Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 24: Nè



Thủ đoạn của Tô Cảnh Dược Ôn Thất Bạch chưa từng thấy qua, lần duy nhất nhìn thấy anh và Lục Mạch cùng nhau đánh nhau là đánh Vi Dương, chủ yếu là cậu còn bị nhốt ở bên ngoài, cái gì cũng không thấy, cho nên cũng rất tò mò, nhưng lúc này hỏi, chẳng phải là chủ động rớt ngựa, xin phép từ chối.

"Vậy anh chuẩn bị đối phó Tề Lãnh Thanh như thế nào? "Ôn Thất Bạch thay đổi phương thức, tò mò mở miệng, vẫn nghe nói Tô Cảnh Dược là đàn ông xấu xa, không nghĩ tới xấu xa như vậy.

Tô Cảnh Dược cầm lấy bàn tay Của Ôn Thất Bạch lên chơi đùa, cong khóe môi, "Cậu muốn đối phó như thế nào? ",

"Tôi và cô ấy không thù tôi, đối phó với người ta để làm gì?" Ôn Thất Bạch bình tĩnh trả lời.

"Được, các cậu không có thù. Vậy cậu muốn làm gì. " Tô Cảnh Dược tiếp tục có lệ, anh không nghĩ sẽ nói cho Ôn Thất Bạch thủ đoạn của anh, dù sao cũng không ở ngoài ánh sáng, lấy ra nói cũng không cao sang hơn phương pháp Lư Triệt dùng.

Ôn Thất Bạch trầm mặc không nói, cắn chặt răng sống chết không lên tiếng.

"Được rồi, không muốn nói thì không nói, bất quá, lần sau khi cậu nhìn thấy cô ta, nhớ lau mắt mà nhìn."Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch từ trên ghế sa lon lên, cười tủm tỉm mở miệng.

Ôn Thất Bạch được Tô Cảnh Dược ôm một năm, tứ chi trên cơ bản đều thoái hóa, bị Tô Cảnh Dược ôm lên, khi cậu ý thức được bản thân phản xạ có điều kiện không phải nhảy ra, mà là tìm tư thế thoải mái thì cả người đều sụp đổ, tư thế này làm người khác quá sa đọa.

Tâm tình Tô Cảnh Dược có chút không tệ, ôm Ôn Thất Bạch dừng lại bên móc áo, "Tự mình cầm một bộ quần áo, cả quần áo của tôi. "

Ôn Thất Bạch kéo quần áo Tô Cảnh Dược xuống, sau đó trực tiếp dán lên mặt hắn, lúc con thú trong người đi lên lý trí ngăn cản cũng không đỡ được.

"Lá gan rất lớn, có tin tôi ném cậu đi hay không. "Tô Cảnh Nhảy làm bộ muốn ném cậu.

Ôn Thất Bạch âm thầm chọc chọc mũi Tô Cảnh Dược qua quần áo, lúc này mới đem quần áo xuống.

"Mở cửa ra. "Tô Cảnh Dược dùng chân đá cửa, ý bảo Ôn Thất Bạch mở cửa.

Lại một lần nữa bị Tô Cảnh Dược dùng mỹ thực chinh phục, Ôn Thất Bạch nằm sấp trên bàn ăn đầy dấu móng vuốt mèo, tự sa ngã mà nấc một cái.



Tô Cảnh Dược ở bên cạnh mở máy tính, xử lý công việc ban ngày chưa xử lý xong.

Không bao lâu sau, Ôn Thất Bạch bên cạnh cũng đã buồn ngủ, Tô Cảnh Dược điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng cao, đưa tay sờ sờ hai má Ôn Thất Bạch.

Sau khi thu tay lại, lại suy tư một lát mới cúi đầu, hạ xuống một nụ hôn ở mi tâm Ôn Thất Bạch.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược đánh thức.

Tô Cảnh Dược chống cằm, không có ý tốt nhéo mũi cậu.

Ôn Thất Bạch không thở được, bị nghẹn tỉnh, mơ mơ màng màng nháy mắt, vỗ tay Tô Cảnh Dược ra, trừng mắt nhìn anh một cái, lại cuốn chăn trở mình tiếp tục ngủ.

