Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 63: Vô Sỉ



Sau đó thì ký ức lập tức mơ hồ.

Mặc Thải Vi xảy ra chuyện, nhà họ Cảnh đổi chủ, cô đi ra nước ngoài.

Cô giống như chưa từng cười với anh ta. Những giọng nói dịu dàng quyến rũ đó dần dần bị giọng nói trầm tĩnh lãnh đạm thay thế.

Giống như một băng ngàn năm không ta. Bạn sẽ không biết cô suy nghĩ cái gì, càng không biết làm gì để làm tan băng.

Bạn đứng trước mặt cô, nhìn khoảng cách hai người như rất gần. Nhưng bạn biết, nó rất xa bạn.

Xa đến nỗi bạn không thể chạm vào tim cô, xa đến nỗi bạn cảm thấy… Nếu có thể, thậm chí không cần bắt đầu yêu đương từ sáu năm trước.

Lý do bởi vì thế, anh ta vẫn luôn cảm thấy chia tay là sự lựa chọn tốt nhất.

Anh ta yêu Tiểu Nhã. Tiểu Nhã cũng yêu anh ta. Nhưng Cảnh Ninh là một giấc mơ đẹp ngắn ngủi thời niên thiếu của anh ta.

Giấc mơ này, anh ta đã sớm tỉnh, nhưng bởi vì không đành lòng, nên vẫn luôn không có đánh thức cô.

Nhưng bây giờ mới là vừa vặn tốt.

Nhưng tại sao trong lòng sẽ có chút khổ sở chứ?

Khi tận mắt nhìn thấy cô ngồi vào trong xe một người đàn ông khác, khi nhìn những người đó tất cung tất kính đối đãi cô, giống như đối đãi với cô công chúa quý giá nhất trên đời.

Tại sao anh ta cảm thấy trong lòng hơi hoảng loạn?



Thật giống như một món đồ từng chiếm giữ thật lâu, đột nhiên bị người khác cầm đi.

Nơi đó phá ra một cái động, vắng vẻ, gió lạnh tiến vào, khiến người ta lạnh đến cả sống lưng.

Mộ Ngạn Trạch thất hồn lạc phách trở về, đúng lúc này di động vang lên.

“Tại sao như thế này? Người nhà của Cảnh Tiểu Nhã thật sự vô sỉ như vậy sao? Vậy mà dám làm chuyện không biết xấu hổ như vậy?!”

Lúc này Mộ Ngạn Trạch mới hồi phục tinh thần lại, làm dịu lý trí: “Bố, việc này nói ra thì rất dài. Con trở về sẽ giải thích với bố.”

***

Rạng sáng, chiếc Rolls Royce màu đen phóng nhanh trên quốc lộ.

Bên trong xe, Cảnh Ninh nhấp môi cười nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Lục Cảnh Thâm bị cô nhìn đến không được tự nhiên, “khụ” một tiếng.

Ngay sau đó, bỗng nhiên duỗi tay, đẩy mặt cô qua.

Cảnh Ninh buồn cười, cười ra tiếng.

“Tổng giám đốc Lục, đại ân đại đức của anh hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ! Về sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp anh.”

Lục Cảnh Thâm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Em gọi tôi là gì?”

Nụ cười của Cảnh Ninh cứng đờ.



Đáy mắt Lục Cảnh Thâm xẹt qua tia lạnh lẽo: “Bà Lục, cần tôi dạy cho em xưng hô với chồng mình ra sao không?”

Cảnh Ninh: “...”

Cô vội vàng lắc đầu: “Không cần.”

“Vậy gọi một tiếng thử xem.”

Cảnh Ninh hơi khó xử: “Này, bây giờ à? Có phải là… Không tốt lắm hay không?”

Tô Mục ở phía trước lập tức nói: “Bà chủ, tôi điếc rồi, nghe không được.”

Cảnh Ninh: “...”

Lục Cảnh Thâm đảo mắt lạnh qua, Tô Mục lập tức ngậm miệng, nhân tiện chắn tấm chắn giữa xe lên.

Cảnh Ninh lập tức càng cạn lời hơn.

Còn không phải là một hai câu nói thôi à? Còn làm như vậy?

Làm giống như bọn họ ở phía sau sẽ làm chuyện gì đó người nhận không ra ấy!

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô bỗng đỏ lên.

Phi phi phi! Cô suy nghĩ vớ vẩn gì đấy?