Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 233: Kẻ địch nhảy ra giữa đường Phó Bảo Hân (S)



Câu này là Phó Bảo Hân nói cho Phó Thắng Nam nghe.

Phó Thắng Nam khẽ híp mắt, ánh mắt đen láy nhìn về phía tôi rồi nói: “Trong nhà có khách muốn ngủ lại, em có ý kiến gì không?”

Tôi nhíu mày, hơi phiền não: “Có liên quan gì tới em đâu?”

Nói xong, tôi lập tức chuẩn bị lên lầu. Thế nhưng lại bị cánh tay

anh kéo lại, anh thấp giọng mờ miệng nói: “Một lát nữa bảo tài xế đưa Hạnh Nguyên trở về di.”

Phó Bảo Hân hơi không vui, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Cái thằng bé này, tại sao càng ngày càng không biết cách đối nhân xử thế vậy chứ? Ở bên ngoài lạnh đến mức nào, cháu bảo một cô gái tự mình trở về làm sao được. Căn nhà này lớn như thế, cháu đâu có thiếu một căn phòng chứ? Huống chi cô cảm thấy rất cô đơn nên muốn giữ con bé lại ð bên cạnh, buổi tối cô cũng không còn một mình nữa.”

Mạc Hạnh Nguyên thấy sắc mặt Phó Thắng Nam sầm xuống thì chủ động mở miệng giảng hòa: “Anh Thắng Nam, gần đây cô gặp phải nhiều chuyện như thế, em muốn ở lại để trò chuyện với cô. Anh yên tâm đi, em sẽ không quấy rầy đến anh và chị Xuân Hinh đâu, em chỉ muốn ở lại trò chuyện với cô để cô bớt cô đơn mà thôi.”

Chậc chậc!

Hay cho một câu hòa giải đầy tốt đẹp.

Phó Thắng Nam cau mày, có chút không vui nhưng Phó Bảo

Hân cũng đã nói như vậy rồi, anh làm sao dám từ chối nữa chứ.

Anh quay sang ôm lấy tôi rồi nhàn nhạt nói: “Tùy các người vậy!”

Sau đó, bèn kéo tôi lên lâu: “Tức giận sao?”

Tôi ngần người, lắc đầu nhưng không nói tiếng nào, mệt mỏi lê người vào phòng tắm.

Phó Bảo Hân trắng trợn đưa Mạc Hạnh Nguyên đến đây, rất rõ ràng mục đích chính là uy hiếp tôi.

Thân là một người phụ nữ đã

lâp gia đình, sợ nhất chính là

chồng mình và kẻ thứ ba mập mờ không rõ ngay dưới mí mắt mình.

Phó Bảo Hân đúng là thấu hiều lòng người, ngay cả chiêu này cũng đã nghĩ tới.

Nhưng mà hình như bà ấy đã đánh giá cao vị trí của Phó Thắng Nam trong lòng tôi rồi, nếu như Phó Thắng Nam và Mạc Hạnh Nguyên còn tình xưa nghĩa cũ thì tôi hoàn toàn có thể chắp tay nhường nhịn. Chuyện này đối với tôi mà nói còn dễ hơn đối phó với Lâm Uyên nữa.

Tôi ở trong phòng tắm suy nghĩ một lúc lâu, Phó Thắng Nam

cho rằng tôi đã ngủ nên vội vàng gõ cửa phòng tắm vài cái, thúc giục tôi nhanh lên.

Sau khi lau khô tóc, tôi bước ra ngoài thì Phó Thắng Nam lại cau mày nhìn tôi rồi khẽ nói: “Không muốn gặp tôi nên tránh trong phòng tắm à?”

Tôi cười nhạt: “Đầu óc của chủ tịch Nam suy nghĩ sâu xa thật đấy”

Anh mím môi, khẽ híp mắt rồi mờ miệng nói: “Lau khô tóc đi, đừng để bị cảm.”

Vừa nói xong, anh đã lập tức

bước vào phòng tắm.

Điện thoại di động reo lên, là Thẩm Minh Thành gọi điện đến. Tôi vừa mới nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì bên kia đã nói: “Phó Bảo Hân không phải ở ngay trước mắt em sao? Em bảo anh trông chừng bà ấy, chẳng bằng bản thân em tự trông chừng bà ta đi.”

Tôi ừ một tiếng, hơi mệt mỏi nói: “Bà ấy vừa mới đến đây, khi nãy tôi có gửi có anh một ít tài liệu trong hộp thư đấy. Anh xem lại di, có thể chú ba sẽ cần dùng đến.”

“Cũng được!” Anh ta đáp lại một tiếng rồi nói: “Em âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, có bản lĩnh quá nhỉ? Phó Thắng Nam tìm cho em à?”

“Không phải!” Hiện tại cũng chẳng có gì hay ho để nói, cộng thêm thời gian đã hơi trễ nên tôi uề oải nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, thay mặt tôi hỏi thăm sức khỏe của chú ba nhé, lần sau trò chuyện tiếp!”

Anh ta vội vàng hỏi: “Xuân Hinh, gần đây em không có gì bất ồn chứ?”

Tôi hơi sững sờ: “Không có, sao vậy?”

Anh ta ừ một tiếng rồi nói: “Ö đây anh có một hồ sơ bệnh lý liên quan đến chứng bệnh của em, vấn đề có chút nghiêm trọng. Chuyện của Cố Diệc Hàn, em không sao chứ?”

Tôi nhéo nhéo ấn đường, nhàn nhạt lắc đầu nói: “Không sao, đã là chuyện của quá khứ rồi.”

“Nếu không thì ngày mai có thời gian rảnh, anh dẫn em đến chỗ bác sĩ nhé?”