"Giường của tôi khi ngủ có đặc biệt thoải mái không?" "Tô Cảnh Dược nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ rồi, điểm này so với thời gian rời giường ban đầu của Tiểu Hắc nhà anh quả thực là sớm đến cực điểm, nuôi Tiểu Hắc một năm, thằng nhóc này cho tới bây giờ chưa từng thấy anh đi làm buổi sáng.

Ôn Thất Bạch lười để ý tới anh, đồng hồ sinh học của cậu còn chưa gọi cậu rời giường, hiện tại thời gian với cậu là còn rất sớm.

"Ninh Phàm không phải nói buổi sáng muốn tới đón cậu sao? Mấy giờ? "Tô Cảnh Dược lại đuổi theo túm chăn,

"Anh có phiền hay không, lúc này mới có mấy giờ, anh đã gọi, bọn họ tám giờ mới tới. "Ôn Thất Bạch đau khổ, ánh mắt cũng không mở ra được, lại xoay người dùng gáy đối với Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược cũng không ngại phiền, lại đuổi theo nói chuyện với Ôn Thất Bạch.

"Cậu cào nát nhiều gối như vậy chẳng lẽ không nghĩ cắt móng tay?" Tô Cảnh Dược tiếp tục đào hố, ác liệt hỏi.

Ôn Thất Bạch cuối cùng cũng tức giận, sáng sớm không chỉ không cho cậu ngủ ngon, còn muốn đào hố cho cậu, cầm gối đầu ném qua.

Gối đầu Tô Cảnh Dược trên cơ bản đều chỉ có một mặt là tốt, mặt khác đều là dấu móng vuốt, nghiêm trọng ngay cả lông vũ bên trong cũng bị móc ra, thật sự là không hiểu một tổng giám đốc lớn như Tô Cảnh Dược ngay cả gối đầu mới cũng không muốn mua thêm, năm đó lúc cậu ở đây Tô Cảnh Dược cứ ba ngày mua gối đầu, mỗi lần mua về còn muốn bắt lấy cậu lải nhải nửa giờ.

Tô Cảnh Dược ôm gối đầu, vừa ném, toàn bộ giường đều là lông vũ bay, rơi xuống đầy người Ôn Thất Bạch, trộm gà không thành mất gạo nói chính là loại tình huống này.

Sáng sớm bị tức giận thành mãn kinh, Ôn Thất Bạch tức giận hừ hừ từ từ trên giường đứng lên, cuối cùng còn không quên ném lông đầy giường lên người Tô Cảnh Dược, Tô Cảnh Dược vừa mới thay quần áo xong, lúc này, có lẽ lại phải đi thay, nghĩ đến đây, tâm tình Ôn Thất Bạch tốt hơn không ít.

Tô Cảnh Dược ngồi trên giường, cười tủm tỉm nhìn Ôn Thất phẩy lông vũ trên người mình, tâm tình tốt đến cực điểm.

Nhân viên đoàn làm phim đến đón Ôn Thất Bạch thì nhìn thấy tổng giám đốc Tô mỉm cười như gió xuân.

"Tuần này tôi đoán không thể trở lại, cậu nhớ gọi cho tôi. "Tô Cảnh Dược đưa áo khoác cho Ôn Thất Bạch đang đen mặt, hầu hạ mặc vào.

Ôn Thất Bạch: Ha ha.



Ninh Phàm ngồi xổm trên xe không dám xuống, Ôn Thất Bạch lên xe mới nhìn thấy anh ta ngồi xổm bên ghế, ngay cả đầu cũng không dám lộ.

Lần đầu tư này của Tinh Hải làm cho Ninh Phàm đặc biệt hài lòng, bởi vì nhà đầu tư Tinh Hải một chút yêu cầu khác cũng không có, yêu cầu cơ bản nhất của các nhà đầu tư khác chính là sắp xếp nghệ sĩ công ty của mình.

Về phần Tinh Hải, sắp xếp nghệ sĩ? Quản lý Tinh Hải tỏ vẻ ha ha, phí xuất hiện của nghệ sĩ chúng tôi so với các anh đầu tư cả bộ phim, chúng tôi sợ bồi thường không đủ nhiều.

