Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 165



Chương 165:

Nhìn lên gương mặt điển trai của người đàn ông, đồng tử Diệp Ánh Du đột nhiên mở to, cô bị Nam Cung Hàn ném lên bậc thêm! Nói cách khác, Nam Cung Hàn đột nhiên buông tay, cô vừa mới ngã trên bậc thang!

Mặc dù đang trải một tấm thảm dày nhưng cô cảm thấy cơ thể mình sắp bị chia thành ba bốn phần, đặc biệt là phần lưng dưới, đau đến mức muốn rơi nước mắt.

Nam Cung Hàn hừ lạnh một tiếng, nhấc chân định rời đi, vừa định xoay người, một giọng nói khinh thường truyền đến: “Anh nghĩ nhiều quá.”

Diệp Ánh Du cười toe toét và chống lại những cơn đau đớn, và gần như hét vào mặt nói Thím Vân không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh: “Thím giúp cháu trở về phòng khách.”

Diệp Ánh Du năm lấy tay thím, khó khăn đứng lên: “Cháu tự đi được rồi.” Vẻ cố chấp trong mắt khiến thím Vân khẽ lắc đầu, xem ra hai người cậu chủ còn có chút hiểu lâm.

“Ngày mai còn phải đi làm, không xoa lưng bị té ngã có thể không dậy nổi.” Thím Vân chỉ ra chỗ mấu chốt, Diệp Ánh Du không thể cự tuyệt.

“Làm phiền thím.” Diệp Ánh Du khó _ từ chối, nhưng cô cũng không xử lý vết thương này, đau đớn cũng không qua nhanh được.

Ngửa lưng, cô đang nằm trên chiếc giường rộng và mềm, cô hơi chìm xuống một chút, Diệp Ánh Du vùi mặt vào giữa hai cánh tay cô, trên người xuất hiện những vết tím hồng. Chỉ trong hai hoặc ba ngày, dấu vết do Nam Cung Hàn tạo ra chưa hoàn toàn biến mất.

Diệp Ánh Du xấu hổ cắn môi, toàn thân toát ra vẻ nóng bỏng, may mà thím Vân không nói gì.

Thím thoa thuốc như bình thường.

Phản ứng đúng đắn khiến Diệp Ánh Du, người đã lén nhìn cô ấy cảm thấy tốt hơn một chút.

Ngày hôm sau, khi báo thức do điện thoại đặt ra vang lên, Diệp Ánh Du tỉnh dậy, vừa lật người và suýt ngất đi vì đau. Không chỉ lưng mà đùi khi cũng đau. Dường như có ai đó đang lái xe tải qua lại, kiểu đau âm ỉ, cô nghiến răng chịu đựng trong mười phút, đợi nó dịu đi một chút.

Không quên làm bữa sáng cho Nam Cung Hàn, cô dậy tắm rửa, bước từng bước vào bếp, nơi đầu bếp đã đợi sẵn.

Nửa giờ sau, khi Diệp Ánh Du đến nhà hàng ăn sáng, cô nhìn thấy nụ cười tà ác chói lọi trên mặt Nam Cung Hàn, cô đột nhiên rất tức giận.

“Mời ăn sáng!” Cô nghiến răng.

“Thái độ này của cô thất bại.” Nam Cung Hàn nhướng mày và đánh giá.

Anh cầm chiếc thìa lên, khuấy đều cháo thịt nạc và trứng đã được nấu thơm phức, tự tin nói: “Đây không phải cô nấu.”

Diệp Ánh Du năm chặt tay, bị ánh mắt soi mói của Nam Cung Hàn nhìn, thậm chí không thể bĩu môi. Cô miễn cưỡng cười: “Tôi làm thịt ba chỉ.”

Nam Cung Hàn nhìn cô tức giận đến mức hai mẹ phồng lên, mắt anh hơi nheo lại. Nghĩ đến những vết bầm tím mà thím Vân đã nói, anh quyết định không chấp nhặt người phụ nữ này.

Chỉ vào bên cạnh, anh lạnh lùng nói: “Mau ăn đi, đừng chậm trễ công việc của tôi.”

“Được rồi!” Diệp Ánh Du nghiến răng nghiến lợi, khi cô ngồi xuống ăn, cô coi thức ăn trong miệng là Nam Cung Hàn mà cắn.

Hai người tách ra sau khi đến công ty, và Diệp Ánh Du bất giác có biểu hiện gì đó khác lạ khi bước đi vì vết đau trên người. Phần lớn năng lượng của cô là chống lại cơn đau, vì vậy cô chỉ có thể làm mọi việc trong sự khó khăn, nhưng cô không nhìn thấy ánh mắt khác biệt của những người xung quanh.