Tổng Tài Ngược Thê, Phu Nhân Trở Lại Báo Thù

Chương 7: Cứu Sống Một Lần Nữa



Cơ thể kia ngày càng xuất hiện nhiều máu, có lẽ Cố Diệp Hy đã sắp hoàn thành được nguyện vọng của mình, được tự do, được thoát khỏi một tình yêu mà cô luôn luôn cho rằng đó là sự ràng buộc.

“Cố Diệp Hy, cô không thể chết. Tất cả lỗi lầm của cô vẫn chưa trả được xứng đáng.”

Xứng đáng? Có phải đó là điều quan trọng lắm không?

Ngày Lâm Bắc Bắc sảy thai, ngày cô ta rời khỏi Trần Hạo Hiên, thật ra anh đã chứng kiến tận mắt là do cô làm không? Hoàn toàn là không. Tất cả mọi thứ đều là Lâm Bắc Bắc đổ lỗi cho cô, anh đều tin lời cô ta nói.

Bao nhiêu năm vì muốn thay đổi suy nghĩ của anh, cô đã dành hết ngày tháng sống trong sự dày vò. Nếu biết trước yêu anh khó đến vậy cô nhất định sẽ không chùn bước mà quay đầu, chỉ là, thời gian không cho cô cơ hội sửa sai.

“Trần Hạo Hiên, nếu có kiếp sau, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh.”

Khí lạnh bao trùm lên phòng phẫu thuật, sắc mặt của vị bác sĩ nào tham gia ca phẫu thuật này đều hết sức nặng nề, đến thở cũng chẳng dám thở.

“Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân... Ngừng đập rồi.”

Nữ y tá đeo khẩu trang che đi nửa gương mặt nhưng vẫn để lộ đôi mắt to tròn lấp lánh như ánh sao đêm. Đôi đồng tử lúc này của nữ y tá chỉ toàn vẻ hoảng hốt, cô quay đầu nhìn vị bác sĩ mổ chính thấp giọng nói.

Họ đương nhiên biết bệnh nhân họ phải cứu là người quan trọng như thế nào, họ càng hiểu rõ hơn ai hết nếu ca phẫu thuật này không thành công người chết không chỉ có một mình bệnh nhân mà chính họ cũng phải mai táng theo.

Vị bác sĩ mổ chính cau mày, dường như đã dự liệu được việc này sẽ xảy ra nên không hoảng hốt cho lắm.

“Chuẩn bị máy kích điện.”

Vị bác sĩ không nhìn nữ y tá, ánh mắt chăm chú rơi trên gương mặt tái nhợt của Cố Diệp Hy, trong lòng không ngừng khẩn cầu cô không thể chết, không thể chết.

Tất cả các bác sĩ có mặt trong phòng phẫu thuật chân tay đã run rẩy đến mức không làm nổi việc gì. Họ chỉ mong sao máy kích điện kia có thể giúp Cố Diệp Hy tìm lại được một chút hơi thở.



“Bác sĩ, không phản ứng!”

“Tăng điện, lại lần nữa!”

“Không phản ứng.”

“Tiếp tục tăng điện.”

“Không thấy phản ứng.”

“Tăng hết cỡ cho tôi.”

Giọng nói khản đạc của vị bác sĩ truyền tới, dội thẳng vào tai cô y tá khiến hai chân cô bất giác run rẩy, nếu không phải cô cố gắng chống đỡ bằng không đã bị không khí lạnh lẽo của nơi đây doạ cho ngất xỉu.

Nữ y tá đưa tay vặn hình tròn để đẩy dòng điện lên đến đỉnh điểm. Một lần nữa, họ không ngừng cầu mong cách này có thể lưu lại cho Cố Diệp Hy một chút hơi thở cuối cùng.

“Nhịp tim... Xuất hiện rồi...”

Lần kích điện cuối cùng kết thúc, nữ y tá vui vẻ hô lên, tất cả các vị bác sĩ đến bây giờ mới có thể thở phòm nhẹ nhõm, cũng may ông trời rủ lòng thương.

Hơn tầm một giờ sau, cuộc phẫu thuật mới kết thúc.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, tất cả các vị bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài đối diện với gương mặt lạnh như được phủ một lớp băng của Trần Hạo Hiên.

Họ vẫn còn nhớ như in câu nói khi Trần Hạo Hiên mang Cố Diệp Hy đến đây, anh nói: “Nếu như người phụ nữ này có mệnh hệ, cả cái bệnh viện này sẽ trở thành khu mộ riêng của cô ấy.”

Giọng nói không nóng cũng chẳng lạnh, trước sau đều đều như thường nhưng bên trong lại mang theo uy nghiêm, đem một gánh nặng to lớn đặt xuống vai tất cả các bác sĩ.



“Cô ấy, sao rồi?”

Trần Hạo Hiên trầm giọng, anh hít một hơi rồi nhả khói, làn khói thoáng ẩn rồi lại thoáng hiện bao phủ lấy từng đường nét tinh xảo trên gương mặt anh.

“Trần Tổng, Trần thiếu phu nhân giờ đã an toàn, anh cũng có thể vào thăm cô ấy.”

Vị bác sĩ lớn tuổi nhất lấy hết can đảm bước lên trước mặt Trần Hạo Hiên, vờ như bình thản trả lời câu hỏi của anh nhưng trên thực tế hai chân vị bác sĩ ấy đã run rẩy từ lâu.

Người đàn ông này tuy đẹp nhưng vẻ đẹp kia lại là vẻ đẹp của sự tàn nhẫn, vẻ đẹp khiến người khác không dám lại gần.

Trần Hạo Hiên gật đầu, bảo các bác sĩ lui xuống hết. Trên hành lang rộng lớn cũng chỉ còn lại mình anh đứng đó, Trần Hạo Hiên dựa lưng vào cửa phòng phẫu thuật, cảm giác man mát chầm chậm xuyên qua áo anh truyền đến da thịt khiến anh cảm thấy tỉnh táo.

“Lại phải cứu tôi sao?”

Cố Diệp Hy không ngồi dậy nổi, chỉ biết cười khổ cho bản thân mình.

“Tôi muốn cô giúp một chuyện.”

Không cần Cố Diệp Hy trả lời, anh đã ra lệnh cho hai tên bên ngoài phòng vào trong.

Một tên cầm cây tiêm chứa chất lỏng đục màu trắng dần bước về phía cô, tên kia đã nhanh chóng kéo chặt người nên cô cũng chẳng thể nào phản kháng được.

“Tiêm nó vào.”

“Đây là gì?”

“Ma túy.”