Bộ phim này là một bộ phim hủ đề báo thù, nữ chính là con dâu nuôi từ bé trong làng miền núi nhỏ, nhiều năm bị bạo lực gia đình, hơn nữa bị cả thôn khinh bỉ, chửi bới, sinh con cũng bị vạn người phỉ nhổ.

Nam chính là nhiếp ảnh gia đến thôn chụp ảnh, lúc chụp ảnh vô tình đụng phải nữ chính đang thả dê, chính khi còn bé bị lừa bán.

Bởi vì thời gian quá lâu, nữ chính đã không nhớ rõ mình là người ở đâu, tên là gì, chỉ loáng thoáng nhớ rõ một hai câu khẩu ngữ của người lớn trong nhà.

Không nghĩ tới khẩu ngữ nữ chính cùng nam chính cùng một chỗ, nam chính lúc này mới nhớ lại trong lớp mình khi còn bé từng có một cô bé bị lừa bán, đến nay cũng không tìm được người, so sánh đủ loại chi tiết, nam chính phát hiện nữ chính chính là bạn học kia của hắn.

Hai người bày mưu tính kế chạy trốn, nữ chính lại luyến tiếc con của mình, muốn mang theo con, không nghĩ tới đứa nhỏ quá ngây thơ, trong lúc vô ý nói lỡ miệng, cả thôn bắt đầu vây bắt nam nữ chính.

Nữ chính mang theo đứa nhỏ trốn vào trong núi, nam chính đi ra ngoài núi thông báo tin tức, lại bị người trong thôn ngăn lại, treo lên cây, hành hạ đến chết, nữ chính cũng bị bắt trở về, bị chồng đánh đập, ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha, đứa nhỏ bị trượng phu lỡ tay đánh chết.

Cuối cùng, nữ chủ phát điên, cầm lấy daoo trong phòng bếp, bắt đầu con đường báo thù của mình, giết sạch tất cả mọi người.

Bộ phim này kỳ thật lấy nữ chính làm trung tâm, Ôn Thất Bạch tuy rằng là nam chính, nhưng phân cảnh cũng không phải đặc biệt nhiều.

Nữ chính cũng là một người mới, là Ninh Phàm ngồi xổm nửa năm trước cửa học viện điện ảnh canh, nói đến quay phim, trình độ nghiêm túc của Ninh Phàm thậm chí không thua gì Chương Kỳ.

Ôn Thất Bạch cảm thấy, một ngày nào đó, Ninh Phàm tuyệt đối sẽ đuổi kịp Chương Kỳ, trở thành trụ cột của điện ảnh Hoa ngữ.

" Học trưởng Ôn, về sau còn cần dẫn dắt nhiều hơn nữa. "Nữ chính tên là Đinh Linh, sinh viên năm hai học viện điện ảnh, cô ở trong trường học có trai xinh gái đẹp tập hợp căn bản không phải tốt nhất, cô cũng không thể tưởng tượng được Ninh Phàm lại tìm cô đóng phim, giống như nằm mơ.

"Đàn em, em mới là người phải chỉ giáo nhiều hơn. "Ôn Thất Bạch tính tình không tệ, cũng chỉ có Tô Cảnh Dược mới có thể thời thời khắc khắc trêu chọc cậu xù lông.

Do đầu tư của Tinh Hải tăng gấp ba lần, phòng khách sạng từ cùng giường biến thành phòng VIP.

Buổi tối hôm đó, một đám người vừa bước vào khách sạn, Ôn Thất Bạch đã bị ngăn lại.

"Xin hỏi là có phải anh Ôn Thất Bạch không? "Quản lý tại sảnh lớn thái độ cung kính, mỉm cười hỏi.

Ôn Thất Bạch gật đầu.

