Tổng Tài Ngược Thê, Phu Nhân Trở Lại Báo Thù

Chương 3: Tôi Theo Anh Về



Trần Hạo Hiên xoay người, tầm mắt hướng tới những toà nhà cao ốc cao chọc trời.

Trời không biết từ lúc nào đã tối dần, khung cảnh bên dưới nhộn nhịp hơn hẳn.

Bao năm nay em đang ở đâu? Lâm Bắc Bắc, rốt cuộc em đang ở đâu?

Vì sao năm ấy, em lại không một lời mà bỏ đi, Bắc Bắc, em ác thật. Nhẫn tâm bỏ anh tận bảy năm, đến giờ vẫn chưa quay về.

Bàn tay to lớn cầm ly rượu lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ theo đó mà đổ ra không ít.

“Trần Tổng...” Lưu Quảng chạy vào báo cáo, ngữ điệu ngập ngừng ngắt quãng, như muốn nói cũng như không muốn.

“Nói.” Trần Hạo Hiên không quay người qua, giọng nói băng lãnh của anh khiến Lưu Quảng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

“Trần thiếu phu nhân... người bên bệnh viện thông báo... thiếu phu nhân đã được đưa đi.”

Vừa dứt lời, ly rượu trong tay Trần Hạo Hiên đã bị bóp vỡ không thương tiếc. Những mảnh thuỷ tinh nhỏ đâm vào bàn tay anh, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống chiếc thảm màu trắng, hệt như đoá hoa đang nở rộ giữa biển trời mênh mông.

Văn phòng bao phủ không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ, không một ai mở lời, cũng không một ai lên tiếng phá đi bầu không khí ngột ngạt này.

“Ai đưa đi?” Trần Hạo Hiên rút tờ giấy ăn, tao nhã lau sạch những giọt máu làm ướt đẫm bàn tay.

“Chưa điều tra được ạ.” Lưu Quảng lí nhí nói.

“Vô dụng. Tôi bỏ tiền cùng công sức đào tạo cậu chỉ để nhận được câu trả lời này đúng không? Lưu Quảng, cậu là người tôi tin tưởng nhất, nhưng giờ, lại làm tôi thất vọng nhất.”



Trần Hạo Hiên quay người, đôi mắt hổ phách của anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sợ hãi của Lưu Quảng, từ tốn bổ sung: “Điều tra cho tôi, Cố Đình Doanh có về nước không.”

Nếu Cố Đình Doanh có trở về, người dám đưa Cố Diệp Hy rời đi chỉ có thể là hắn. Còn nếu không, thì là ai?

Trần Hạo Hiên anh, dù có phải lật đổ cả nơi này, cũng phải tìm ra cho được Cố Diệp Hy.

Thù còn chưa trả, ai cho phép cô rời đi. Cố Diệp Hy, nếu cô đã thích chơi trốn tìm, thì nên trốn cho kỹ, để tôi tìm được, cuộc sống sau này của cô chỉ có đau khổ làm bạn.

Một tuần sau, vẫn chưa có tin tức.

Nhưng thế giới ngầm gần như bị đảo lộn, Trần Hạo Hiên lệnh cho toàn bộ người đi tìm kiếm Cố Diệp Hy, không tìm được, thì chỉ có đường chết.

Ở một biệt thự ẩn sau trong rừng...

“Hy Hy.” Cố Đình Doanh tay cầm ly sữa ấm, tay lại cầm một chiếc chăn mỏng.

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Diệp Hy từ từ điều chỉnh xe lăn.

“Anh hai, em nghe nói thế giới ngầm gần như đã bị Trần Hạo Hiên lật tung. Anh để em về đi...”

Giọng cô thật nhẹ, thật thoải mái, điệu bộ như thể đây vốn là chuyện tất nhiên.

“Em điên rồi sao? Em về đấy, Trần Hạo Hiên sẽ không để em sống yên.” Anh thở dài, đưa ly sữa cho cô.



“Và đây cũng không phải là lần đầu tiên...”

“Cố Tổng, Trần Hạo Hiên chuyển lời: ‘Không giao Cố Diệp Hy, không biết Cố Thị cùng Cố Gia sẽ chịu ảnh hưởng gì đâu.’...”

Hai hàng lông mày của Cố Đình Doanh chau lại. Hắn thật không ngờ, Trần Hạo Hiên có thể tìm được nhanh như thế. Hắn đã xoá sạch mọi dấu vết khi trở về nước, còn lệnh cho toàn bộ người bên nước kia nói hắn vẫn còn ở đó, nhưng thật không ngờ, Trần Hạo Hiên đã tra ra.

“Chậc, anh vợ, anh đưa vợ em trốn kỹ thật!”

Giọng nói lạnh như băng của Trần Hạo Hiên đã thành công kéo Cố Đình Doanh trở về thực tại.

Hắn ngửa đầu, đối diện với đôi mắt sâu tựa không thấy đáy của Trần Hạo Hiên, bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm bỗng run lên: “Hai tiếng ‘anh vợ’ của Trần Tổng đây, Cố Đình Doanh tôi không dám nhận. Người đâu, đưa tiểu thư vào trong.”

“Ai dám đưa Cố Diệp Hy vào trong, tôi liền bắn chết.” Trần Hạo Hiên vừa dứt lời, vô số người đứng sau anh đã trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần anh hạ lệnh, nơi này chỉ trong giây lát có thể biến thành một biệt thự đẫm máu.

Cố Diệp Hy từ nãy vẫn ngồi im không lên tiếng, ánh mắt cô vẫn dõi theo mọi hành động của Trần Hạo Hiên, trái tim bất chợt vì câu nói của anh mà đập liên hồi. Cô biết chứ, biết vì sao anh lại ở đây, anh đến để đón cô về sao? Để chăm sóc yêu thương? Đúng là đến đón, nhưng lại là để trả thù.

“Tiểu Hy, theo anh về.” Tầm mắt Trần Hạo Hiên chuyển tới bóng hình cô. Khoé môi bất giác cong lên, giọng nói dịu hơn hẳn đến cả anh cũng chẳng phát hiện.

“Hy Hy, đừng về. Có anh trai ở đây, anh bảo vệ em.”

Vừa dứt lời, một viên đạn bay thẳng đến cánh tay Cố Đình Doanh. Trần Hạo Hiên thổi thổi đầu súng, ánh mắt lạnh lẽo đến không tưởng: “Anh vợ, chuyện của em và cô ấy, anh không có tư cách lên tiếng.”

Cố Diệp Hy nghe thấy tiếng súng, lòng đau như cắt nhìn về phía cánh tay đang chảy máu của Cố Đình Doanh. Cô không nên ích kỷ, cũng không nên khiến Cố Đình Doanh bị thương. Từ bé đến lớn, vẫn là anh ấy bảo vệ cô, chăm sóc cô.

Lưỡng lự một lúc lâu, Cố Diệp Hy mới lên tiếng: “Tôi theo anh về.”