“Không cần đâu.” Tôi hơi

phiền não, giọng nói nặng nề hơn: “Thẩm Minh Thành, chuyện của tôi thì tôi tự biết, thôi được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nói xong, tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Có thể bởi vì liên quan đến Mạc Hạnh Nguyên nên dường như trong lòng tôi cảm thấy hơi buồn phiền, tùy tiện ném điện thoại sang một bên.

Nhận thấy sau lưng có người, tôi quay đầu lại bèn nhìn thấy Phó Thắng Nam đã ở phía sau từ lúc nào, ánh mắt nhìn tôi vô cùng lạnh lùng.

Tôi không khỏi cau mày, vừa rồi tôi nói chuyện với Thẩm Minh Thành, anh nghe được bao nhiêu rồi?

Tôi há miệng, cũng muốn hỏi nhưng đột nhiên anh lại cúi người xuống, ôm lấy eo tôi rồi cúi đầu hôn lên môi tôi.

Tôi hơi mơ màng, không ngờ anh lại hành động đột ngột như vậy.

Nhưng ngay lập tức tôi phản ứng lại, dùng sức đẩy anh ra rồi buồn bực nói: “Phó Thắng Nam,

anh buông em ra đi.”

Anh hơi sững người lại, cau mày rồi kéo tôi vào trong ngực một lần nữa, giọng nói khàn khàn vang lên: “Giữa vợ chồng làm như vậy cũng không được sao?”

“Anh có cảm thấy mình phiền không?” Tôi hơi tức giận, trợn trắng mắt nhìn anh rồi nói: “Người yêu của anh còn đang ở dưới lâu đấy, anh không chút kiêng ky gì mà làm như vậy sao? Chẳng lẽ anh không sợ cô ta lên đây nhìn thấy sẽ tan nát cõi lòng à?”

Thế nhưng đột nhiên anh lại

bật cười, đè tôi xuống rồi nói: “Người yêu? Thẩm Xuân Hinh, sao nghe lời này của em giống như đang ghen tuông vậy?”

Tôi đẩy anh một cái nhưng không thể đẩy ra được, né tránh đôi môi đang hạ xuống của anh, khẽ cau mày nói: “Phó Thắng Nam, anh lấy tự tin ð đâu ra vậy? Anh nghĩ em sẽ ghen sao?”

Anh cong môi, trên gương mặt anh tuấn khẽ tươi tắn hẳn lên: “Như vậy chính là ghen rồi.” Sau khi ấn tôi vào trong ngực, giọng nói từ tính của anh lại vang lên: “Thẩm

Xuân Hinh, em yêu tôi đúng không?”

Trong lúc nhất thời, cả trái tim và cơ thể tôi đều không thề khống chế được, theo bản năng tôi bắt lấy cánh tay anh.

Dáng vẻ có chút thê thảm.

Chú ý đến động tác của tôi, anh thấp giọng kề sát bên tai tôi nói: “Có phản ứng, hửm?”

Cả gương mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, áp chế sự tức giận rồi nhìn chằm chằm vào anh: “Phó Thắng Nam, anh nói xong chưa? Anh đi ra ngoài di.”

bật cười, đè tôi xuống rồi nói: “Người yêu? Thẩm Xuân Hinh, sao nghe lời này của em giống như đang ghen tuông vậy?”

Tôi đẩy anh một cái nhưng không thể đẩy ra được, né tránh đôi môi đang hạ xuống của anh, khẽ cau mày nói: “Phó Thắng Nam, anh lấy tự tin ð đâu ra vậy? Anh nghĩ em sẽ ghen sao?”

Anh cong môi, trên gương mặt anh tuấn khẽ tươi tắn hẳn lên: “Như vậy chính là ghen rồi.” Sau khi ấn tôi vào trong ngực, giọng nói từ tính của anh lại vang lên: “Thẩm

Anh kéo tôi lại, không hề cảm thấy tôi đang nổi giận, ôm tôi rồi nói: “Em định bảo tôi đi đâu?”

“Yêu chỗ nào thì đi chỗ đó. Tôi mím môi, đẩy anh ra bên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại muốn đi ngủ.

Anh kề sát phía sau, vòng tay qua cầm lấy chiếc điện thoại đang rung lên bị tôi ném một bên đưa cho tôi.

Tôi cau mày, ngước lên nhìn thì thấy người gọi đến vẫn là Thẩm Minh Thành, vì thế bèn bắt máy.

Bên kia mở miệng nói: “Ngày

mai em chờ anh nhé, anh đưa em đến gặp bác sĩ.”

Tôi không vui, vừa muốn mờ miệng từ chối thì Phó Thắng Nam đã lên tiếng, sắc mặt tối sầm xuống: “Trễ như vậy mà tổng giám đốc Thẩm còn gọi điện thoại đến, muốn nghe những lời nói đường mật của vợ chồng chúng tôi sao?”

Có lẽ Thẩm Minh Thành không ngð người nghe máy là Phó Thắng Nam, đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi cười lạnh nói: “Lời đường mật? Chủ tịch Nam thật sự cho rằng trên mặt mình có

dát vàng sao, nếu như một cặp vợ chồng nói lời đường mật thì còn có thời gian nghe điện thoại à?” Ngược lại, câu nói này đã đâm trúng nhược điềm của Phó Thắng Nam.

Bàn tay đang đặt ngang hông tôi của Phó Thắng Nam hơi dùng sức, không cho tôi động đậy, sau đó lại sâu xa nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Sở thích giữa hai vợ chồng chúng tôi, tổng giám đốc Thẩm không biết sao?”

“Hừ, vậy sao? Loại sở thích này hiếm thấy thật đấy, thế nào?

Trước kia lúc chủ tịch Nam ở bên cạnh cô Hạnh Nguyên cũng gọi điện thoại cho Xuân Hinh thế này à?”