"Phòng của anh ở đây, tôi dẫn đường cho anh. "Quản lý sảnh nhường đường, làm một động tác mời, dẫn Ôn Thất Bạch đi lên lầu, "Vật phẩm cá nhân của anh đã điều người đưa đến phòng, anh có vấn đề gì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho lễ tân. "



Ninh Phàm đối với đãi ngộ của Ôn Thất Bạch tỏ vẻ hâm mộ ghen tị, liền kéo hành lý của mình đi tìm phòng của mình, loại chuyện này hâm mộ cũng hâm mộ không được, lần này anh họ hắn hình như là thật.

Nhớ tới khuôn mặt Tô Cảnh Dược, Ninh Phàm lại rùng mình một cái.

Nam số 2 Hứa Diệu trong đại sảnh bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng Ôn Thất Bạch rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc hắn thử vai chính là vì nam số một này, cuối cùng lại bị Ninh Phàm một câu nhẹ nhàng sớm đã chọ người, hắn ngay cả lời thoại cũng đọc không sai biệt lắm, cuối cùng lại bị người vung đao cướp đi.

Nếu người này là ảnh đế hắn cũng không so đo, vấn đề là người này ngay cả diễn kịch cũng chưa từng, chỉ diễn qua nhân vật hi sinh, điều này làm sao hắn có thể cam tâm.

"Các cậu có nghe nói không?Ôn Thất Bạch này là bởi vì có một chân với Phó tổng Lư Triệt của Thiên Quang mới được chọn. "Hứa Diệu chậm rãi mở miệng, giọng điệu trào phúng, anh ta có một người bạn chính là làm nghệ sĩ ở Thiên Quang, theo anh ta nói Ôn Thất Bạch này và phó tổng Thiên Quang, Lư Triệt là cùng một trường học, hơn nữa ra khỏi trường liền vào công ty của Lư Triệt, quan hệ giữa hai người rất rối loạn.

Phim Ninh Phàm thích dùng người mới, cả đoàn làm phim cũng chỉ có một mình Hứa Diệu là người cũ, lại là nam thứ, nói ra độ tin cậy cũng rất cao.

"Lư phó tổng? Thật hay giả? "Thanh danh của Lư Triệt trong giới cũng không tốt lắm, nghe nói nam nữ đều ăn.

"Tôi nói này, tám chín phần mười là thật, bằng không quản lý khách sạn này có thể chỉ đối với Ôn Thất Bạch như vậy sao, tôi nghe nói cậu ta chỉ diễn qua vật hi sinh, lần này có thể làm nam số một tuyệt đối là có quy tắc ngầm." Hứa Diệu không phải đặc biệt hot nhưng cũng có cơ sở fan nhất định, bọn họ đều là người mới, đều ước gì phải ôm một cái đùi vàng.

"Tôi cảm thấy anh Hứa thích hợp nhất cho vai diễn này. "

"Đúng, nếu không phải Ôn Thất Bạch âm thầm quấy rối, anh Hứa đã sớm lấy được nhân vật này rồi. "

Một đám diễn viên mới vỗ mông ngựa của Hứa Diệu.

Chỉ có Đinh Linh nhẹ nhàng hừ một tiếng, cô đối với biểu hiện hôm nay của Hứa Diệu vốn cũng không thích lắm, ỷ vào bối phận già làng lên mặt, diễn xuất không tốt, khoa tay múa chân ngược lại rất ra dáng.

"Có người chính là ăn không được nho nói nho chua, có bản lĩnh anh cũng đi thông đồng một người khác đi, mình lớn lên vừa già vừa xấu, không có ai bao dưỡng anh anh còn đến chửi bới người khác, thật sự là đầu óc có bệnh. "một cô gái thướt tha từ trong đám người đi ra, hai tay ôm ngực hướng về phía Hứa Diệu khinh bỉ mở miệng.

Cô xuất thân là người mẫu, bị Hứa Diệu âm thầm công kích nhiều lần, một chút hảo cảm với Hứa Diệu cũng không có. Bây giờ Ôn Thất Bạch đang ở thế thắng, cô mới quản rốt cuộc là ai bao nuôi Ôn Thất Bạch. Ôn Thất Bạch bây giờ có thể đè ép được Hứa Diệu, cô không thể đứng sai đội, nhất định phải thuận thế giẫm lên Hứa Diệu hai cái.