủ để khiến tôi một đời khó có thể quên đi được.

“Cũng tốt, có Tuệ Minh bên cạnh, con cái sau này muốn hay không cũng không sao.”

Tôi gật đầu, lòng nhói đau, gần đây hình như càng ngày tôi càng dễ cáu kỉnh.

Có những lúc dường như cũng không biết nên làm thế nào đề khống chế cảm xúc của bản thân nữa.

Xe đậu trước cửa một nhà hàng trong trung tâm thành phố, có cậu trai chạy đến giúp đỗ xe. Thẩm Minh Thành ném chìa khoá xe cho cậu ta, kéo tôi đi thằng vào nhà hàng.

Có lẽ vì ngoại hình anh ấy quá anh tuấn, vừa vào nhà hàng liền có không ít ánh mắt nhìn qua, thỉnh thoảng có tiếng xì xào bàn tán.

Sắc mặt Thẩm Minh Thành u ám, kéo

tôi đi vào phòng riêng, gọi món xong liền nhìn tôi nói: “Gần đây em cho Tuệ Minh bú, người gầy đi nhiều, bồi bổ một chút đi”

Tôi cười, trong lòng không kiểm chế nổi, vừa rồi khi đi vào tôi đã nghe thấy rồi.

Người ta nhìn không phải Thẩm Minh Thành, mà là tôi, tôi gần như quên mất, Phó Thắng Nam là doanh nhân trẻ có tiếng ð thành phố Giang Ninh, tin tức vợ anh ở trong khách sạn với người khác còn chưa dập tắt.

Lúc này, tôi và Thẩm Minh Thành xuất hiện ở đây càng dễ dàng khiến cho người khác khó hiều.

Bởi vì tin về tôi vẫn còn đang xuất hiện trên trang đầu.

“Nghĩ gì thế?“ Thẩm Minh Thành gõ gõ vào đầu tôi, có chút bất lực nói: “Đừng lúc nào cũng phân tâm, lát nữa là đồ ăn lên

Tôi gật đầu.

Nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, anh ấy cau mày: “Thẩm Xuân Hinh, nếu một người quá để ý cách nghĩ và lời nói của người khác, thì người đó không có cách nào đi xa được, em nhìn những ngôi sao đó đi, có ai là không bị kẻ khác bôi nhọ, những lời khó nghe gì bọn họ cũng đều nghe qua rồi, huống hồ là việc này, chúng ta đều biết chuyện gì đang xảy ra, nghe lời anh, đừng đề trong lòng, được không?”

“Ừm, em không sao, chỉ l à muốn ăn tôm hùm, nhà hàng này có tôm hùm không?” Tôi nói, tiện tay cầm lấy thực đơn.