Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 153



“A… anh buông tay ra!” Nỗi đau đớn khó mà chịu đựng được truyền tới, Diệp Ánh Du kêu lên, nhưng tinh thần mới là thứ đau đớn nhất!

Cô không ngờ Nam Cung Hàn thậm chí còn không thèm nghe mà đã làm tiếp! Môi bị cắn đến mức lại chảy máu tiếp, đôi mắt Diệp Ánh Du trở nên trống rỗng.

Sự uy hiếp của cô cũng chẳng có tác dụng gì, nếu cô có thể với tới được vị trí của Nam Cung Hàn…

Vào giây phút cơ thể bị đâm vào, hạt giống muốn trở nên mạnh mẽ hơn để thoát khỏi Nam Cung Hàn đã khắc thật sâu vào trong lòng Diệp Ánh Dul Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hạt giống nảy mầm và lớn lên cứng cỏi bất khuất…

Cứ thế từ bỏ à, thật sự không còn cách nào khác nữa sao? Sự không cam lòng và nỗi căm thù tràn ngập trong mắt Diệp Ánh Du, ánh mắt cô càng trở nên lạnh lão hơn!

Dục vọng Nam Cung Hàn tích góp từng tí lúc nào cũng có thể trồi dậy, ngọn lửa trong đôi mắt đen ngày càng bùng lên.

Nhưng nhìn vào đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn lạnh như băng của Diệp Ánh Du, như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu xuống.

Đột nhiên lửa giận tràn ngập trong lồng ngực, viền mắt đỏ lên, động tác của anh càng thêm mãnh liệt, xông lên bừa bãi, đối xử thô bạo với người dưới thân không chút ôn hòal “A… Tiếng kêu đau đớn vừa thoát khỏi miệng liền ngừng.

Diệp Ánh Du cắn chặt môi của mình, đè xuống bản năng, lạnh lùng nhìn động tác của anh, không hề chống cự cũng không chút phản ứng!

“Đây là do cô tự tìm lấy!”

Nam Cung Hàn nói ra câu này xong, động tác lại càng cuồng dã. Cho đến khi khiến người dưới thân hôn mê, anh mới dừng lại.

Lạnh lùng đứng dậy, đi vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể, thay quần áo khác, nhìn cũng không nhìn Diệp Ánh Du đang hôn mê trên bàn làm việc, đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Trương Thành dẫn mấy người đuổi kịp anh, ở bên cạnh bảo vệ an toàn của anh.

Nam Cung Hàn liếc nhìn họ: ‘Mấy người ở lại, nói với Trân Minh Toàn một tiếng, không cho bất kì ai vào phòng làm việc của tôi.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Trương Thành không dám do dự, nhanh chóng đồng ý. Nhìn ô tô của anh rời đi, báo lại mệnh lệnh cho Trần Minh Toàn.

“Tôi biết rồi.’ Trần Minh Toàn cúp điện thoại, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Nam Cung Hàn dùng tốc độ như bay chạy quanh thành phố. May là hiện tại vẫn trong giờ làm việc, xe cộ trên đường ít hơn, nhưng cũng phải làm cho cảnh sát giao thông lo lắng đề phòng hơn một tiếng!

Trở lại tập đoàn Nam Cung, ném chìa khóa xe cho bảo vệ, mặt Nam Cung Hàn lạnh lùng đi vào tòa nhà to lớn.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, tất cả đều giống lúc anh rời đi, ngay cả tư thế của Diệp Ánh Du cũng không thay đổi.

Nam Cung Hàn bước vào, khom người ôm lấy cô, định bế cô tới ghế sô pha, cũng không thể bởi vì cô liên không làm việc nửa. Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay truyền đến, ánh mắt vốn lạnh lùng lại cau mày một cái sờ lên trán của Diệp Ánh Du.

Kết quả là gì không cân nói cũng biết.