Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 195



Chương 195:

Sắc mặt Nam Cung Hàn trở nên ảm đạm hơn một chút, rảo bước ra ngoài trước. Diệp Ánh Du liền vội vàng lon ton chạy theo sau.

Hai người trở về biệt thự, thím Vân đón tiếp ngay, nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Diệp Ánh Du, kinh ngạc hỏi: “Cô Du, vết thương trên cánh tay của cô…”

Diệp Ánh Du thuận tay lắc lư hai cái và trả lời: “Không có nghiêm trọng đâu „ ạ.

“Đừng nhúc nhích.” Nam Cung Hàn lạnh giọng bảo dừng lại, nhìn chằm chăm vào cánh tay của cô, cau mày nói: “Nếu cô không muốn mang nẹp đi tham gia cuộc họp đấu thầu, thì đừng động đậy cánh tay lung tung nữa đấy.”

Diệp Ánh Du há miệng to, ngơ ngác nhìn anh. Có nhầm lẫn gì không đấy?

Cô đâu có bị gấy xương, thì mang nẹp kiểu gì cơ chứ!

“Tôi sẽ không động đậy lung tung nữa đâu, cứ yên tâm đi!” Diệp Ánh Du vội vàng hứa sau khi phản ứng lại kịp.

Đôi mắt Nam Cung Hàn hiện lên một tia hài lòng, giọng nói cũng ấm áp lên đôi chút: “Đi nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đến giờ, tôi sẽ bảo thím Vân đến gọi cô.”

Diệp Ánh Du kinh ngạc nhúc nhích hai hàng lông mày, rồi gật đầu: “Ừm.”

Sau khi trở về phòng, cô trực tiếp nằm lên giường, chợp mắt nghỉ ngơi một chút, đồng thời cũng suy nghĩ về việc của cuộc họp đấu thầu.

Mấy ngày nay qua thông qua việc liên lạc với Diệp Châu Tuấn, bên phía anh ta lấy khu đất ở chỗ trại trẻ mồ côi làm mục tiêu đấu thầu, anh ta cũng đang nắm bắt thời gian làm kế hoạch và hồ sơ đấu thầu, cô không hề nhìn thấy nội dung cụ thể, nên trong lòng làm sao có thể không lo lắng cho được.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi Diệp Ánh Du đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô cầm lên nhìn, thì thấy đó là điện thoại của Hà Tuyết Hân.

Nghĩ đến việc đã lâu không liên lạc với bạn thân của mình rồi, cô đè nén nỗi lo lắng trong lòng xuống, sau khi kết nối xong liền nhẹ nhàng cười: “Tuyết Hân, khoảng thời gian này không có…”

“Ánh Du, tớ có việc gấp cần tìm cậu!”

Hai người không hẹn mà đồng thanh cùng lên tiếng nói chuyện, Diệp Ánh Du chợt sửng sốt, dừng lại câu chào hỏi dang dở, rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Tớ có thể giúp được gì à?

Nghe thấy giọng điệu gấp rút của người bạn thân, khiến cô bất giác lo lắng.

Hà Tuyết Hân không biết phải mở miệng như thế nào. Cô ấy giật mạnh một chiếc lá, cho đến khi nó bị nát vụn trong tay, nước bắn tung tóe, mới ngập ngừng nói: “Ánh Du, cậu và Nam Cung Hàn như thế nào rồi? Khi nào thì anh ta mới để cho cậu đi?”

Diệp Ánh Du đã phát hiện ra điều gì đó, căng thẳng hỏi: “Việc khẩn cấp mà cậu đề cập có liên quan đến Nam Cung Hàn à?”

Ấn đường nổi lên, không đợi cho Hà Tuyết Hân trả lời, thì cô đã gấp rút nói: “Liệu có phải là tin đồn về việc tớ được anh ấy bao nuôi không hả, ở trong trường vân chưa lắng xuống sao?”

Hà Tuyết Hân nhanh chóng phủ nhận: “Không phải, thời gian này cậu đâu có đến lớp, hơn nữa, những việc mà Hàn Thiên Triết làm đã bị vạch trần rồi, mọi người đều biết rằng anh ta đã bị trừng phạt thích đáng. Nên không còn ai quan tâm đến chuyện đó nữa đâu.”

“Chà, vậy là chuyện gì vậy?” Diệp Ánh Du truy hỏi, một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói thận trọng của Hà Tuyết Hân: “Diệp Ánh Du, có phải cậu nhất định phải tiếp tục hoàn thành nốt hai năm học còn lại không?”